Bấy giờ Hồng Ngọc tức tối, cô vùng dậy gào lên.
"Cô ta có thai thì sao chứ? Ả đàn bà đê tiện quyến rũ cả anh và Nhật Nam thì chắc gì cái thai đã là của anh?"
Vừa dứt lời, Hồng Ngọc lại bị Nhất Phong tát thêm một cái, bà Ngọc Linh xót con liền lôi cô con gái đang rấm rứt khóc mà che chắn.
"Nhất Phong, cháu bình tĩnh, chuyện này...chắc là Hồng Ngọc không cố ý đâu!"
Nhìn sang bà Ngọc Linh, Nhất Phong lạnh nhạt trả lời.
"Không cố ý? Dù thế nào thì cô ta cũng đã hại chết đứa trẻ kia! Còn dám nói những ngôn từ như vậy!"
Nhật Nam đứng cạnh nãy giờ, trông thấy Hồng Ngọc bị tát có chút khó chịu nhưng cậu cũng chẳng lên tiếng.
Lúc này trong khi ông Nhất Lâm còn đang suy nghĩ về đứa bé đáng ra là cháu của ông.
Thì Nhật Nam đã hỏi Hồng Ngọc.
"Hồng Ngọc, vì sao em lại nói Hạ Linh như vậy, cô ấy không phải là người..."
Hồng Ngọc ấm ức nhìn Nhật Nam trả lời.
"Anh đừng bênh cô ta.
Rõ ràng hai người..."
An Đình im lặng từ nãy, khi này cô mới tiến lên trước kéo tay Hồng Ngọc ra phía sau mình.
"Được rồi Hồng Ngọc, chuyện này để sau đi."
"Chị, rõ ràng là cô ta..."
Hồng Ngọc bị An Đình cản lại thì vừa tức giận vừa xấu hổ vị bị ăn tát, liền vùng vằng bỏ đi lên phòng.
Bà Ngọc Linh cũng chạy theo vừa chạy vừa gọi tên con gái.
An Đình nhìn theo Hồng Ngọc rồi lập tức giữ thái độ khi nãy quay sang định nói gì với Nhất Phong, thì chuông điện thoại hắn đã vang lên.
Bên kia,tiếng của Ngọc đứt quãng vì khóc.
"Cậu Nhất Phong...cô Hạ Linh tỉnh rồi..."
Nhất Phong trả lời rồi tắt máy.
Hắn quay đi chẳng thèm chào ai cả, thái độ ấy càng khiến ông Đại Hùng tức anh ách trong lòng.
Nhìn chiếc xe vội vã rời đi sau khi làm hỏng cánh cổng.
Ông ấy hừ một tiếng rồi nói.
"Thật là, chỉ vì một đứa người hầu mà nó cứ làm quá lên!"
Đột nhiên Nhật Nam cất tiếng.
"Cô ấy là người hầu thì Hồng Ngọc cũng không có quyền đánh người như vậy!"
Nói rồi Nhật Nam cũng bỏ ra xe, chỉ còn lại vợ chồng ông Nhất Lâm đứng đó.
Ông Đại Hùng chỉ tay theo Nhật Nam mà hỏi ông Nhất Lâm.
"Hai người xem...có cả hai đứa con tôi mà coi con trai hai người kìa.
Có xem chúng tôi ra gì không? Cuộc hôn nhân này...tôi thấy không thể rồi!"
An Đình nghe cha mình nói vậy thì chột dạ, cô bối rối quay lại nhìn ông thảng thốt.
"Cha...cha muốn hủy hôn ước sao?"
"Chứ con không thấy nó hết lần này đến lần khác coi thường chúng ta à? Hừm!"
Ông Nhất Lâm bấy giờ mới dằng cơn giận xuống mà nói.
"Chuyện này tôi sẽ khuyên Nhất Phong.
Ông đừng như vậy, à tiền sửa sang lại cổng nhà tôi sẽ chịu trách nhiệm!"
Chẳng thèm trả lời người trước mặt, ông Đại Hùng hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi vào nhà.
Bà Mỹ Xuân đành kéo chồng ra xe.
Trên xe.
Bà Mỹ Xuân quay sang nhìn chồng.
"Vậy là Hạ Linh sảy thai sao? Chúng ta có nên đến viện thăm cô ấy không?"
Ông Nhất Lâm thở dài rồi trả lời vợ.
"Chuyện chưa rõ, về nhà trước đã!"
Cả hai người ngồi phía sau, họ đều không biết gương mặt đang trở nên khổ sở của người ngồi phía trước.
Nhật Nam buồn bã nhìn dòng xe nối đuôi nhau phía trước mà trong lòng hỗn độn suy nghĩ.
ngôn tình tổng tài
Hạ Linh, người con gái khiến cậu rung động, sự rung động nhẹ nhàng ấy đã không còn.
Hạ Linh vậy mà lại có thai vào lúc này.
Tuy Nhật Nam biết tin đứa trẻ ấy không còn, nhưng cậu hiểu Nhất Phong sẽ không để yên mọi chuyện.
Không khó để Nhật Nam nhận ra ánh mắt của hắn đã dịu dàng hơn trước, hắn cười nhiều hơn trước và biết quan tâm một ai đó đến mức nào.
Nụ cười khổ sở hiện hữu trên gương mặt của chàng thanh niên trẻ tuổi.
Chiếc xe vừa dừng trong sân nhà họ Phạm, Nhật Nam mệt mỏi bước xuống xe, cậu nhấc từng bước chân nặng nề đi lên phòng.
Tiếng cửa phòng đóng sầm lại, một màn tối bao trùm trong căn phòng riêng của Nhật Nam, cậu nằm co người trên giường.
Nhật Nam đang chơi vơi giữa hai dòng suy nghĩ...
Sẽ buông tay Hạ Linh, để mặc cô ấy bên cạnh Nhất Phong?
Hay lại đâm đầu tìm mọi cách để kéo cô gái ấy ở bên cạnh mình?.