“Cậu chuẩn bị xong chưa?” Vung vẩy chiếc túi da trong
tay, Dung Nhược thúc giục người đang thu dọn đồ đạc phía sau quầy.
Liếc mắt nhìn bầu trời dần tối, lại nhìn đồng hồ, cô
vừa treo tấm biển “Đóng cửa” lên vừa nói: “Đã bốn giờ rồi, nếu cậu không nhanh
lên chắc bọn mình phải dò dẫm lên núi mất.”
“Tới đây!” Hà Dĩ Thuần ló đầu ra từ trong quầy. “Chờ
tớ khóa ngăn kéo với đi vệ sinh chút đã.”
Bất lực nhìn lên bầu trời, Dung Nhược thở dài. “Đúng
là con gái lắm chuyện!”
“Chẳng lẽ cậu không phải con gái?” Hà Dĩ Thuần vừa
cười vừa đi, trước khi vào toa lét còn quay lại hỏi ngược.
“Bớt nhiều lời đi! Cho cậu hai phút, tớ ra ngoài chờ
trước.”
Vừa xách túi bước ra khỏi cửa tiệm, đã nghe thấy tiếng
chuông điện thoại reo vang.
Tiếng Vân Trạm từ đầu dây bên kia truyền đến. “Em đang ở đâu?”
“Trong quán. Đang chuẩn bị ra ngoài.” Dung Nhược cúi
nhìn đầu mũi chân. “Sao? Tìm em có chuyện gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là tiện đường thì tạt qua xem thôi.”
“…” Dung Nhược theo phản xạ tự nhiên ngẩng đầu nhìn lên, đã lập tức thấy xe của
Vân Trạm rẽ ở góc phố, dừng lại trước mặt cô.
“Em định đi đâu à?” Hạ cửa sổ xe xuống, Vân Trạm nhìn Dung Nhược, hôm nay cô
mặc áo khoác dài trắng, đi giày da màu nâu, những lọn tóc quăn dài gợn sóng khẽ
lay động trong gió.
“Ừm.” Dung Nhược bước lên trước một bước, nói: “Bọn em định tới chùa Pháp
Nguyên.”
Vân Trạm nhìn đồng hồ. “Đi ngay bây giờ sao?”
“Nhân tiện hôm nay cũng rảnh, Hà Dĩ Thuần muốn đi trả
lễ. Hai hôm nữa là Noel rồi, sợ rằng lúc đó càng bận rộn, không có thời gian.”
Lúc đang nói chuyện, Hà Dĩ Thuần đã đi ra, khóa cửa
tiệm lại.
“Chúng em phải đi đây.” Dung Nhược vẫy vẫy tay.
“Đi đường cẩn thận.”
“Vâng.”
Chiếc xe nhỏ màu trắng lướt qua chiếc xe Benz màu đen,
phóng theo hướng ngược lại.
Sau khi dâng hương, cầu nguyện xong xuôi, Dung Nhược cùng Hà Dĩ Thuần ngồi
trong quán bán đồ chay cạnh chùa, ngao ngán nhìn ra ngoài trời đang mưa như
trút nước.
“Đã bảo cậu nhanh lên một chút. Giờ thì hay rồi, chẳng biết mưa đến bao giờ mới
tạnh đây.”
“Này! Đại tiểu thư! Cậu còn dám trách tớ à? Nếu như
không phải tại cậu nhất định đòi ăn chay ở đây thì bây giờ hai đứa mình đã sớm
về đến nội thành rồi còn gì.”
“Vậy làm sao giờ?” Dung Nhược nhìn đồng hồ treo tường
trong quán. “Đã bảy giờ rồi. Muộn thêm chút nữa thì sợ là muốn xuống núi cũng
khó.”
“Dù sao trời cũng đã tối rồi, muộn hay không cũng
chẳng có gì khác biệt.” Hà Dĩ Thuần nâng cằm, nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ.
“Chắc mưa cũng chẳng tạnh ngay đâu, tóm lại là gặp mưa
rồi, ướt muộn hay ướt sớm cũng chẳng có gì khác nhau, cậu thấy đúng không?” Vừa
dứt lời, Dung Nhược liền đứng dậy.
Hà Dĩ Thuần chán nản lườm cô, “Vâng, có lý ghê cơ”,
rồi mặc lại áo khoác, hai người cùng rời khỏi tiệm.
Ngồi trong xe, Hà Dĩ Thuần rũ mái tóc ướt sũng nước,
liếc nhìn người ngồi bên cạnh cũng đang chật vật chẳng kém gì mình. “Biết vậy
đã không nghe theo lời xui dại của cậu…”
Đi giày cao gót, đội mưa hơn 50m để chạy tới chỗ đậu xe, không chỉ tóc ướt, mà
mặt cũng ướt đẫm nước mưa, cả chiếc áo khoác lông cừu cô mới mua cũng không
tránh được bị vạ lây.
“Cậu làm ơn bật dùm cái điều hòa lên trước đã rồi muốn oán trách gì cũng được.”
Dung Nhược vừa lau nước mưa còn vương trên mặt, vừa nói.
“Việc đầu tiên mà mình sẽ làm ngay khi về đến nhà là
tắm nước nóng.” Cởi áo khoác, Hà Dĩ Thuần nhấn chân ga, bắt đầu lái xe xuống
núi.
Xe đi trên con đường vòng quanh núi, điều hòa thổi ra làn gió ấm áp. Dung Nhược
lau lau lớp hơi nước mịt mờ trên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời đen kịt, nói: “Đi
chậm một chút.”
“Ừ.” Hà Dĩ Thuần gật đầu, tập trung quan sát phía
trước. Mặc dù kỹ thuật lái xe không tồi nhưng đây cũng là lần đầu tiên cô lái
xe trong đêm mưa tối đen như vậy, hơn nữa còn đi trên con đường núi chật hẹp.
Vài giờ trước, lúc lái xe lên núi cô đã để ý thấy do nhiệt độ trên núi hạ thấp
nên ven đường vẫn còn những đụn tuyết nhỏ lẻ lưu lại từ trận tuyết rơi hai ngày
trước, khiến cô càng chú ý lái xe cẩn thận.
Đồng hồ đo tốc độ dao động trong khoảng 20km/h, Dung
Nhược tựa lưng vào ghế ngồi, cười nói: “Không biết mấy giờ bọn mình mới về tới
nội thành.”
“Lúc đi mất một tiếng, lúc về đến nhà chắc cũng phải
hơn mười giờ.”
Hà Dĩ Thuần vừa dứt lời, Dung Nhược vốn vẫn đặt tay ở
cửa thổi gió của điều hòa đột nhiên “A” một tiếng. Cùng lúc đó, Hà Dĩ Thuần
cũng cảm thấy có chỗ không ổn, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, xe cũng từ
từ ngừng lại.
“Chết máy rồi?” Nhìn Hà Dĩ Thuần thử vặn chìa khóa
nhưng không tác dụng gì, Dung Nhược ngồi thẳng người dậy hỏi.
“… Hình như thế.” Hà Dĩ Thuần nhíu mày.
Lại thử lại, vẫn chỉ nghe thấy tiếng động cơ vẫn nổ
đều, mà xe lại không chịu chuyển bánh, cô quay đầu sang nhìn Dung Nhược. “Làm
sao bây giờ? Xe không chạy.”
“Làm sao tớ biết được.” Bất đắc dĩ cười khổ, Dung Nhược lại tựa lưng vào ghế.
Xe đình công, đang đêm mưa gió bão bùng, lại kẹt cứng
giữa sườn núi hoang vắng, quả đúng là xui tận mạng.
“Đành đợi xem có xe nào xuống núi không vậy?” Cô thở dài.
Không có điều hòa nữa, đột nhiên cô cảm thấy hơi lạnh.
Trong phòng ngủ ấp áp, người giúp việc bưng bữa tối
vào.
Đặt bàn ăn ở đầu giường, người giúp việc lại lấy một
chiếc gối mềm dặt dưới hông anh. “Cô chủ vừa gọi điện tới, nghe nói bên này
thời tiết không được tốt, dặn ngài nghỉ ngơi sớm một chút.”
“… Ừ, không sao, cô cứ đi trước đi.”
“Vâng.”
Vân Trạm quay đầu, với tay nhấc chiếc di động đang nằm
trên giường lên.
“Không ai nhận máy.” Dung Nhược nghe tín hiệu bận trong di động, lắc đầu.
“Không biết cô ấy với Đỗ Khải Chi chạy đi đâu rồi.”
“Vậy tìm người khác đi.”
“Ừ…” Dung Nhược cúi đầu, tra danh bạ.
Khi cái tên Vân Trạm lướt qua trước mắt, cô ngừng lại
một chút, ngón tay lại tiếp tục ấn nút, màn hình lại chuyển xuống dưới.
Thực ra, sau khi đợi gần mười phút, biết không ai đi
qua, hai người quyết định gọi điện tìm người giúp. Mà lúc định gọi cuộc điện
thoại đầu tiên, người cô nghĩ tới không phải Điền Ngọc, mà là Vân Trạm! Có
điều, suy nghĩ này vừa xuất hiện đã nhanh chóng bị cô đè nén lại.
“Thời tiết thế này còn bị bọn mình gọi ra ngoại thành,
lên núi, mặc dù tớ rất cám ơn người sắp sửa tới đón hai đứa mình nhưng vẫn
không thể không thương thay cho ‘gã’ xui xẻo đó.” Hà Dĩ Thuần bông đùa.
Dung Nhược cười khẽ một tiếng, tìm được tên Diệp Lăng
Thu, vừa định gọi, di động đã vang lên trước.
“Cứu tinh!” Hà Dĩ Thuần gần như bắn khỏi ghế, đang
cười nói lại thấy vẻ mặt cứng đờ của Dung Nhược.
“Sao không nhận?” Cô lấy làm lạ hỏi.
Nhìn cái tên hiện lên trên màn hình, trong lòng Dung
Nhược không nói nên được là cảm giác gì.
Lại có chuyện trùng hợp tới vậy sao! —— Trong lúc cô
nghĩ tới anh, cần anh, điện thoại của anh lại tới.
“Alô.” Nhịp tim của cô bỗng trở nên không còn quy
luật.
“Anh đây.” Giọng nói quen thuộc vang lên trong không
gian vắng vẻ, dẫu hơi lạnh lùng nhưng lại khiến cô cảm thấy ấm áp lạ thường.
…
Im lặng trong chốc lát, Dung Nhược rốt cuộc thả lỏng
thân thể, từ từ dựa lưng vào ghế —— giọng nói vang lên trong điện thoại lúc này
lại như một bàn tay ấm áp, nhẹ nhàng vuốt ve dây thần kinh vốn đang căng thẳng
vì lạnh của cô.
Quay đầu nhìn màn đêm tối đen bên ngoài, nhìn những
giọt nước mưa không ngừng gõ lên kính cửa sổ, khóe môi duyên dáng bỗng nở một
nụ cười nhẹ, đôi mắt sáng trầm tĩnh hiền hòa như làn nước.
“… Bọn em bị kẹt trên núi rồi.”
Với chuyện trùng hợp như vậy, cô tin, có một số việc
đã được định trước.
Năm mươi phút sau, khi ánh đèn xe đối diện chiếu tới,
Dung Nhược đột nhiên cảm thấy xung quanh như trở nên tĩnh lặng vô cùng, trong
bầu trời đêm đông lạnh lẽo, hơi ấm khó hiểu bỗng nhiên dâng trào khiến cô cảm
thấy cực kỳ yên lòng.
Chiếc xe quay đầu lại từ chỗ đỉnh núi, dừng song song
với xe hai người, cửa sổ xe hạ xuống, dưới ánh sáng yếu ớt, nửa bên khuôn mặt
Vân Trạm mơ hồ không rõ, Dung Nhược nhanh chóng mở cửa xe, ngồi xuống chỗ ngồi
phía sau.
“Xe em, mai anh sẽ gọi điện bảo người tới xử lý.” Trên
đường xuống núi, Vân Trạm ngồi ghế bên lái xe, nói với Hà Dĩ Thuần.
“Đã làm phiền anh rồi.” Hà Dĩ Thuần quay lại cười nói.
“Không cần khách sáo.”
Xe đi với vận tốc rất đều, nhưng con đường núi theo
vòng tròn vẫn khiến Vân Trạm choáng váng. Anh nghiêng đầu nhìn người vẫn đang
im lặng từ sau khi lên xe, sau đó lặng lẽ nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế nghỉ
ngơi.
Anh thầm cảm thấy may mắn vì mình đã gọi điện, đồng
thời cũng biết, cho dù bản thân không tới, cuối cùng hai người các cô vẫn tìm
được người khác đến giúp. Chỉ có điều, anh mong muốn từ tận đáy lòng, người đi
đón Dung Nhược, là anh.
Cảm giác đau lòng từ từ lan tràn trong thân thể. Dung
Nhược quay đầu sang quan sát cẩn thận người đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cho dù
trong xe rất tối, nhìn không rõ, cô cũng biết lúc này sắc mặt anh đang nhợt
nhạt ra sao.
Vừa rồi, lúc cô mở cửa xe, ánh đèn trong xe còn bật,
cô đã thấy khuôn mặt tiều tụy mỏi mệt của Vân Trạm quay về phía mình, thấy nửa
thân dưới của anh được phủ bởi một lớp chăn dày kín kẽ, thấy sau lưng anh được
đặt một chiếc đệm tựa mềm mại, nhưng anh vẫn phải cố sức dùng tay chống đỡ thân
thể; cũng thấy lúc hai người bọn cô ngồi vào xe, chấn động gần như không thể
nhận ra của chiếc xe khiến hai hàng mi anh khẽ nhíu lại… Đáng lẽ cô nên sớm nghĩ
ra, trong thời tiết như thế này anh sẽ vất vả biết bao. Thế nhưng, chỉ một cuộc
điện thoại đã khiến anh nhanh chóng tới đây bằng thời gian lúc bình thường.
—— Đây là cách anh yêu một người ư? Vì sao lúc trước
mình lại không cảm giác được?
Đi trên xe, khung cảnh bên ngoài biến đổi, Dung Nhược
nhìn những chiếc bóng lướt qua hàng mi trên khuôn mặt, lặng lẽ tự hỏi trong
lòng.
Hỏi anh, cũng là tự hỏi mình.
Trên đường, cô nghe lái xe bảo con đường đến nhà cô và
Hà Dĩ Thuần bị kẹt xe. Không đợi Hà Dĩ Thuần trả lời, cô đã mở miệng nói trước.
“Vậy về biệt thự đi.”
Hàng mi Vân Trạm rõ ràng đang lay động, cô thầm tính
toán thời gian trong lòng. Lần đầu tiên cảm thấy năm phút đồng hồ để về biệt
thự bỗng dài đằng đẵng.
Mãi tới lúc xe dừng trong ga ra, Vân Trạm mới mở mắt
ra.
Anh quay sang thản nhiên căn dặn người giúp việc chờ
ngoài cửa xe. “Cô đưa hai cô ấy vào trước đi.”
Liếc mắt nhìn Vân Trạm một cái, Dung Nhược xuống xe
trước, kéo Hà Dĩ Thuần cùng vào nhà theo người giúp việc.
Mãi tới lúc tiếng bước chân mất hẳn, Vân Trạm mới từ
từ buông lỏng cánh tay căng thẳng, thân thể gần như không chịu khống chế
nghiêng sang một bên.
Không còn năng lực tự ngồi lên xe lăn, anh để mặc lái
xe nửa ôm lấy mình, rời xe.
“Hóa ra, anh ấy là ‘gã’ xui xẻo mà tớ nói.” Tắm rửa
xong, Hà Dĩ Thuần cũng nằm xuống giường với Dung Nhược.
“Ừ.” Không để ý trả lời một tiếng, Dung Nhược vuốt ve
đường viền hoa trên áo ngủ, nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Sau khi được người giúp việc đưa vào trong căn phòng
này, Vân Trạm không hề xuất hiện nữa. Mà ngay cả hai bộ áo ngủ người giúp việc
đưa tới lúc vừa rồi cũng là đồ cô mặc lúc trước.
Cô thật không ngờ mình lại có thể tìm thấy những dấu
vết của cuộc sống trong quá khứ ở nơi này.
“Không ngờ anh ấy còn giữ quần áo của cậu lúc trước.”
Như biết Dung Nhược đang nghĩ gì, Hà Dĩ Thuần đột nhiên thở dài.
Mỉm cười quay đầu sang, Dung Nhược nhìn cô nói. “Xem
ra cậu còn xúc động hơn tớ.”
“Tớ cảm động.” Quay người lại, Hà Dĩ Thuần nhỏ giọng
nói. “Khi anh ấy xuất hiện tối nay, dưới tình cảnh đó, tớ cảm thấy cậu hạnh
phúc đến mức khiến mọi cô gái đều cảm thấy đố kỵ.”
Ngẩn người một lúc, Dung Nhược lại đùa. “Kể cả cậu à?”
“Tớ nói nghiêm túc đấy.” Hà Dĩ Thuần thở dài. “Ai cũng
thấy tình trạng sức khỏe của anh ấy xấu tới mức nào. Cậu không lo à?”
“… Cậu không buồn ngủ à?”
“Đồ lòng dạ sắt đá!”
“Ngủ đi.”
“…”
* Theo đúng bản gốc là động cơ vẫn nổ, nhưng xe ko
chạy nhé, chứ ko phải xe chết máy. Mình đoán là trường hợp giống xe máy, mình
từng bị 1 lần, đứt dây curoa nên máy vẫn nổ mà xe đứng im tại chỗ