Yêu Vì Tính Phúc

Quyển 1 - Chương 2: Mang điểm tâm cho Hầu gia



"Phu nhân, Hầu gia, Hầu gia ở chỗ của nhị phu nhân, bây giờ ngài đi qua đó có vẻ không tốt lắm." Bích Hoa do dự, thấp thỏm trong lòng.

Từ khi gả cho Hầu gia, Hầu gia cũng không tới Mai Uyển, phu nhân ngày ngày buồn bực không vui, nhưng cũng không dám có gì bất mãn. Huống chi Hầu gia tính tình trời sinh lãnh khốc, lúc nhân lúc này nếu đi qua, vạn nhất rủi ro, chỉ sợ ngay cả chính mình cũng bị liên lụy

Hứa Diệc Hàm cũng biết nếu lúc này đi qua tuyệt đối không phải là ý kiến hay, nhưng không còn cách nào khác, Kiều Vũ Mặc đi thượng triều từ sáng sớm, khi hồi phủ lại đến thư phòng giải quyết công vụ, dùng bữa xong liền đi qua chỗ nhị phu nhân Thanh Yên, nếu như hiện tại không đi, chắc chắn hôm nay không thể gặp hắn.

Nếu hôm nay như thế, không bài trừ về sau ngày ngày đều như thế, không bằng hiện tại liền đi.

"Mang lên mấy thứ điểm tâm kia, bồi ta đi Lan Uyển". Hứa Diệc Hàm sửa sang lại tóc, ngắm nhìn trong gương đồng làn da trắng nõn, mịn màng, dung nhan quyến rũ nhiều vẻ mị hoặc, khóe miệng gợi lên ý cười nhẹ, đứng dậy yểu điệu bước ra cửa.

Tới Lan Uyển, Hứa Diệc Hàm đứng ở cửa khiến nhiều người ngạc nhiên, tiểu nha hoàn nhìn nàng một cái, biểu tình rất là kiêu căng, không hề có chút gì thái độ gọi là hạ nhân kính sợ chủ tử, bộ dạng mắt cao hơn đầu làm Hứa Diệc Hàm trong lòng một bụng hỏa.

Không lâu sau, nha hoàn bên người Thanh Yên – Lan Hương bước ra, nha hoàn này đầu trâm tay ngọc, toát vẻ quý phái, so với Hứa Diệc Hàm thì quý phái hơn nhiều. Sắc mặt nàng tràn đầy trào phúng, liếc nhìn ứa Diệc Hàm từ trên cao xuống, như đang nhìn một tên khất cái*, hừ lạnh một tiếng: "Hầu gia hỏi, phu nhân tới đây có việc gì quan trọng, nếu không có việc gì, không được quấy rầy nữa."

*khất cái: ăn xin, ăn mày (chỉ bộ dáng nhếch nhác, rách rưới)

"Ta muốn đưa cho Hầu gia chút đồ vật." Hứa Diệc Hàm nhàn nhạt nói.

Lan Hương liếc nhìn hộp thức ăn trong tay Bích Hoa, cười nhạo nói: "Ta khuyên phu nhân không cần lo lắng, Hầu gia nha, có phu nhân của nhà chúng ta hầu hạ, muốn ăn cái gì muốn uống cái gì, đều có phu nhân phân phó hạ nhân làm. Phu nhân bị nuôi dưỡng ở trong phủ, biết rõ Hầu gia không thích ngài, tội gì phải đến đây tìm mất mặt?"

Hứa Diệc Hàm lạnh lùng nhìn nàng, đôi mắt mị hoặc giờ phút này sắc bén vô cùng, phảng phất ngọn lửa giận cháy hừng hực. Lan Hương trong lòng bỗng cảm thấy run rẩy, đang định nói chuyện, đột nhiên Hứa Diệc Hàm nâng lên một cái bàn tay, "Bang" một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn kiều nộn liền in lên dấu bàn tay hồng nhạt.

"Ngươi...." Lan Hương không ngờ rằng Hứa Diệc Hàm dám ra tay đánh nàng, tức khắc bụm má, hai mắt đỏ bừng, hét lớn, "Ngươi dám đánh ta!"

"Ta dựa vào cái gì không thể đánh ngươi?" Hứa Diệc Hàm liếc nhìn nàng, bộ dạng không chút lưu tình, "Ngươi thân là nha hoàn, thấy bổn phu nhân còn không hành lễ, là khinh thường phu nhân mà Hầu gia cưới hỏi đàng hoàng vào cửa hay sao? Ta, thân là Hầu gia chính thê, được Hoàng thượng ban hôn, Hầu gia xưa nay kính trọng ta, ngươi chỉ là một tên nha hoàn hèn mọn cũng dám nói chuyện với ta như vậy, trong mắt ngươi còn có hay không Hầu phủ quy củ? Chẳng lẽ ngươi bị đánh là oan ức sao?"

Từng câu từng chữ đều làm Lan Hương mặt đỏ tai hồng, tức giận đến nửa câu cũng không nói ra lời.

Đứng ở phía đối diện, Bích Hoa tay xách theo hộp đồ ăn đã sợ đến run rẩy, nàng vừa ngẩng đầu, đột nhiên sắc mặt trắng bệt không còn chút máu, bỗng nhiên quỳ xuống: "Nô tỳ.... Nô tỳ bái kiến Hầu gia, Hầu gia vạn phúc."

Hứa Diệc Hàm quay mặt qua, chỉ thấy một nam đứng búi tóc gọn gàng đứng cách đó không xa, khuôn mặt tuấn tú, góc cạnh sắc sảo, mặt mày thâm thúy, cái mũi cao thẳng, mặt không biểu tình. Hắn một thân trường bào màu tím nạm vàng biên, đai lưng có đeo thượng huyền ngọc bội, khí phách mười phần.

Đôi mắt sâu hun hút, nhìn không ra cảm xúc.

Hứa Diệc Hàm yểu điệu hành lễ, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh: "Thiếp thân bái kiến Hầu gia, Hầu gia vạn phúc kim an."

Lan Hương cũng đã chú ý sự tình bên đây, nước mắt ủy khuất thi nhau rơi xuống, quỳ rạp xuống đất: "Nô tỳ bái kiến Hầu gia... Hầu gia, ngài phải làm chủ cho nô tỳ a..."

Kiều Vũ Mặc nhìn Hứa Diệc Hàm, đây là lần đầu tiên hắn nhìn nàng ở khoảng cách gần như vậy, vừa vặn quan sát rõ ràng.

Vẫn là gương mặt nhìn là không có hảo cảm, yêu dã mị hoặc, giống như hồ ly tinh, làm hắn vừa nhìn, tâm liền sinh phiền chán. Nữ nhân này nhất định nịnh nọt nhàm chán, vì muốn dây dưa với hắn, lại cầu xin Hoàng thượng tứ hôn, bởi vậy hắn càng không muốn nàng được như ý. Nhưng không thể không nói, khuôn mặt nàng thật sự quá mức kinh diễm, cho nên khi lần đầu tiên nhìn nàng, xém chút đã làm hắn mất kiềm chế.

"Thân là nha hoàn, mạo phạm chủ tử, đi xuống lãnh hai mươi đại bản." Kiều Vũ Mặc hờ hững mở miệng, không hề nhìn Hứa Diệc Hàm, nhấc chân bước nhanh ra khỏi Lan Uyển.

Hứa Diệc Hàm lại thi lễ, khóe miệng gợi lên nụ cười nhẹ, rời đi cùng Bích Hoa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.