Nhị gia Hình Quyết đã rời khỏi hoàng cung từ mười lăm năm trước đột nhiên lại trở về, khi nhục Thái Hậu một phen, đến nỗi Thái Hậu phải uất ức mà tự sát rửa oan. Sau khi Hình Quyết bị giam vào ngục tù, tướng quân Bành Minh trấn thủ phía Tây lại tạo phản cướp ngục. Hoàng Thượng rất tức giận, một mặt vì Thái Hậu chuẩn bị hậu sự, một mặt phát lệnh truy nã khẩn cấp, bằng mọi giá phải bắt được tên phản đồ Hình Quyết.
Phủ Trấn Tây tướng quân đã sớm vườn không nhà trống, mấy trăm hạ nhân bị phân phát, cả gia đình toàn bộ đều biến mất dưới mí mắt của Hình Thiên.
Bành Việt thân nắm giữ trọng binh của triều đình đang đóng quân tại biên quan, thánh chỉ đến lại dám cự tuyệt, chém giết sứ giả đưa tin, trắng trợn tạo phản giữa thanh thiên bạch nhật!
Trong lúc nhất thời, ai ai cũng đều hoảng sợ.
Năm ngày sau, Hình Quyết vươn cờ lên cao, tuyên bố hịch văn, vạch trần chuyện cũ năm xưa đã bị che giấu, liệt kê từng tội ác của Hình Thiên. Từ việc thông đồng, dẫn binh của Nam Hạ mưu hại tiên hoàng, đến việc nghịch thiên mà sửa đổi di chiếu, hiện giờ dám bức Thái Hậu vào đường cùng, dẫn dụ hắn vào cung muốn đem nhân chứng cuối cùng là hắn đấy giết chết. Hịch văn kịch liệt lên án việc Hình Thiên giết cha sát mẫu, tàn ác mưu hiểm, sau khi lên ngôi Hoàng Đế lại bạo ngược bất nhân, hai tay nhuốm đầy máu tươi, xa hoa dâm dật, đến nỗi bá tánh oán than, kêu trách, dân chúng lầm than.
Hình Quyết lấy danh vì nước tiêu diệt phản quốc, trưng binh triệu mã, tập trung những tinh anh của đất trời, lấy danh mà thề, lật đổ tên tặc tử loạn thần Hình Thiên, trả lại công đạo cho thần dân.
Bành Việt cùng với hai mươi vạn tinh binh nghênh đón Hình Quyết ở Tây Bắc, vừa đe dọa vừa dụ dỗ các tướng quân thủ thành ở nơi đó. Không đến ba tháng sau, lực lượng đã tăng lên đến hơn ba mươi vạn, trong lúc nhất thời, toàn bộ lãnh thổ quốc gia rộng lớn của Tây Bắc đều nằm trong sự khống chế của Hình Quyết.
Cùng là nhi tử của tiên hoàng, Hình Quyết đã lấy được sự tin cậy và sủng ái của đời trước, năm đó lấy thân phận quân thần mà tham gia chính sự, tự mình dẫn binh ra trận, chưa đến mười bảy tuổi đã lập được nhiều chiến công, thanh danh hiển hách, mọi người đều biết đến. Ở trong triều, thần tử chịu sự dẫn dắt của hắn không thiếu, nhiều vị trọng thần đã sớm xem hắn là quân chủ đời tiếp theo, vừa kính trọng vừa sợ hãi.
So với tên Hình Thiên đa nghi, thủ đoạn tàn khốc, thì Hình Quyết tuy rằng đồng dạng sát phạt quả quyết nhưng đó là do công tư phân minh, việc nào ra việc đó, lại là người biết lắng nghe ý kiến của người khác, sẽ không động một tý là ra đao giết người, việc này làm cho mọi người nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Hiện tại bên trong kinh thành, có một số thần tử đang ở tình thế trung lập, đại đa số bọn họ vẫn còn có thái độ nửa vời. Rốt cuộc vẫn Hình Thiên cầm quyền nhiều năm nay, phần lớn bá tánh cũng đã quên lãng cái tên Hình Quyết này, lúc này đột nhiên phát động khởi nghĩa, việc phân thắng bại vẫn còn là câu hỏi bí ẩn chưa có câu trả lời.
Bởi vậy đối với hịch văn của Bành Việt, bọn họ vẫn còn nửa tin nửa ngờ.
Lúc này ở một mảnh trời yên tĩnh khác, Bành Minh đang xử lý thư vụ, Bành Việt nhẹ nhàng bước vào doanh trước. Bước chân của hắn vội vàng, mặt đầy ưu phiền.
Thương thế của Hình Quyết rất nghiêm trọng, cần thiết phải tĩnh dưỡng.
Trừ bỏ việc chính tay viết nên bản hịch văn kia, hắn không có đích thân tham gia sự việc nào khác. Đương nhiên, hịch văn kia hiện nay đã được lan truyền khắp Trung Nguyên, vô số người cũng rất kinh ngạc với những bí mật đen tối nơi hoàng cung tối tăm kia. Nhưng cũng không phải là hoàn toàn, có một số người đã gởi thư dò hỏi, ẩn ý chính là xác thật có phải người dẫn đầu chính là Hình Quyết.
Những việc này, đều là do Bành Việt ra mặt xử lý.
Giờ phút này, Hình Quyết đang nằm sánh vai ở trên giường cùng với Hứa Diệc Hàm, trong tay nắm lấy một khối ngọc bội bạch ngọc điêu long. Thượng chuế ngọc châu, phía dưới là phần tua rua màu đen, ngọc bội xúc tua ôn lương, nhưng phần điêu khắc chưa được tỉ mỉ lắm. Hoa văn hình rồng phía trên cũng chỉ là hình dáng thô ráp, phần đuôi ngờ ngoạc, thoạt nhìn không có gì quá đặc biệt.
Thời điểm Bành Việt quỳ gối trước mặt hắn mà dâng lên khối ngọc bội này, đồng tử của hắn đã gắt gao co rụt lại. Người mới phải trải qua nhiều biến cố, sóng gió như hắn đây, giờ phút này lại có sự ấm áp nho nhỏ trong lòng.
Phụ hoàng...
Thấy ngọc bội, như thấy tiên hoàng.
Nếu ngọc bội này đã đến tay Bành Việt, thì Hình Quyết cũng đã hiểu rõ rằng, đây là đường lui mà tiên hoàng lưu lại cho hắn.
Lúc trước, Hình Thiên vì tranh đoạt ngôi vị Thái Tử mà liên tiếp hãm hại Hình Quyết làm cho tiên hoàng cực kỳ bất mãn. Thái Hậu, tức Ngô Quý Phi lúc ấy đã vô cùng lo lắng sốt ruột, khẩn cầu Hình Quyết cầu tình giúp Hình Thiên. Hình Quyết trước mặt tiên hoàng tỏ ra thần sắc chán ghét với việc thừa kế ngôi vị, chủ động đưa ra đề nghị dẫn binh đi Nam Hạ, khai thác tài nguyên, cũng có ý tứ muốn đề bạt Hình Thiên. Lúc ấy ý tưởng của hai người cũng không sai biệt lắm, đợi hắn trở về, chiến công thêm nhiều, lại lập Thái Tử, nhất định sẽ thỏa lòng của thần dân, Hình Thiên lúc ấy cũng sẽ biết, tự hết hy vọng.
Ta tóm tắt lại khúc này: Nghĩa là Hình Quyết rất chán ghét việc thừa kế ngôi vị, thế nên muốn chủ động ra biên cương đánh giặc, để cho Hình Thiên ở nơi đây có thể thừa hưởng ngôi vị. Mà ý của tiên hoàng ở đây cũng muốn Hình Quyết ra biên cương lập chiến công hiển hách, tránh đi sự hãm hại của Hình Thiên, cũng để mai này Hình Thiên phải thua tâm phục khẩu phục.
Về sau, khi Hình Quyết bách chiến bách thắng, dẫn binh chinh phục hơn phân nửa Nam Cương, nhập vào bản đồ của bôn quốc. Ai ngờ, lúc này lại truyền đến tin tức tiên hoàng ngã bệnh nặng.
Hình Thiên đã ăn sâu bén rễ ở nơi này đã lâu, khống chế hoàng cung, thậm chí còn lấy tính mạng của Ngô Quý Phi bức Hình Quyết vào đường cùng, cuối cùng thuận lợi bước lên ngôi vị Hoàng Đế.
Hình Quyết, sau khi hồi kinh liền chủ động lui bước, rời khỏi hoàng cung, ẩn cư nơi núi rừng thâm sâu, nhoáng cái đã là mười lăm năm.
Đối với những việc phát sinh trong cung năm đó, tuy rằng Hình Quyết cũng có cài người trong cung, nhưng rồi vẫn bị Hình Thiên loại bỏ hết. Thế nên hắn cũng không có cơ hội biết được chân tướng, đồng nghĩa với việc nghe được những lời dặn dò của tiên hoàng.
Hiện giờ nghe Bành Việt nói, tiên hoàng đã tự biết rằng sau cái chết của ông chắc hẳn sẽ có đại loạn, thế nên liền đem ngọc bội này giao cho hắn, lệnh cho hắn âm thầm bảo hộ Hình Quyết. Có như vậy, chẳng sợ binh quyền của Hình Quyết bị đoạt đi, tính mệnh của sẽ được bảo toàn, nếu muốn đoạt lại ngôi vị hoàng đế, cũng sẽ có khả năng. Thế nhưng, không nghĩ tới, Hình Quyết hắn lại lựa chọn quy ẩn, cho nên Bành Việt đành phải trấn thủ ở phía Tây, đợi chờ thời cơ thích hợp. Nếu không phải sự thật bị phanh phui, thì có lẽ hai mươi vạn người này, cũng sẽ còn u muội mà chịu đựng sự khống chế của Hình Thiên.
Có ngọc bội này, đồng nghĩa với việc có thể tùy ý điều động hai mươi vạn tinh binh, việc này năm đó cứ thế mà bị giấu đi... Bành Việt lúc này đây không tiếc hiểm nguy mà đến cứu hắn, có thể thấy được sự trung thành và tận tâm, là một người đáng để tin cậy.
Phụ hoàng, ngài đã vì con mà khổ tâm như thế...
Ngôi vị hoàng đế này, Hình Quyết nhất định phải đoạt lại! Hắn ta dám lăng nhục, tra tấn Hứa Diệc Hàm như thế, bởi vì hắn ta biết rõ đây chính là nhược điểm của hắn, là sự thống khổ đau đớn tột cùng. Vậy bây giờ, Hình Quyết cũng sẽ cướp đi ngôi vị hoàng đế của Hình Thiên, để cho hắn ta nếm mùi vị đau khổ, đem hắn ta hung hăng chà đạp dưới chân, để cho hắn ta nếm mùi sống không bằng chết! Còn phải để hắn ta chịu thiên đao vạn quả! Bầm thây thành từng đoạn!
Báo thù! Chính là động lực duy nhất của hắn.
Ngoài điều đó ra, cả ngày Hình Quyết chỉ trấn thủ bên cạnh Hứa Diệc Hàm, chỗ nào cũng không đi, cái gì cũng không nói, ai đi qua cũng như không nhìn thấy.
Mà Hứa Diệc Hàm, vẫn hôn mê như cũ.
Thủ hạ thân tín của Hình Quyết đã đến vùng Giang Nam, bí mật mời đến một vị thần y, trước đó, đại phu trong quân doanh cũng đã ra sức mà nối xương lại cho nàng, cũng xử lý kỹ càng ngoại thương. Mỗi ngày điều chế dược, phối hợp với các loại thảo dược quý hiếm để duy trì mạng sống.
Hình Quyết cứ như thế, ngày ngày đêm đêm nằm ở bên cạnh nàng, bảo vệ nàng, thỉnh thoảng nhìn chăm chú vào khuôn mặt tái nhợt kia, vào đôi mắt đang nhắm chặt, vào những sợi lông mi cong vút... Còn có hô hấp mỏng manh kia, tất cả đều làm người khác cảm nhận rõ ràng sự yếu ớt của thiếu nữ lúc này.
Bên ngoài doanh trướng truyền đến những tiếng bước chân chỉnh tề, binh lính đi tới lui tuần tra, còn có tiếng trống hô hào tập trung.
Nhưng những thứ đó dường như đang tồn tại ở một thế giới khác, được phân cách riêng biệt, đối với Hình Quyết lúc này, chỉ có tiếng thở nhè nhẹ của Hứa Diệc Hàm.
Thệ nhi, đừng chết.
Đừng bỏ ta mà đi.
Trên đời này, ta đây chỉ còn có nàng.
Tay hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay Hứa Diệc Hàm, lực đạo vô cùng nhẹ nhàng, sợ quấy rầy đến sinh mệnh yếu ớt của nàng.