Yêu Từ Cái Nhìn Đầu Tiên Với Tổng Tài Khuyết Tật

Chương 71: Thành Phố C



Buổi tối, chuyến bay hạ cánh tại thành phố C. Khi máy bay chạm đất, cú va chạm nhẹ đã đánh thức Lộ Trình Trình. Cậu mắt vẫn chưa mở, mơ màng hỏi: "Đến nơi rồi à?"

"Ừ." Doãn Mạch rút tay khỏi lòng cậu, xoa xoa vai cậu, "Tỉnh táo đi nào."

Máy bay vẫn đang trong giai đoạn trượt, Lộ Trình Trình ngáp một cái, cố gắng mở mắt.

Nhìn thấy cậu vẫn còn ngái ngủ, Doãn Mạch nói: "Đi ăn trước đã, nếu em mệt thì ăn xong có thể về khách sạn nghỉ sớm."

Lộ Trình Trình lắc đầu, dụi dụi vào vai Doãn Mạch: "Em chỉ cần nghỉ một lát là hết mệt thôi."

Nghe vậy, Doãn Mạch liền hiểu, hỏi: "Tối nay có kế hoạch gì à?"

"Đợi tối nay anh sẽ biết." Lộ Trình Trình cười, thần bí.

Lúc này, máy bay đã dừng hẳn, tiếp viên đã chuẩn bị xe lăn cho Doãn Mạch. Cửa máy bay mở, hai người là những người đầu tiên xuống máy bay.

Lộ Trình Trình đã tìm hiểu kỹ quy trình, không còn lúng túng như khi lên máy bay, cùng Doãn Mạch lấy hành lý và xe lăn điện, rồi bế Doãn Mạch lên xe lăn điện, sau đó đẩy hành lý ra khỏi sân bay qua lối đi đặc biệt.

Cả hai đều không quen đường ở C thành phố, việc đi taxi đối với Doãn Mạch cũng rất bất tiện. Trước khi đi, Lộ Trình Trình đã thuê xe, bao gồm cả tài xế, mọi thứ đã được sắp xếp chu đáo. Lúc này tài xế đã đợi sẵn bên ngoài, đón họ và đưa đến một nhà hàng địa phương.

Ẩm thực C thành phố thiên về vị cay, ban đầu Lộ Trình Trình còn lo Doãn Mạch không quen, nhưng khi món ăn được mang lên, cậu mới phát hiện mình lo lắng quá mức. Doãn Mạch ăn cay tốt hơn cậu nhiều.

Cậu uống hai ly nước giải khát, trong khi Doãn Mạch vẫn ăn bình thường, ngược lại còn quan tâm: "Cay quá à? Hay là gọi món khác nhé?"

"Không cần đâu." Cậu vừa há miệng để hạ nhiệt, vừa gắp thêm một miếng rau, tò mò hỏi, "Hóa ra anh ăn cay giỏi vậy sao?"

"Thừa An thích ăn cay, hồi đại học chúng anh thường đi ăn món thành phố C cùng cậu ấy, dần dần thành quen, chỉ là sau khi tốt nghiệp đã lâu không ăn, độ cay này là mức tối đa anh chịu được rồi." Doãn Mạch cười giải thích.

Lại biết thêm một khía cạnh của Doãn Mạch mà trước đây không rõ, Lộ Trình Trình thè lưỡi, ngạc nhiên.

Dù uống nhiều nước nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc thưởng thức món ngon, cậu vẫn thấy món ăn thành phố C rất ngon.

Doãn Mạch nhìn chàng trai vẫn còn uống nước trên xe, đưa tay lau miệng cậu, hỏi: "Tiếp theo đi đâu?"

Chuyến đi lần này hoàn toàn do Lộ Trình Trình lên kế hoạch, Doãn Mạch trước đó không biết chi tiết, chỉ việc dành thời gian, an tâm giao mình cho cậu.

"Chúng ta về khách sạn trước." Lộ Trình Trình trả lời.

Doãn Mạch nhướn mày, nghe cách nói này liền đoán được hai người còn có hoạt động khác, nhưng Lộ Trình Trình không muốn tiết lộ trước, anh cũng không hỏi thêm.

###

Khách sạn đặt ở trung tâm thành phố, có 29 tầng, Lộ Trình Trình chọn phòng ở tầng 29, với cửa sổ kính lớn 270 độ, nhìn ra gần như toàn cảnh thành phố.

Nhưng không biết có phải Doãn Mạch cảm giác sai không, khi họ đăng ký thông tin tại quầy lễ tân, nhân viên tra cứu số phòng có chút bất ngờ, ngẩng đầu xác nhận: "Hai người đặt phòng suite* đơn ngủ toàn cảnh năm ngày?"

/* Phòng Suite là loại phòng cao cấp và đẹp nhất trong khách sạn. Phòng thường sẽ được nằm ở vị trí tầng cao với các trang thiết bị cao cấp và các dịch vụ đặc biệt kèm theo*/

"Đúng." Lộ Trình Trình gật đầu, như biết đối phương thắc mắc điều gì, nói thêm, "Trước đó đã có nhân viên liên hệ xác nhận với tôi, không có vấn đề gì."

Nhân viên không hỏi thêm, nhanh chóng làm thủ tục nhận phòng, trả lại thẻ phòng và chứng minh thư cho họ.

Khi hai người lên phòng, mở cửa, Doãn Mạch cuối cùng cũng hiểu nhân viên lễ tân thắc mắc điều gì, vì các bình hoa trong phòng đều cắm đầy hoa hồng, thậm chí trên giường ngủ cũng rải đầy cánh hoa hồng, trông rất lãng mạn.

Anh hỏi chàng trai bên cạnh: "Em yêu cầu à?"

"Lúc nhân viên gọi xác nhận, họ hỏi quan hệ của chúng ta, em nói là người yêu." Lộ Trình Trình ngập ngừng, có chút ngượng ngùng, "Họ hỏi có cần trang trí... vì không tính thêm phí nên..."

Doãn Mạch nhịn cười đồng tình: "Ừ, hợp lý."

Nếu Doãn Mạch không nói gì thì thôi, càng đồng tình, Lộ Trình Trình càng thấy căn phòng giống phòng hưởng tuần trăng mật, không lạ gì khi lễ tân phát hiện khách thuê là hai người đàn ông thì ánh mắt có chút thay đổi.

Nhưng lúc này muốn đổi cũng không kịp nữa, cậu chỉ có thể che mặt thì thầm: "Hơi quá rồi, em không nghĩ họ sẽ trang trí thế này..."

"Không quá đâu." Doãn Mạch dắt cậu đến bên cửa sổ kính lớn, bế cậu lên đùi, "Coi như trải nghiệm trước vậy."

"Trải nghiệm trước cái gì—"

Lộ Trình Trình chưa hiểu ý, nhưng hỏi đến một nửa thì hiểu ra, mặt lập tức đỏ bừng.

Doãn Mạch thuận thế hôn lên vành tai cậu, một lúc sau lại ngậm lấy dái tai cậu.

Lộ Trình Trình lúc này trước mắt là cảnh đêm rực rỡ của C thành phố, phía sau là lồng ngực ấm áp của Doãn Mạch, trong phòng chỉ có một chiếc đèn nhỏ ấm áp, không khí tràn ngập hương hoa hồng nhè nhẹ, bầu không khí thực sự rất lãng mạn.

Cậu nhanh chóng bị hôn đến không chịu nổi, nhưng vẫn kiềm chế bản thân, vặn vẹo người thoát khỏi vòng tay Doãn Mạch, phản đối: "Chúng ta còn phải ra ngoài mà."

"Em chắc chắn muốn ra ngoài?" Doãn Mạch hơi lùi lại một chút, ghé sát tai cậu hỏi.

Lộ Trình Trình cảm thấy nhiệt độ trong phòng dường như tăng lên vài độ, nhưng sau khi đấu tranh nội tâm một lúc, cậu vẫn trả lời: "Phải, phải đi mà..."

Doãn Mạch không đưa ý kiến về kế hoạch của cậu, quay sang hỏi: "Chúng ta ra ngoài lúc mấy giờ?"

"Mười giờ." Lộ Trình Trình ngập ngừng, nghĩ đến gì đó rồi nói thêm rất nhỏ: "Mười một giờ cũng được."

Doãn Mạch nhìn đồng hồ, lúc này chưa đến chín giờ, liền rất thoải mái đưa tay vào trong áo thun của chàng trai, mỉm cười: "Vậy vẫn còn kịp."

Lộ Trình Trình cũng không có ý định chống cự, chỉnh lại tư thế, đối diện với Doãn Mạch ngồi trên xe lăn, Doãn Mạch điều khiển xe lăn xoay một vòng, để cậu quay mặt về cửa sổ kính lớn, sau đó cúi người hôn lên.

Có lẽ vì đổi môi trường, cả hai đều có chút không kiềm chế được, khi Lộ Trình Trình cố gắng giữ lại chút tỉnh táo cuối cùng để tắm rửa và leo lên giường, cậu hoàn toàn quên mất việc ra ngoài.

Doãn Mạch vì chưa biết kế hoạch của cậu, trong lòng rất tò mò, sấy khô tóc cho cậu rồi hôn lên đỉnh đầu, hỏi: "Không ra ngoài nữa à?"

Lộ Trình Trình lật người ôm lấy Doãn Mạch, nũng nịu dụi vào lòng anh, nói: "Mệt rồi."

"Ban đầu định đi đâu?"

Lộ Trình Trình vốn rất mệt, nghe câu hỏi liền cố mở mắt, do dự một lúc rồi quyết định không tiết lộ, thay vào đó nghĩ lại toàn bộ kế hoạch ngày mai rồi nói: "Ngày mai chúng ta đi, đến đó anh sẽ biết."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.