Yêu Từ Cái Nhìn Đầu Tiên Với Tổng Tài Khuyết Tật

Chương 57: Quyết Định



Việc lật đổ một kế hoạch chiến lược đã được công ty định sẵn không phải là điều dễ dàng, ngay cả với Doãn Mạch, người sáng lập kiêm CEO của công ty.

Đình chỉ kế hoạch hợp tác với các tổ chức đào tạo offline đồng nghĩa với việc toàn bộ những chuẩn bị trước đó cho kế hoạch này sẽ bị đổ bể, đó là thành quả lao động của vô số nhân viên từ nhiều bộ phận khác nhau. Đừng nói đến việc không thể giải thích với các nhà đầu tư, chỉ riêng trong nội bộ công ty cũng đã lập tức xuất hiện những tiếng nói phản đối.

Trên đường đến công ty, Doãn Mạch đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ và tại cuộc họp, thái độ của anh rất kiên quyết.

Ban đầu, kế hoạch hợp tác với các tổ chức offline nhằm đảm bảo nguồn giáo viên, thông qua việc trao đổi tài nguyên với các tổ chức này để tăng cường khả năng chống rủi ro của công ty, chuẩn bị bước cuối cùng cho việc niêm yết công ty. Hiện tại, việc đình chỉ kế hoạch hợp tác nhưng việc niêm yết công ty vẫn phải tiếp tục theo kế hoạch ban đầu, chỉ có thể cố gắng hết sức tìm ra các phương pháp đối phó hiệu quả khác với những rủi ro có thể xảy ra.

Và phương pháp này cũng không phải là điều có thể nghĩ ra trong một sớm một chiều. Khi cuộc họp kết thúc, Doãn Mạch đã bày tỏ lời xin lỗi vì những rắc rối mà lý do cá nhân của anh đã gây ra cho mọi người.

Sau khi ra khỏi phòng họp, anh trực tiếp đi thang máy xuống bãi đỗ xe. Vệ Thừa An từ một thang máy khác xuống lầu, đuổi kịp người bạn thân đã lên xe, nhân lúc xe chưa khởi động, mở cửa sau ngồi vào cùng.

Doãn Mạch không hề bất ngờ với hành động theo sau của Vệ Thừa An, trước khi đối phương lên tiếng, anh đã nói trước: "Muốn hỏi tại sao?"

"Vớ vẩn!" Vệ Thừa An nói, "Trước đó cậu nói tạm hoãn hợp tác, tôi đã thấy kỳ lạ, tưởng rằng cậu đang xem xét các tổ chức khác nên không nói gì, nhưng giờ cậu lại nói tạm thời không hợp tác với các tổ chức offline nữa, chuyện lớn như vậy, chắc chắn phải có lý do chứ?"

Doãn Mạch luôn làm việc rất cẩn thận và chu đáo, nếu không cũng không thể phát triển "Cự Khoa Võng" lên quy mô như hiện tại chỉ trong vài năm ngắn ngủi. Nhưng lần này, chỉ một câu "lý do cá nhân" lại qua loa như vậy, nhìn sao cũng không hợp với phong cách thường ngày của anh. Nếu không phải vì anh đã đặc biệt đến công ty để tổ chức cuộc họp, Vệ Thừa An thậm chí sẽ nghĩ rằng anh bị ai đó bắt cóc hoặc đe dọa.

Trong chuyện này, Doãn Mạch biết mình không thể giấu Vệ Thừa An, nghĩ một lúc rồi nói thẳng: "Ông chủ của "Liên Lộ Học Tập" họ Lộ."

"Tôi biết mà." Vệ Thừa An mù mờ, tuy là CTO* của công ty, không cần trực tiếp thúc đẩy việc hợp tác, nhưng là cấp cao, anh vẫn có hiểu biết cơ bản về công ty sắp hợp tác.

/* CTO là viết tắt của "Chief Technology Officer" - Giám đốc công nghệ hay Giám đốc kỹ thuật trong công ty*/

Doãn Mạch xoa trán đau nhức: "Lộ Trình Trình."

"Bộp" một tiếng, chiếc điện thoại trong tay Vệ Thừa An rơi xuống đất, anh vẫn ngẩn ngơ nhìn Doãn Mạch, một lúc lâu sau mới bộc phát một câu thô tục từ tận đáy lòng.

Trước đó biết Lộ Trình Trình là nửa chủ của SJXX đã đủ làm Vệ Thừa An ngạc nhiên, không ngờ còn có "bất ngờ" lớn hơn sau đó. Anh trợn to mắt nói: "Lão Doãn à, tôi nên nói là cậu may mắn quá hay không may mắn đây?"

Trước đó anh đã nghe qua Doãn Mạch kể sơ về quá trình hai người quen biết, việc tình cờ gặp một anh chàng giao hàng hóa ra lại là cậu ấm của gia đình giàu có, thực sự gọi là "vận may chó trúng".

Nhưng nếu nói may mắn, thì Doãn Mạch đã ngủ với cậu con trai bảo bối của người ta, đổi lại là ai, không giận mới lạ. Trong hoàn cảnh này, hợp tác không thể tiếp tục là điều dễ hiểu.

Hiểu được khổ tâm của Doãn Mạch, Vệ Thừa An chỉ có thể vỗ vai anh bạn, cảm thán: "Anh em, cậu thật là khó khăn quá."

Doãn Mạch không nói gì, một lúc sau anh hỏi: "Cậu đã hoàn toàn không đàm phán được với gia đình cậu ấy? Tiểu Lộ nói gì?"

"Buổi trưa tôi đã gặp Tổng giám đốc Lộ, sau khi ông ấy biết chuyện của tôi và Trình Trình, ông ấy rõ ràng tỏ thái độ không hợp tác, ý của Trình Trình là tôi tìm các tổ chức khác để hợp tác."

Nhưng nếu thật sự như vậy, quan hệ giữa Lộ Trình Trình và gia đình chỉ càng thêm căng thẳng. Vệ Thừa An cũng hiểu điều này, lắc đầu: "Vậy cậu nên nghĩ cách giải thích với các nhà đầu tư đi."

Các nhà đầu tư không can thiệp vào quản lý cụ thể của công ty, họ cần kết quả, cần công ty phát triển ổn định. Doãn Mạch suy nghĩ một lúc lâu, hỏi: "Tiến độ nghiên cứu bên cậu thế nào?"

Đầu năm nay, công ty đã bắt đầu nghiên cứu hệ thống giải đáp thông minh.

Hiện nay, nhiều thiết bị điện tử đang thử nghiệm điều này, nhưng xét về hiệu quả, độ phù hợp không cao. Chướng ngại chính là, mặc dù các điểm kiến thức của mỗi môn học tương tự nhau, nhưng từ một điểm kiến thức có thể mở rộng ra nhiều loại câu hỏi, cách đặt câu hỏi biến hóa khôn lường, không phải đơn giản chỉ nhập câu hỏi và đáp án là có thể giải quyết.

Quan trọng hơn là sử dụng thuật toán để phân tích câu hỏi, sau đó sử dụng thuật toán để ghép công thức tương ứng, đưa ra kết quả dựa trên giá trị cụ thể trong đề bài. Đây là phạm trù của trí tuệ nhân tạo chứ không phải phát triển phần mềm, về mặt kỹ thuật còn tồn tại một số khó khăn.

"Vừa có chút manh mối." Vệ Thừa An trả lời, một lúc sau mới hiểu ý của Doãn Mạch, "Cậu định lấy điều này để thuyết phục các nhà đầu tư?"

"Đây là lối thoát duy nhất mà tôi có thể nghĩ đến lúc này." Doãn Mạch nhìn Vệ Thừa An.

Nếu hệ thống này được phát triển thành công, chắc chắn sẽ là công nghệ tiên tiến nhất trên thị trường, nâng cao đáng kể sức cạnh tranh của công ty trong ngành. Nếu hoàn thành trước khi niêm yết, ý nghĩa sẽ càng lớn.

"Đúng là cách hay, nhưng tính không chắc chắn quá lớn, việc niêm yết không phải đã đang trong quá trình sao?"

Doãn Mạch cũng là người học kỹ thuật, hiểu rõ sự khó khăn của những đột phá như vậy, nhưng hiện tại anh không còn cách nào khác, chỉ có thể nói: "Đành liều một phen, vài tháng sau này cậu sẽ vất vả rồi."

Tâm trạng của Vệ Thừa An lại rất tốt, nhún vai: "Không sao, trước đây chỉ có vài người, chúng ta chẳng phải cũng vượt qua được sao."

Nói xong, Doãn Mạch nhìn đồng hồ, chào tạm biệt Vệ Thừa An.

Anh phải về nhà trước khi Lộ Trình Trình về.

Vệ Thừa An không nhịn được trêu chọc: "Chà chà, không ngờ lão Doãn à, cậu khi yêu lại là kiểu bất chấp tất cả như vậy, giờ càng ngày càng trọng sắc khinh bạn rồi."

Doãn Mạch liếc cậu ta một cái: "Gần đây gu thời trang của cậu ngày càng tốt lên, sao không kể chuyện cậu đã cải thiện thế nào?"

Vệ Thừa An là một lập trình viên chuẩn mực, thường vào thời điểm này trong năm, anh đều mặc các loại áo sơ mi caro, nhưng gần đây, quần áo càng ngày càng tinh tế. Đừng nói đồng nghiệp cùng bộ phận, ngay cả Doãn Mạch, người chỉ đến công ty một lần mỗi tháng, cũng nhận ra sự khác biệt.

"Khụ, khụ khụ..." Vệ Thừa An bị sặc nước bọt, vội giơ tay đầu hàng, "Được rồi được rồi, cậu mau về đi, tôi cũng lên làm việc đây."

Nói xong, anh nhanh chóng mở cửa xe, không ngoái đầu lại mà lén lút xuống xe.

###

Vài ngày sau đó, Doãn Mạch trở nên bận rộn hơn, hầu như ngày nào cũng phải đến rạng sáng mới kết thúc công việc. Lộ Trình Trình nhìn thấy trong mắt nhưng cũng biết nguyên nhân bên trong, ngoài việc xót xa, chẳng thể làm gì khác.

Thoắt cái đã đến ngày lễ 1/5, Doãn Mạch mang theo đủ loại quà cáp đã chuẩn bị, cùng Lộ Trình Trình về nhà.

Lộ Trình Trình lái xe, Doãn Mạch ngồi ở ghế phụ, đặt laptop lên đùi, suốt quãng đường đều xử lý công việc. Lộ Trình Trình giữa chừng liếc nhìn anh vài lần, cuối cùng không nhịn được, khi gần đến nhà, đạp mạnh phanh, dừng xe bên lề đường.

Doãn Mạch rời mắt khỏi màn hình máy tính, nhìn về phía chàng trai trẻ bên cạnh đang cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì: "Sao vậy?"

Lộ Trình Trình không nói gì, vẫn cúi đầu, có vẻ như đang tiêu cực phản kháng.

Doãn Mạch lưu lại tài liệu, gập máy tính lại, hơi lo lắng: "Không khỏe à?"

Lộ Trình Trình lắc đầu, vẫn không nhìn Doãn Mạch, hai tay rời vô lăng, nắm lại đặt trước ngực.

Hai người ra ngoài sau khi ăn trưa, tính toán thời gian, đến nhà Lộ Trình Trình chắc khoảng hai giờ chiều, tránh được giờ nghỉ trưa. Họ cũng đã xác nhận với Lộ Diệc Diễm, rằng hôm đó vợ chồng Lộ Vinh Siêu đều ở nhà, đến thăm là phù hợp.

Doãn Mạch nghĩ đi nghĩ lại cũng không hiểu lý do đột nhiên Lộ Trình Trình không muốn về nhà, nhưng nhạy cảm nhận thấy đối phương lúc này đang tỏa ra cảm giác phản kháng, thấy đối phương không nói gì, đành hạ giọng hỏi lại: "Căng thẳng à?"

Lộ Trình Trình vẫn lắc đầu, một lúc sau mới rất nhỏ giọng hỏi: "Chúng ta không về được không?"

"Tại sao?" Doãn Mạch kéo tay cậu, nắm trong tay mình, kiên nhẫn khuyên nhủ: "Ba em biết về xu hướng tính dục của em, cũng đã biết mối quan hệ của chúng ta, không có gì phải sợ cả. Hơn nữa, nếu có chuyện gì thì còn có anh, cũng không cần họ phải chấp nhận ngay lập tức, không sao đâu."

"Anh gần đây mệt mỏi như vậy, chẳng phải vì ba em sao? Bây giờ còn phải cố dành thời gian đến nhà em thăm, ba em có lẽ cũng không tỏ ra vui vẻ, anh còn phải cùng em bị mắng, bị đuổi ra ngoài. Anh dựa vào đâu mà phải chịu ủy khuất như vậy chứ?" Lộ Trình Trình quan tâm đến điều này hoàn toàn khác với suy nghĩ của Doãn Mạch, cậu ngẩng đầu nhìn Doãn Mạch, mắt đã hơi đỏ.

Doãn Mạch im lặng một lúc, khẽ thở dài, đưa tay tháo dây an toàn của Lộ Trình Trình, ôm cậu vào lòng: "Nhưng anh không cảm thấy ủy khuất mà."

"Nhìn xem, người ta theo đuổi vợ cũng phải tốn nhiều thời gian, công sức. Còn anh, chẳng làm gì đã có được một con nai* con đáng yêu như vậy, chẳng phải đã lợi quá rồi sao? Giờ chỉ cần bỏ chút công sức để người chăm sóc trước đây yên tâm giao bảo bối cho mình, đây là con đường tất yếu, anh trước đó đã lời quá rồi, chút công sức này sao gọi là ủy khuất được, em đừng lo cho anh."

/* Sở dĩ được tác giả so sánh nai(hươu) có 2 dụng ý: Thứ nhất họ Lộ trong tên của Tiểu Lộ là chữ "鹿" (Lù) chứ không phải chữ "路"(Lù) này, hai chữ có phát âm giống nhau, trong tiếng Việt chữ Lù trong tên Trình nghĩa là lộc( con nai/hươu).Thứ hai là như trong văn án, Lộ Trình Trình có tính cách cởi mở, năng động trong sáng như chú nai con, chương 78 79 sẽ có chi tiết liên quan đến chữ này lần nữa. */

Lời này nghe ra cũng có vài phần hợp lý, Lộ Trình Trình không tìm được lý do phản bác, nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu: "Chúng ta không về nữa."

Doãn Mạch bất lực, lần đầu phát hiện Lộ Trình Trình còn có một mặt cứng đầu như vậy, nhưng lại không thể không thích, ôm đầu cậu trai trẻ, đặt nụ hôn từ khóe mắt xuống môi.

May mắn cửa sổ xe được làm từ kính đặc biệt, từ bên ngoài không thể nhìn vào trong, hành động của hai người mới không bị người qua đường và các xe khác chú ý.

Một nụ hôn kết thúc, trong mắt Lộ Trình Trình vẫn còn hơi nước, má và đầu mũi cũng đỏ, trông thật đáng thương, Doãn Mạch gần như đã phải dùng hết sự tự chủ để không làm ra hành động thú tính hơn, tiếp tục khuyên: "Giờ chúng ta đã đến đây rồi, không về nhà em thì thời gian cũng đã lãng phí, em coi như giúp anh, để anh đến nhà em gây ấn tượng tốt với ba mẹ em được không?"

"Anh là sống với em, không phải với họ, không cần họ có ấn tượng tốt với anh..." Lộ Trình Trình nhỏ giọng càu nhàu, nhưng qua nụ hôn này, thái độ rõ ràng đã mềm mại hơn nhiều.

"Dù vậy anh cũng không thể trắng trợn bắt cóc con trai bảo bối của người ta được." Doãn Mạch lại hôn lên mắt cậu, cúi người thắt lại dây an toàn cho cậu, "Được rồi, đi thôi, hơn nữa anh em chẳng phải đã nói nhỏ với mẹ em về việc chúng ta sẽ đến sao, giờ em đổi ý, ngược lại khiến mẹ em có ấn tượng xấu về anh."

Lộ Trình Trình cắn môi, đấu tranh một lúc, nói: "Nếu lát nữa họ thái độ rất tệ, chúng ta sẽ đi ngay, anh đừng ở đó chịu đựng."

"Được."

Thấy Doãn Mạch đồng ý, Lộ Trình Trình mới miễn cưỡng tiếp tục lái xe lên đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.