Qua vài ngày, Tô Như chưa từng tìm đến Lâm Thư Ẩn.
Thật sự là tức điên mà, sống từng ấy thời gian chưa bao giờ cô ta phải chịu qua khuất nhục như thế, đặc biệt là với tên Lâm Thư Ẩn si tâm đó, cục tức này Tô Như không thể nào nuốt trôi được, nhưng trong lòng vẫn không thể tin được về thái độ của Lâm Thư Ẩn.
Khi còn ở nước ngoài, cô ta nghe bạn học nói hiện tại Lâm Thư Ẩn đã mở một phòng khám, nhiều lần được tham gia hội nghị quốc tế cao cấp, chữa trị cho bệnh nhân ở khắp mọi nơi, đặc biệt còn có người ở xa nghe danh mà tìm đến, hắn là bác sĩ tâm lý được quốc tế công nhận là có tiềm lực, tiền đồ không giới hạn. Phòng khám đã sớm vang danh ra khắp nước, mỗi ngày tiền thu vào không đếm xuể.
Từ lúc đó, Tô Như bắt đầu hối hận.
Lúc trước khi cả hai còn ở bên nhau, Tô Như luôn luôn mơ ước được ra nước ngoài, trong lòng cô ta rất chướng mắt về xuất thân của Lâm Thư Ẩn, cứ cho rằng hắn là nam nhân tốt, nhưng ở cái xã hội này, không có gia thế hiển hách thì có thể làm nên trò trống gì? Chờ chính mình được ra nước ngoài, tìm một nam nhân khác tốt hơn so với hắn thì có gì khó? Nếu làm tốt có thể tìm được một đại gia ở nước ngoài, sau đó trực tiếp định cư ở nơi đó. Trên thực tế, Tô Như cũng đã từng có khoảng thời gian ái muội với một phú nhị đại trong trường, vì một tương lai tốt đẹp, có thể nói cô ta đã rất hao tâm tổn trí.
Chỉ là vạn lần không nghĩ tới, cuộc sống ở nước ngoài cũng không giống như Tô Như tưởng tượng, thực tế không giống như phim truyền hình, qua vài lần, cô ta phát hiện nam nhân trong nước cũng chẳng khác hơn họ là bao. Còn về học hành, khi gần tới tốt nghiệp, thành tích thì rối tinh rối mù, thi lại các môn như cơm bữa, phải học thêm, tìm kiếm sự trợ giúp rất nhiều mới miễn cưỡng qua môn.
Ngược lại tên tiểu tử Lâm Thư ẨN cô ta xem thường lại có thể ở chiến trường quốc tế hô mưa gọi gió. Cái này làm cho Tô Như trước giờ bất mãn lại rất là đắc ý, tên tiểu tế tử này tốt như thế thì sao? Còn chẳng phải nhớ mãi không quên cô ta hay sao? Cuối cùng, cô ta vẫn là người thắng cuộc.
Nghĩ đến việc sau khi về nước phải nắm gọn tên Lâm Thư Ẩn trong lòng bàn tay, nhưng cú điện thoại vừa rồi lại như sấm sét giữa trời quang, suýt làm cô ta tức đến điên mà.
Sau mấy ngày buồn bực, cô ta dần dần bình tĩnh lại, tự thuyết phục, an ủi bản thân mình. Cô ta quyết không thể để vụt mất Lâm Thư Ẩn. Không phải chỉ là một con tiện nhân thôi sao? Có lẽ do mấy năm nay hắn ta không thể chịu nổi cô đơn, chưa chắc gì cả hai người bọn họ thật sự yêu thương lẫn nhau. Người ta nói mối tình đầu rất khó quên, chính mình mới là người hắn ta tâm tâm niệm niệm thương nhớ, thừa dịp tình cảm bọn họ còn chưa vững chắc, chỉ cần tìm cách chia rẽ là được.
Nghĩ nghĩ như vậy, trên mặt Tô Như lại treo lên nụ cười tự tin.
Hôm nay phòng khám của Lâm Thư Ẩn xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên phải kéo dài thêm một tiếng đồng hồ. Về đến nhà, thấy tiểu yêu nằm ngủ trên sô pha, trong tay cầm điều khiển, đầu lệch sang một phía, thật là đáng yêu mà.
Các món ăn bày trên bàn đều đã lạnh, hắn nhìn lướt qua, thấy tất cả đều là món mình thích. Tay nghề của tiểu yêu, có thể nói là tiến bộ rất nhanh, không còn "nguyên liệu hắc ám" nữa, qua vài lần luyện tập, đã có nấu được một bữa cơm. Nhưng hắn đã ăn ở bên ngoài. Cũng giống như tiểu thỏ là yêu tinh, khẩu vị không giống con người, muốn nấu ăn thì phải học, chứ không như bản tính hoang dã - đặc biệt là ăn thịt.Nhưng nhìn thấy nàng mỗi ngày đều ôm thực đơn nghiên cứu, thỉnh thoảng còn bị phỏng tay khi nấu ăn, rồi đến ánh mắt điềm đạm đáng yêu cùng với lo sợ bất an mỗi khi bưng đồ ăn lên cho hắn, tất cả đều làm tâm Lâm Thư Ẩn mềm ra.
Thức ăn muốn làm người khác hạnh phúc, phải dùng tâm, cho người ăn cảm nhận được tấm lòng của mình.
Trong lòng hắn ấm áo, mệt mỏi của một ngày tất cả đều tan biến, đi đến bên người tiểu yêu, ngắm nhìn dáng vẻ ngủ say của nàng.
Nhìn chằm chằm chằm hồi lâu, đầu tiểu yêu bỗng gục xuống phía dưới, mơ mơ màng màng mà tỉnh. Nhìn thấy trước mắt là Lâm Thư Ẩn, hai mắt sáng ngời, vui mừng mà nói: "Thư Ẩn ca ca, anh về rồi, để em đi hâm cơm cho anh."
Nhìn bóng dáng tiểu yêu nhảy nhót vào phòng bếp, Lâm Thư Ẩn cười nói: "Em cẩn thận một chút, cả ngày nhảy tới nhảy lui như thế, làm anh lo lắng lắm."
"Thư Ẩn ca ca, em không còn là trẻ con."
"Được, được, em không phải... Đúng rồi, anh có chuyện muốn nói với em, hai ngày nữa anh sẽ đi họp lớp, lúc đó em đi cùng anh."
"Hả? Họp lớp?" Tiểu yêu từ trong phòng bếp thò đầu ra hỏi, "Là đi chơi hả?"
"Không, đó là một đám bạn học cũ cùng nhau tụ tập ăn cơm, nói chuyện phiếm. Lần này có một bạn học từ nước ngoài trở về, Đổng Diệu muốn mở tiệc đón gió tẩy trần cho nàng, thuận tiện mượn cơ hội này họp lớp luôn."
Mắt tiểu yêu mở to, đầy nghi hoặc: "Việc đó... Em đi có làm phiền anh không?"
Thần sắc Lâm Thư Ẩn ôn nhu, dịu dàng nhìn nàng: "Anh muốn cho bọn họ biết đến em."
Chủ động giới thiệu mình với đám bạn của hắn? Tuy đã biết Lâm Thư Ẩn là một tiểu tử thành thật, nhưng nhìn đến việc hắn nghiêm túc đối đãi với nàng, trong lòng Hứa Diệc Hàm vẫn rất ấm áp.
Lâm Thư Ẩn lại nói: "Còn chuyện nữa anh muốn nói... Bạn học từ nước ngoài kia tên là Tô Như, là người mà mấy hôm trước đã gọi điện cho anh. Anh... Cô ta là mối tình đầu của anh, là bạn gái cũ duy nhất, khi tốt nghiệp đại học thì cô ta ra nước ngoài nên chúng ta chia tay."
"Ừm." Tiểu yêu bình tĩnh lên tiếng.
Lâm Thư Ẩn đợi một hồi, không nghe thấy nàng nói gì tiếp., trong lòng bất an mà chạy vào phòng bếp: "Em sẽ không tức giận chứ? Anh tham gia buổi họp lớp này, cũng không phải là muốn gặp cô ta, chỉ là muốn nhân dịp cơ hội này, đem em giới thiệu với tất cả mọi người. Trong lòng anh chỉ có em, tuyệt đối sẽ không làm tổn thương em."
Gương mặt này của Lâm Thư ẨN, tuấn mỹ góc cạnh, luôn tràn ngập nhu tình như ánh mặt trời, mang theo ý cười ấm áp, nhưng thời khắc này, lại là nôn nóng khẩn trương, làm người khác vừa buồn cười lại vừa đau lòng. Với tư cách là bạn gái hắn, luôn cảm nhận được nhiều nhất từ hắn, đó chính là sự ấm áp.
"Thư Ẩn ca ca nói gì vậy? Chuyện này không phải chuyện bình thường sao? Em từng xem rất nhiều phim, khi còn đi học ai cũng sẽ từng yêu đương, mấy ngày hôm trước em đã xem một bộ buồn đến chảy cả nước mắt, họ yêu nhau nhưng khi tốt nghiệp lại phải tách ra, thật tàn nhẫn a..." Nói đến đây, giống như phát hiện mình đã lạc đề, liền vội vàng trở lại chủ đề chính, "Thư Ẩn ca ca, anh yên tâm, em sẽ không ghen."
Tiểu yêu vỗ vỗ ngực, ra vẻ rộng lượng.
"Nga..." Nàng thế nhưng không hiểu lầm, nhìn qua còn giống như bị tình yêu tuổi thanh xuân làm cho cảm động, Lâm Thư Ẩn ngược lại cảm thấy mất mát, "Em không sợ anh nối lại tình xưa với cô ta?"
"Đương nhiên không rồi, Thư Ẩn ca ca thích ăn cỏ gần hang, sẽ không đi đâu xa hết."
Lâm Thư Ẩn không nghĩ đến tiểu yêu đơn thuần, ngốc nghếch sẽ đùa giỡn hắn, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, "Hán ngữ của em đã tiến bộ rồi..."
"Đó là chuyện đương nhiên a~~"
Qua vài ngày, đã đến buổi họp lớp. Lâm Thư Ẩn cùng tiểu yêu chầm chậm mà đến, cả đám bạn cũ nhao nhao lên, nhất thời mọi sự chú ý đều tụ tập trên người tiểu yêu nàng.
Người nói "Chị dâu thật xinh đẹp", người kia kêu "Sự nghiệp tình yêu của Lâm Thư Ẩn đã đơm hoa kết trái tốt đẹp nha", ríu rít ồn ào, sau đó nhìn đến nơi cổ áo hở ra của hắn, liền thấy có một cái dấu jon6 đỏ chói cuồng nhiệt.
"Anh nói sao hắn ta lại đến trễ, thì ra là lý do này, hắc hắc."
"Phạt rượu, phạt rượu!"
"Ha ha, Lâm Thư Ẩn, mày ngày trước đâu phải như thế, nhớ năm đó mày chính là nam nhân ngây thơ nhất của khoa đó nha."
Lâm Thư Ẩn cùng tiểu yêu cả hai đều là da mặt mỏng, nháy máy đỏ bừng, liếc nhìn lẫn nhau, gắt gao cầm chặt tay đối phương.
"Thư Ẩn, đã lâu không gặp." Từ trong đám người có một thanh âm nữ nhân truyền tới, Tô Như đi giày cao gót, cả người mặc sườn xám màu tím, chất vải mềm mại bao lấy dáng người lả lướt hấp dẫn, bộ ngực sữa nở nang, bờ mông tròn trịa, đường cong gợi cảm mê người, câu dẫn không biết bao nhiêu tâm nam nhân ở đây. Khuôn mặt trang điểm tinh xảo, nhìn qua giống như mỹ nữ, chỉ là so ra kém với phong thái thiên sinh lệ chất của tiểu yêu, ngũ quan tinh xảo hệt như được điêu khắc, khuôn mặt không trang điểm, tuyệt mỹ đến cực hạn. Dù vậy, so ra vẫn không thua kém dáng người của Tô Như, bởi vì trang điểm kiểu thanh thuần đáng yêu, nên kém đi một tia câu dẫn, quyến rũ.
Một câu vừa nói, ai ai cũng đều yên tĩnh, tự động tách ra lối đi cho Tô Như, cô ta đứng trước mặt tiểu yêu cười đến chân thành.
Giờ phút này, cả hai đang đánh giá nhau, ánh mắt săm soi xem xét kỹ càng, ai đối với ai cũng có vẻ tò mò.
Lâm Thư Ẩn bất động thanh sắc mà che chắn trước người tiểu yêu, nhàn nhạt nói: "Đã lâu không gặp, chào mừng về nước."
Ánh mắt hắn đảo qua nàng không chút nào lưu luyến, sau đó liền ôm lấy tiểu yêu, cười nói: "Tôi đến muộn, tự phạt ba ly."
Các bạn học khác ai cũng hiểu ý, lại tiếp tục cười đùa.
"Khoan khoan, còn chưa có giới thiệu mỹ nữ bên cạnh mày là ai nha? Sẽ không phải là bạn gái của mày đi? Tên đầu gỗ như mày làm sao mà kiếm được một mỹ nữ xinh đẹp thế này vậy?"
"Người ngốc có phúc của người ngốc, mọi người, đây là bạn gái của tôi, em ấy là..." Nói tới đây hắn lại ngẩn người, lâu như vậy nên hắn cũng đã quên tên nàng.
"Em là Hứa Diệc Hàm, thỉnh mọi người chiếu cố nhiều hơn. Thư Ẩn ca ca có nói, mọi người đều là người rất tốt." Tiểu yêu tiếp lời, cười có chút e ngại.
Lâm Thư Ẩn nghiêng đầu nhìn nàng một cái.
"không thể nào? Mỹ nữ xinh đẹp như thế, vừa gặp đã cho anh cái danh người tốt, đây không phải là làm anh thêm bối rối sao?" Người nào đó kêu rên một tiếng, cả đám liền cười ha hả, không khí xung quanh càng thêm náo nhiệt, riêng chỉ có Tô Như sắc mặt xanh mét bị cô lập ở một góc.
Bữa tiệc này có người vui có người buồn, tiểu yêu thỏa mãn mà vuốt vuốt chiếc bụng nhỏ đã phình to, vừa quay đầu đã thấy ánh mắt Tô Như gắt gao nhìn chằm chằm mình, biểu tình lạnh lùng, tràn ngập hàn ý, oán khí ngút trời.
Hứa Diệc Hàm làm bộ như không thấy. Vừa rồi Tô Như vẫn luôn muốn nói chuyện cùng Lâm Thư Ẩn, kể lể cuộc sống ở nước ngoài có bao nhiêu khổ cực, tưởng tranh thủ được sự thương hại, nào ngờ Lâm Thư Ẩn hoàn toàn không quan tâm đến, lơ cô ta đi. Các bạn học khác cũng nhìn ra tình huống xấu hổ này, cũng không tiếp tục trò chuyện cùng cô ta.
Tô Như rất là tức giận, kỳ thật Hứa Diệc Hàm cũng không thể thả lỏng. Lâm Thư Ẩn đối với chính mình một lòng một dạ, luôn luôn nói lời ngon ngọt với mình, nhưng ngược lại tiểu yêu càng thêm thấy không thoải mái, nghĩ đến Tô Như ở trong lòng hắn, chắc chắn có ý nghĩa riêng biệt. Lấy kinh nghiệm ở nhiệm vụ thứ nhất của nàng, chờ Tô Như chính mình tự tìm đường chết, lúc đó mới là thời cơ tốt nhất để hủy diệt cái ý nghĩa riêng biệt này.
Để xem ai thiếu kiên nhẫn hơn.
Ăn xong cả đám lại đề nghị đi KTV, nhiều người nên bọn họ thuê 3 phòng khác nhau. Đổng Diệu cùng với Tô Như ở phòng khác, không chung phòng với bọn họ.
Ngày thường tiểu yêu ngủ rất sớm, lúc này nháo đến hơn 11 giờ, cả phòng trai lẫn gái đều đang uống rượu say sưa, ca ca hát hát, nàng cũng đã thật sự mệt nhọc. Nói với Lâm Thư Ẩn một tiếng, rồi đi vào phòng vệ sinh. Mắt thấy bóng dáng nàng ta biến mất ở cuối hành lang, Tô Như lạnh lùng cười, cũng đẩy cửa bước ra khỏi phòng.