Lộ Trình Trình lại khóc, nhưng lần này không phải vì buồn, cũng không phải vì vui, mà giống như một sự giải tỏa thuần túy, giải tỏa những cảm xúc và áp lực dồn nén trong lòng suốt thời gian qua.
Khi quyết định dứt khoát công khai, cậu không dám để bản thân sống không tốt, vì điều đó sẽ khiến cha mẹ càng khẳng định rằng việc cậu thích đàn ông là sai lầm.
Rời xa Doãn Mạch, cậu cũng không dám để bản thân sống không tốt, vì điều đó sẽ khiến mọi người xung quanh cảm thấy việc cậu thích Doãn Mạch là sai lầm.
Vì vậy, cậu cố gắng học tập, tập thể hình, cùng Lộ Diệc Diễm kinh doanh quán bar, mấy tháng qua, không dám lơ là chút nào, nhưng dù vậy, bất kể là anh trai hay những người bạn thân của cậu, đều nhận ra cậu có tâm sự.
Cậu giả vờ lạc quan, giả vờ không quan tâm, nhưng không thể lừa dối người khác cũng như không thể lừa dối chính mình.
Thực ra, cậu nhớ bố mẹ, cũng nhớ Doãn Mạch, cậu cảm thấy mình đã làm hỏng mọi thứ mà không biết phải làm sao để sửa chữa.
Lộ Trình Trình ban đầu vùi đầu vào lòng Doãn Mạch, vừa khóc vừa vùng vẫy ra khỏi vòng tay Doãn Mạch, đứng dậy. Doãn Mạch bị động tác đột ngột của cậu làm cho giật mình, đưa tay định kéo cậu lại, nhưng không kịp, cậu đã ngồi phịch xuống đất, đầu gục vào chân Doãn Mạch, tiếp tục khóc.
Để rửa vết thương, Doãn Mạch vừa cởi áo, chưa kịp thay áo mới, Lộ Trình Trình vừa vùi vào lòng anh mà khóc, khiến ngực anh ướt đẫm một mảng nước mắt, giờ đây chiếc quần bò cũng không tránh khỏi, nước mắt nhanh chóng thấm qua lớp vải dày, chạm đến da chân anh.
Mãi sau Doãn Mạch mới nhận ra, đứa trẻ ngốc này sợ ngồi lâu sẽ làm chân anh tê mỏi, nên đổi tư thế.
Lộ Trình Trình là người luôn nghĩ cho anh ngay cả khi đang khóc, nỗi xót xa và đau lòng không đủ để miêu tả cảm xúc của Doãn Mạch lúc này, anh không thể nói rõ cảm xúc của mình là gì.
"Trình Trình." Anh gọi một tiếng, Lộ Trình Trình đang khóc không để ý đến anh, nên anh gọi thêm lần nữa, "Lộ Bảo Bảo."
Lần này không biết là bị dọa hay xấu hổ, tiếng khóc của Lộ Trình Trình nhỏ lại chút ít.
Doãn Mạch cuối cùng không còn kiên nhẫn đợi cậu khóc xong, anh có chút mạnh mẽ giữ lấy vai cậu, nâng đầu cậu lên, rồi không cho cậu phản ứng, trực tiếp hôn lên.
Lộ Trình Trình vừa khóc dữ dội, lúc này muốn dừng cũng không dừng được, liên tục thổn thức theo bản năng, mấy lần cắn phải đầu lưỡi của Doãn Mạch, nhưng Doãn Mạch như không cảm thấy đau, không có ý định rời đi chút nào.
Nụ hôn này vô cùng mãnh liệt, chứa đựng tất cả những cảm xúc không thể nói thành lời của Doãn Mạch, Lộ Trình Trình nhanh chóng không chịu nổi.
"Doãn, Doãn... Doãn Mạch... ưm." Tư thế này khiến cổ Lộ Trình Trình hơi mỏi, cậu lúng túng đẩy ngực Doãn Mạch, nhưng tay Doãn Mạch vẫn giữ vai cậu, cậu không dám dùng lực mạnh, sợ chạm vào vết thương của anh.
Cảm nhận được sự kháng cự của cậu, Doãn Mạch buông cậu ra, nhắm mắt cố gắng bình tĩnh lại: "Đừng khóc nữa."
Bị nụ hôn này làm gián đoạn cảm xúc, Lộ Trình Trình thực sự không khóc nổi nữa, cậu nhìn ngực Doãn Mạch phập phồng, chậm rãi nhận ra, hình như mình lại làm chuyện xấu hổ.
Cậu không ngờ sau khi Doãn Mạch tỏ tình, mình lại khóc một trận, và Doãn Mạch còn hôn cậu trong lúc này?
Cậu lén ngẩng đầu nhìn, phát hiện trên mặt Doãn Mạch cũng có vài giọt nước, cậu thậm chí không biết đó là nước mắt hay nước mũi của mình...
Khi Doãn Mạch mở mắt ra lần nữa, thấy Lộ Trình Trình đang đau khổ đến mức muốn vỡ òa.
"Sao vậy?"
Lộ Trình Trình ngẩng đầu, dùng giọng khàn khàn vì khóc, nhỏ giọng giải thích: "Trước đây em không hay khóc, thật đấy."
Nửa năm nay cậu khóc có lẽ còn nhiều hơn cả mười năm trước đó.
"Ừ." Doãn Mạch không rõ là tin hay không, đưa tay chạm nhẹ má cậu, dịu dàng nói: "Là lỗi của anh."
Lộ Trình Trình sững sờ, một lúc sau, cậu không kìm được ngẩng đầu nhìn Doãn Mạch một cái, rồi lại cúi đầu, một lát sau lại ngẩng đầu nhìn.
Doãn Mạch vẫn là Doãn Mạch, vẫn đẹp trai, vẫn phong độ, ngay cả cách nói chuyện cũng không thay đổi nhiều, vẫn đơn giản, rõ ràng, nói thêm một chữ cũng là dư thừa.
Nhưng Lộ Trình Trình vẫn có thể cảm nhận rõ ràng, anh khác trước kia.
Lộ Trình Trình chỉ ngốc nghếch cười lắc đầu, lúc này mới thực sự cảm nhận được người trước mặt là bạn trai của mình.
Doãn Mạch thấy cậu không có gì muốn nói, liền vỗ nhẹ vai cậu: "Đợi anh một lát."
Lộ Trình Trình không biết Doãn Mạch định làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy, lui sang một bên, nhường đường cho Doãn Mạch.
Doãn Mạch vào tủ quần áo lấy một bộ đồ mới thay, rồi vào phòng tắm, lúc anh cầm khăn từ phòng tắm đi ra, Lộ Trình Trình vẫn đứng im như bị phạt, không nhúc nhích.
"Lại đây." Doãn Mạch vỗ nhẹ vào chân mình, ra hiệu cậu ngồi xuống.
Lộ Trình Trình do dự vài giây, rồi bước tới ngồi nghiêng trên chân Doãn Mạch như lúc nãy, chỉ là lần này hai chân cậu đều chạm đất, thực ra không đè toàn bộ trọng lượng lên Doãn Mạch.
"Lộ Bảo Bảo." Doãn Mạch có chút bất lực, "Dù chân dưới của anh không có cảm giác, nhưng từ đầu gối trở lên như người bình thường, hoàn toàn có thể chịu được trọng lượng của em."
Tai nạn xe hơi khiến anh bị liệt chân không thể đi lại, để ngăn ngừa cơ bắp đùi bị teo, hàng ngày anh đều kiên trì tập luyện, những bài tập này khiến cơ chân của anh còn săn chắc hơn người bình thường.
"Em biết." Lộ Trình Trình là người duy nhất từng "thành thật" với Doãn Mạch, tất nhiên biết điều này, nhưng điều đó không ngăn cản cậu vì quan tâm mà luôn muốn làm anh thoải mái hơn, nói xong cậu nhớ ra điều gì, cẩn thận hỏi, "Anh có thể gọi em là Trình Trình không?"
Doãn Mạch hơi ngạc nhiên: "Tại sao, em không thích à?"
"Không phải." Lộ Trình Trình vội lắc đầu, cậu sắp xếp lại từ ngữ, mặt đỏ lên thật thà nói, "Chỉ là em thấy hơi... ừm, hơi quá ngọt ngào."
Làm trò vui nhỏ thỉnh thoảng thì được, nhưng suốt ngày gọi như vậy thì hơi lạ, nhất là giữa hai người đàn ông, và điều này không hợp với phong cách của Doãn Mạch.
Lần đầu anh gọi cậu như vậy là khi say, không qua suy nghĩ mà buột miệng nói ra, sau đó thấy cậu thích, anh muốn giữ lại, dù sao cũng chỉ là một cái tên, anh không thấy có vấn đề gì, nhưng nếu Lộ Trình Trình nói vậy, anh cũng không ngại đổi sang cách gọi mà cậu muốn.
Dù xung quanh ai cũng gọi mình như vậy, nhưng nghe Doãn Mạch gọi hai chữ này, tim Lộ Trình Trình lại đập nhanh.
Doãn Mạch dùng khăn lau khô mặt cho cậu, hỏi: "Chiều nay em có kế hoạch gì không?"
Doãn Mạch vừa hỏi, Lộ Trình Trình mới nhớ ra mình có việc, vội lấy điện thoại xem: "Em phải lái xe của anh trai về trả cho anh ấy."
Dù anh trai có nhiều xe, nhưng đã nói trước là mượn xe khác kín đáo hơn, chìa khóa xe đó vẫn trong tay cậu nên phải lái xe này về trả cho anh trai.
"Ừ, anh đi cùng em."
Lộ Trình Trình cũng không muốn xa Doãn Mạch, định nói "được", thì nghe Doãn Mạch tiếp tục: "Trình Trình, chuyển về đây ở nhé?"
Hai người mới xác định quan hệ chưa được một giờ, giờ đã nghĩ đến chuyện sống chung có vẻ quá sớm, Lộ Trình Trình nghĩ mình nên giữ chút kiêu hãnh, không thể đồng ý nhanh như vậy, nhưng khi quay đầu nhìn Doãn Mạch đang ôm mình, phát hiện anh cũng đang nghiêm túc nhìn mình, chờ một câu trả lời.
Hai người nhìn nhau vài giây, cậu nghe mình vui vẻ đáp: "Được thôi."
Kệ kiêu hãnh đi, họ đã lãng phí hơn bốn tháng, giờ nên tận hưởng từng giây từng phút bên nhau!
Lộ Trình Trình lái xe về bãi đỗ xe dưới tầng hầm của căn hộ, cùng Doãn Mạch vào thang máy.
Trên đường cậu đã nói với Doãn Mạch, đây là căn hộ của anh trai, học kỳ này cậu ở đây, nhưng khi hai người lên tầng, cửa thang máy mở, cậu mới nhớ ra một chuyện rất quan trọng, đột ngột dừng lại.
Doãn Mạch ra khỏi thang máy trước, nhanh chóng phát hiện Lộ Trình Trình không theo kịp, quay lại gọi: "Trình Trình?"
Lộ Trình Trình mới bước ra thang máy, hơi ngượng ngùng hỏi: "Anh có thể đợi em ở đây một lát được không?"
"Sao vậy?"
"Nhà hơi bừa bộn." Lộ Trình Trình cúi đầu.
Chủ yếu là trước khi rời đi cậu không nghĩ mình và Doãn Mạch sẽ tiến triển đột phá như vậy, nhà cửa không dọn dẹp chút nào, quá "nguyên sơ", cậu sợ Doãn Mạch bị sốc.
"Không sao, vào cùng nhau." Doãn Mạch không hiểu điểm cậu bận tâm, tưởng cậu sợ quá bừa bộn làm khó khăn cho việc ra vào xe lăn.
Lộ Trình Trình hơi đau đầu, nhưng Doãn Mạch đã nói vậy, cậu cũng không muốn để anh ở ngoài một mình, đành mở cửa căn hộ.
Lộ Trình Trình lớn như vậy, ngoài thành tích học tập khá, kỹ năng đáng tự hào nhất có lẽ là "giả vờ", trước mặt cha mẹ cậu đã giả vờ ngoan suốt hơn hai mươi năm, khi ở cùng Doãn Mạch luôn tỏ ra ngoan ngoãn, hiểu chuyện, đến khi ở với anh trai mới lộ bản chất, Doãn Mạch chưa từng thấy điều này, rõ ràng đã đánh giá thấp sự "bừa bộn" mà cậu nói.
Căn hộ đơn có diện tích nhỏ, nên mở cửa là có thể nhìn thấy toàn bộ bên trong.
Ở hành lang, có bốn, năm đôi giày thể thao vứt lung tung, gần như chắn hết lối vào, trên tủ gần đó cũng đầy các vật dụng nhỏ, nhìn rất lộn xộn. Trên bàn trà ở phòng khách có hộp mì ăn liền còn thừa từ bữa trưa hôm trước, bên cạnh rải rác vài quyển sách và tài liệu, chắc dùng để ôn thi cuối kỳ trước đó. Trên sofa cũng không rõ là quần áo đã mặc hay chưa mặc chất thành đống, máy tính xách tay bị đặt tùy tiện bên cạnh đống đó.
Căn hộ không có ban công, chỉ có thanh ngang trên cửa sổ dùng để phơi quần áo, và lúc này trên thanh ngang đó đầy quần lót và tất.
Lộ Trình Trình xấu hổ vô cùng, cúi đầu vừa xếp lại giày dưới đất, vừa giải thích: "Dạo trước bận thi cử, không kịp dọn dẹp."
Dù thi xong đã hơn mười ngày, nhưng thi cử là lý do duy nhất có thể đổ lỗi vào lúc này.
Doãn Mạch không đáp, chỉ cúi đầu, không biết đang nghĩ gì...
/* Edit: thật ra cuối mỗi chương đều có 1 2 câu nói của tác giả nhưng thật sự mình có chút lười cũng muốn ra nhanh chap nên không thêm vào. Notepad và Word cứ thay nhau lỗi, rất chi là cay, nhưng vì sài bản crack nên.....ummm....vậy đó T..T/