Tai nạn luôn nhân lúc người ta không để ý mà ập đến.
Ngay khi Hứa Diệc Hàm cảm thấy thật ra Kiều Tiểu Duy cũng rất dễ ở chung, có lẽ trước kia chỉ là hiểu lầm, hắn chỉ là đối với người lạ có hơi đề phòng và lạnh nhạt, nhưng bây giờ cô đã biết người hai mặt là như thế nào.
10 giờ, là thời gian ăn khuya hằng ngày. Cô hỏi hắn muốn ăn bánh trôi hay sủi cảo, nhưng không nghe hắn trả lời. Cho rằng hắn không nghe thấy nên hỏi lại lần nữa, nhưng hắn vẫn tiếp tục không trả lời.
Hứa Diệc Hàm thò đầu vào, nhìn thoáng qua Kiều Tiều Duy đang ngồi ở bàn làm việc, trong nháy mắt cảm giác được hàn ý lạnh lẽo không ngừng tỏa ra.
Kiều Tiểu Duy cứ như thế mà tiến vào "Thời kỳ tu luyện".
Gọi hắn không nghe, nói chuyện không trả lời, đồ ăn không ăn, chỉ điên cuồng vẽ tranh. Phần lớn thời gian, ánh mắt hắn trống rỗng mà mê ly, vẻ mặt đau khổ, không hề nhúc nhích, giống như một pho tượng, nhìn chằm chằm vào không khí. Cũng có lúc, hắn như bị trời cao thôi thúc, đôi mắt bắn ra ánh lửa sắc bén, cả người sôi trào lên, vẽ tranh, sống chết mà vẽ tranh.
Qua hai ngày, dứt khoát không tắm là không tắm, ngủ cũng không ngủ, mông cứ thế dính chặt trên ghế.
Cho đến ngày thứ tư, Kiều Tiểu Duy với danh hiệu mỹ nam xinh đẹp phong thái tươi mát biến thành tên khủng bố Thần Chết, trên đầu như có ngọn lửa hắc nham lượn lờ, hơi thở thoi thóp, dọa người ta sợ hãi. Nếu hắn là nhân vật truyện tranh, ngọn khí màu đen đó chắc chắn sẽ lan tỏa, lan tỏa nồng nặc trong phòng khách.
Qua thêm một ngày nữa, hắn bắt đầu không còn bình tĩnh, đi tới đi lui trong phòng khách, thỉnh thoảng lấy tay vò đầu, hình tượng mỹ nam thanh bình đã không còn nữa, dần dần rời xa với ấn tượng ban đầu của Hứa Diệc Hàm về hắn. Việc hắn mất bình tĩnh thể hiện hết thảy trong hành động, nói chuyện cực kỳ gắt gỏng, độ đả kích tăng lên gấp bội - đặc biệt là đối với chính hắn. Bởi vì hắn hiếm khi dời sự chú ý lên những thứ khác.
"Thứ này không phải thứ tôi muốn!"
"Không phải như vậy!"
"Thứ này là cái cục shit gì đây?"
"Sao thế này?"
Như thói quen, mắt thấy bản thảo đã hoàn thành, nhưng một ngày sau, hắn lại tự mình phủ nhận, Hứa Diệc Hàm cũng nhìn ra hắn là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ. Cho dù là người khác căn bản không để ý đến chi tiết đó, nhưng chỉ cần hắn cảm thấy không tốt, sẽ ngay lập tức sửa chữa, mặc dù đã sửa tốt rồi, hắn cũng sẽ tiếp tục chê bai.
Trên thực tế, hắn cũng đã sắp xong rồi. Nhưng đến những ngày cuối cùng, chỉ còn chút ít nữa là hoàn thành lại bị hắn làm hư, sau đó vô cùng rối rắm mà điên cuồng.
Hứa Diệc Hàm lẳng lặng mà quan sát hắn.
Đừng nhìn thấy hắn là tên da mặt dày, miệng độc miệng tiện, thật ra hắn rất để ý cái nhìn của người khác đối với tác phẩm của hắn, luôn hy vọng nhận được sự hoàn mỹ chân chính. Bởi vì hắn yêu thích vẽ tranh, đạt đến cảnh giới cực kỳ si mê, yêu thương truyện tranh.
Cho đến khi biên tập đã ngồi xổm trước cửa cứ cách nửa tiếng là đập cửa một lần, Kiều Tiểu Duy vẫn còn cố chấp mà sửa chữa bản thảo cuối cùng. Biểu tình nghiêm túc bây giờ khác với thái độ thường ngày, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm những ngòi bút uốn lượn, tư thế vẽ tranh vẫn không khác trước là bao, cô cảm thấy bộ dáng hắn rũ mi mắt phá lệ tuyệt mỹ, góc nghiêng làm hắn càng thêm sắc sảo, chỉ cần có thể nhìn thấy hắn là đã vui lòng lắm rồi.
Lúc rạng sáng, cuối cùng hắn cũng đem bản thảo đưa cho biên tập. Đôi mắt đỏ lừ, Hứa Diệc Hàm đang uống cà phê cho tỉnh táo chút ít thì nghe được tiếng tắt máy tính.
Kiều Tiểu Duy thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắn lúc này thật tiều tụy, mấy ngày này ngủ cũng không được bốn tiếng, quầng thâm mắt đọng lại, thần sắc uể oải tái nhợt, mí mắt chớp lên chớp xuống. Còn chưa đi đến sô pha, cả người liền nhũn ra, cũng may có Hứa Diệc Hàm tiến lên đỡ, lúc này hắn mới nằm được xuống ghế, nhắm mắt lại nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
Hắn cầm chặt lấy tay Hứa Diệc Hàm, lòng bàn tay của hắn chỉ toàn là vết chai. Cô ngồi bên cạnh nhìn hắn an phận mà ngủ, không sâu sau cũng ghé vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập hữu lực của hắn, an ổn ngủ.