Lúc này, Hứa Diệc Hàm xuyên qua cánh rừng, thân ảnh màu trắng lướt nhanh như gió. Hình Quyết tựa vào ngọn cây truyền tín hiệu cho nàng, chỉ một động tác bé nhỏ, nhưng đối với Hứa Diệc Hàm mà nói, với kinh nghiệm mười lăm năm ăn ý của bọn họ, chỉ cần một chút biểu lộ là có thể hiểu ngay ý của đối phương.
Chân Hình Quyết điểm lên cành lá, trong nháy mắt vụt về phía sau nàng, rồi lại mất tăm. Né trái tránh phải mà thoát đi sự tìm kiếm của binh lính, đến được bị trí mà Hình Quyết ra ám hiệu, rút ra ba mũi tên sắc nhọn, giương cung chuẩn bị bắn.
Vị trí này cũng không mấy khả quan, hệ số nguy hiểm lên đến cực đại, nhưng lại đủ tốt để tạo thành uy hiếp trí mạng cho Hình Thiên.
Hai tay dùng lực, mắt sáng như ngọn đuốc, nàng nhắm chuẩn thời gian, ba mũi tên ngay lập tức xé gió mà đáp xuống mục tiêu!
Tài bắn cung của nàng là năng lực bồi dưỡng được Hình Quyết coi trọng nhất. Không cần nhìn kết quả, nàng nhẹ nhàng thu hồi cung tiễn lại, xoay người rời đi, từ từ tránh đi vị trí nguy hiểm này, thân thể nhẹ tựa lông hồng mà tựa lên cành lá, tung người nhảy vọt. Mặt nàng không có chút gì là cảm xúc dư thừa, từ nhỏ đã là một sát thủ không có nhân tính, mặt khác, một tay lần mò vào trong túi lấy ra mấy cái phi tiêu, thao tác nhanh chóng, vừa nghiêng người vừa xuất chiêu. Thân kiếm sắc bén cũng đồng thời được tuốt ra, mũi đâm sắc nhọn, nhắn thẳng vào Hình Thiên.
Những động tác liên tiếp này được thực hiện vô cùng nhuần nhuyễn, tuy chưa từng được rèn luyện bài bản, nhưng đứng giữa cuộc chiến ác liệt thế này, lại không có một chút gì gọi là ngập ngừng.
Ngay cả Hình Quyết cũng chỉ dám tung ra một mũi tên liền phải né tránh, nhưng còn Hứa Diệc Hàm, giờ phút này, nàng lại ngang nhiên đối mặt với trọng binh triều đình, trực tiếp tuyên chiến với Hình Thiên.
Mới vừa từ Quỷ Môn Quan trở về, Hình Thiên vốn vẫn còn đang căm phẫn, nhưng bỗng nhiên cơn bất an lại trỗi dậy. Tam tiễn cùng nhau lướt gió mà đến, nếu không phải nhờ vào trực giác nhạy bén mà rút kiếm ra né tránh, chỉ sợ lúc này hắn cũng chỉ là một cổ thi thể lạnh ngắt rồi.
Nhưng ba mũi tên này lại xảo quyệt, bá đạo, điên cuồng tàn nhẫn mà kéo đến, trong mắt hắn toát ra sát khí dữ tợn, mặt thâm trầm, có chút chật vật mà ứng chiến với đám người đánh lén, chỉ một cái quay đầu, liền phải đối mặt với một đôi mắt lãnh đạm, sóng ngầm cuồn cuộn.
Dung nhan kia vừa tuyệt mỹ, khuynh nước khuynh lại, cũng lại vừa cao ngạo, băng sơn, làm cho người khác không tự chủ được mà có chút run rẩy. Đặc biệt là trong cặp mắt trong suốt kia không có nửa điểm sát khí, rồi lại có chút cường đại áp bách, người đó đang dùng ánh mắt "Ngươi đã là một cái thi thể" mà quan sát hắn.
Sức chịu đựng của hắn đã tới cực hạn rồi, càng là như thế, sắc mặt hắn càng thêm kém đi, ngực hơi hơi phập phồng, lui về sau một bước, trường kiếm nâng lên, chuẩn bị nhập cuộc.
Chung quanh hắn là binh lính đang cung kính mà nhận mệnh, ngoài ra còn có mấy cổ thi thể, ngực cắm đầy phi tiêu, thi thoảng còn toát lên mùi máu tươi tanh nồng, kích thích ý chí của toàn bộ người ở đây.
Mấy tên tiểu tướng cùng với hộ vệ bên cạnh Hình Thiên nhanh chóng ra chiêu, tiếng binh khí không ngừng vang lên, kịch liệt chiến đấu hơn mười hiệp. Thoáng chốc, đã đem Hình Thiên và Hứa Diệc Hàm vây lại chính giữa.
Chưa đắc thủ, Hứa Diệc Hàm cũng thấy không ngoài dự đoán. Hình Quyết đã sớm nói cho nàng về võ nghệ cũa tên Hoàng đế này cũng thuộc dạng ngang ngửa với nàng, cả hai giao chiến với nhau chưa chắc đã phân thắng bại.
Vì mạng sống., mười lăm năm này nàng không dám lơ là chuyện luyện tập dù chỉ một ngày, không nghĩ tới tên nam tử trước mặt này, mệnh cũng lớn như thế.
Nhưng điều này không phải trọng điểm. Mặc dù lâm vào đường cùng, nhưng Hứa Diệc Hàm cũng không có chút gì gọi là hoảng loạn, nàng tựa như một khối băng sơn lạnh lẽo, tuyệt mỹ đến cực độ, cho dù là vào lúc ngàn cân treo sợi tóc thế này, dưới ánh nhìn hung hiểm của những con người đang vây xem, nàng và tử thần không có chút gì liên hệ với nhau.
Biểu tình của Hình Thiên có chút khó suy đoán, tầm mắt hắn, chuyên chú mà dừng lại trên người Hứa Diệc Hàm. Có kinh ngạc, có khen ngợi, cũng có vô số hận thù.
Hứa Diệc Hàm trải qua một phe giao thủ khó nhằn, cũng dần dần có chút bất lợi, nhưng tình huống này chỉ duy trì trong chốc lát.
Theo động tác ném đồ vật của nàng, một đạo khói đặc bỗng chợt tỏa ra. Hình Thiên nheo mắt, nhanh chóng ra tay. Nhưng đồng thời đó cũng có vô số làn mưa tên bắn ra, ngăn cản bước đi của hắn. Vừa ngẩng mặt, lại thấy một hắc y từ trên trời giáng xuống, dưới làn khói sương trắng, binh lính hoảng loạn, hắn cứ thế mà nhẹ nhàng tiếp đất.
Hình Thiên cắn răng, tung kiếm, nhắm thẳng sau lưng tên nam tử kia.
Nhưng vừa di chuyển, lại trúng phải mưa tên, tuy vậy, hắn vẫn cắn răng mà tiến lên phía trước. Hứa Diệc Hàm nắm chặt lấy vòng eo Hình Quyết, hai người một trước một sau phi thân mà biến mất vào bên trong cánh rừng.
Cùng lúc đó, đám hộ vệ triều đình cũng đã sớm thu nhỏ lại phạm vi quan sát, đem hai người bọn họ chặn lại.
Dưới lớp sương khói dày đặc, môi mỏng mím chặt, ánh mắt tàn nhẫn của Hình Thiên lại càng thêm hung ác.
Nửa canh giờ sau, một người lính quèn chạy tới báo: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, thích khách đã bị dính bẫy, không một ai chạy thoát!"
"Cái gì?" Hình Thiên xoay người, ánh mắt sắc bén như chim ưng, mười phần sát khí. Giờ phút này ẻ mặt của hắn tựa như một hồ nước sôi muốn thiêu đốt đi tên lính trước mắt này.
"Thưa Hoàng Thượng, thích khách đã bị tóm gọn!"
Trong mắt Hình Thiên bỗng chốc có sự do dự, nhưng nhiều hơn, vẫn là loại âm trầm không cam lòng.
"Đem bọn chúng mang lại đây."
"Vâng, thần tuân mệnh."
Hai cổ thi thể một đen một trắng trong chốc lát bị vứt đến trước mặt Hình Thiên. Trang phục trắng tinh đã bị nhiễm một mảng máu lớn, hắc y thì cũng không khá khẩm hơn là bao, cả hai đều bị vạn tiễn xuyên tim mà chết. Khuôn mặt quen thuộc đó, bị một lưỡi dao cắt ngang mặt, còn có chi chít những vết thương lớn nhỏ, không khó đê nhìn ra đây chính là huynh trưởng mà hắn căm thù đến tận xương tủy. Ở phía sau lưng hắn ta còn có một đạo vết thương rất sâu, từng vết máu tanh nồng không được che giấu, cứ thế mà bại lộ trước mặt Hình Thiên. Ngay cả nữ tử kia...
Khuôn mặt trẻ con bầu bĩnh mới vừa rỗi còn xuất hiện trước mắt hắn, lúc này, lại thê thảm đến không muốn nhìn, dung nhan bị hủy hoại gần như là toàn bộ, phá hủy đi vẻ đẹp khuynh nước khuynh thành sẵn có.
Hình Thiên gắt gao nhìn chằm chằm hai cổ thi thể nằm trên đất, hồi lâu sau cũng chưa nói gì. Trên mặt hắn thâm trầm như nước, trong lòng có hàng trăm mối cảm xúc ngổn ngàng, hoài nghi, nghi ngờ, phẫn hận, nhẹ nhỏm, may mắn...
Hồi lâu sau, có một tiểu tướng thấp thỏm bất an tiến lên đánh vỡ sự trầm mặc của hắn: "Hoàng Thượng, chuyến đi này ngài đã bị ám sát, có thể thấy hành tung của chúng ta đã bị bại lộ, nơi đây cũng không nên ở lâu, chúng thần còn thỉnh Hoàng Thượng hạ chỉ, mau chóng trở lại nơi kinh thành."
Hình Thiên nghe mà như không nghe, tay tên tiểu tướng lại không ngừng run rẩy, sau đó mới nghe được tiếng nói trầm thấp vang lên: "Mang theo thi thể. Trở về kinh thành!"
Hộ vệ ẩn nấp quanh bãi săn nhao nhao mà lui về, tiến đến bên cạnh long tiễn mà bảo hộ an toàn của Hình Thiên, đoàn người trước tiếp lên đường trở về.
.....
Cùng lúc đó, trong một sơn động nhỏ trong bãi săn bắt Trường Nhạc, có hai thân ảnh một lớn một nhỏ đang gắt gao mà ôm lấy nhau. Nhưng đến gần, cũng không phải là cảnh tượng kiều diễm ướt át như trong tưởng tượng.
Hình Quyết dựa vào tường, để mặc cho Hứa Diệc Hàm ỷ lại trên người hắn. Hô hấp của hắn có chút dồn dập, trên mặt lại ửng đỏ nhè nhẹ, nhưng biểu tình vẫn khắc chế, đạm mạc như cũ.
Phát kiếm tuyệt tình kia của Hình Thiên cơ hồ như muốn xuyên thấu cả ngực phải của hắn. Sau khi rút kiếm ra, máu tươi nóng bỏng cứ thế ào ạt mà thấm ướt y phục của Hứa Diệc Hàm. Tiếp đó, hắn lại phải nhanh chóng ngụy tạo một vết kiếm sâu trên thi thể chết thay, chống đỡ mà chạy trốn, không để bất cứ kẻ nào phát hiện ra hành tung. Nếu là người bình thường, chỉ sợ là đã chết trên đường.
Hứa Diệc Hàm chỉ có thể bất đắc dĩ mà ống tay áo xuống cầm cự máu cho hắn, căn bản không có tác dụng gì mấy, thậm chỉ đau đớn cũng không có giảm đi mà càng tăng thêm. Nhưng Hình Quyết lại chỉ an tĩnh mà điều chỉnh hô hấp, khuôn mặt kiên nghị tràn ngập trấn định.
Nói thật, Hình Quyết như thế, mới là hình tượng hậu thuẫn mạnh mẽ nhất trong suy nghĩ của Hứa Diệc Hàm.
Cho dủ là hắn có suy nghĩ ra kế hoạch điên cuồng như thế nào thì nàng sẽ không chút do dự mà làm theo, chính là bởi vì biểu tình này của hắn, bình tĩnh, lãnh đạm. Đây chính là liều thuốc luôn trấn an tâm tình nàng.
Ở thời đại này, luôn có quy luật cá lớn nuốt cá bé, có tố chất tâm lý mạnh mẽ chính là một điều cần thiết phải có nếu muốn sống sót. Mà bản lĩnh này, đã từng chút từng chút một tích lũy trong lòng Hứa Diệc Hàm qua cuộc sống ngày đêm ở chung của bọn họ.
Nàng cầm lấy bàn tay thô ráp nhưng ấm áp của hắn. Là người luyện võ, đương nhiên tay không thể thiếu đi những vết chai sần, nhưng đó cũng là một điểm vinh quang.
Sơn động nhỏ hẹp có chút hiu quạnh, bên ngoài cửa động là mây giăng mù mịt làm ánh sáng có chút âm u. Tia sáng thâm trầm chiếu vào khuôn mặt Hình Quyết, hiện lên đường cong sắc bén của khuôn mặt hắn, nàng thấy hắn có chút mỏi mệt, trán lại thấm đẫm mồ hôi, thân thể run bần bật.
Nàng không tự giác được mà nắm chặt tay hắn, đáy mặt lộ ra vẻ quan tâm cùng lo lắng: "Quyết, để ta đi hái thuốc."
Hắn lắc đầu, dùng sức mà nắm lấy tay nàng - mặc dù là bị thương, nhưng sức lực cũng rất cường đại, dường như là cường ngạnh mười phần.
"Hắn ta sẽ còn quay lại." Thanh âm của hắn có chút trầm thấp pha chút vô lực.
Trong lòng nàng run rẩy, ngay khi thấy mắt hắn dần dần khép lại thì lập tức hoảng loạn lên. Nhưng rồi lại thấy hắn miễn cưỡng mà mở đôi mi ra, nhìn nàng, trấn an nàng, nơi khóe miệng lại có y cười, cực nhẹ cực khó thấy: "Chỉ ngủ một lát thôi, nàng bồi ta đi."
Tâm tình cũng theo đó mà buông lỏng, hắn nói chỉ ngủ một lát thôi, chắc chắn sẽ không lừa nàng.
Nàng để Hình Quyết dựa vào trên người, nhưng dù gì cũng có khoảng cách chênh lệch về chiều cao, vậy nên nàng trực tiếp để hắn gối lên đùi nàng. Bản thân lại tựa vào tảng đá cứng cáp phía sau, lẳng lặng mà nhìn hắn.
Mày kiếm nhíu chặt, mặc dù là cả khi đang ngủ thì ấn đường của hắn cũng bại lộ ra vẻ sầu lo. Trong lòng nàng thở dài, bàn tay trắng trẻo phất qua trán hắn, muốn vuốt phẳng lại cái gông xiềng kia, rồi lại di chuyển tới mặt, mũi, môi của hắn, sau đó nhẹ nhàng mà ôm lấy phần gáy. Mái tóc dài đen nhánh của hắn nhu thuận mà lướt đến trên hai chân nàng, ngoan ngoãn tựa như tấm lụa đào.
Lòng bàn tay dán ở phần ngực của hắn, qua lớp quần áo rách nát là lớp da thịt nóng bỏng của thân thể, cảm nhận nhịp tim đập mạnh mẽ mà hữu lực. Tâm tình buông lỏng cùng với cơn mệt mỏi cùng nhau đánh úp lại, nàng cùng dần dà rơi vào cơn ngủ say.
Không biết qua bao lâu, phía ngoài sơn động bỗng thoang thoảng có tiếng bước chân, nói chuyện vọng lại, thoáng chốc đem Hứa Diệc Hàm từ trong mộng mà bừng tỉnh.
Nàng mới vừa rồi, thế nhưng... Thế nhưng mộng xuân...
Nếu như bọn họ có thể tránh được kiếp nạn này, có lẽ, cuộc sống sau này sẽ không còn những tâm tư bất an ngày đem vây lấy bọn họ. Khi đó, hiển nhiên nàng muốn dành cả cuộc đời này cho Hình Quyết.
Người nam nhân trước mắt này đã nắm giữ sinh mệnh nàng, cũng như là thân hộ mệnh của nàng, là người từ nhỏ đã luôn gần gũi với nàng. Hắn có thể khống chế hết mọi thứ của nàng, rồi lại quy thuận theo lời nàng, tính tình tuy có chút lãnh đạm, nhưng lại luôn chiều chuộng, đáp ứng mọi yêu cầu của nàng. Tựa như là cha, cũng tựa như là ca ca, còn có một loại tình cảm hỗn tạp xen giữa.
Linh hồn của nàng vốn là một người trưởng thành, qua một thời gian sống chung lâu dài như thế, cũng mơ hồ cảm nhận được ngọn lửa tình yêu đang nhen nhóm giữa hai người.
Trong giấc mơ, thân thể của hắn...
"Cẩn thận lục soát, ngươi đi qua bên kia. Còn hai người các ngươi, qua bên đó!"
"Vâng."
Tiếng xột xoạt của bụi cỏ, tiếng bước chân nhỏ vụn, tiếng kiếm va chạm trên vách đá... Đủ loại thanh âm hỗn tạp vang lên, từ xa vang tới, rồi lại dần dần phân tán.
Ánh mắt Hứa Diệc Hàm bỗng chợt bừng tỉnh, cảnh giác mà nhìn về phái dây treo trước cửa động, dù không nhìn thấy tình cảnh bên ngoài, nhưng lại cũng không khó để tưởng tượng ra.
Hình Thiên quả nhiên phái người quay lại! Hơn nữa lại truyền đến với quy mô lớn.
May mắn thay Hình Quyết có chút hiểu biết tính tình của Hình Thiên, lại có chút đề phòng cảnh giác vì sự đa nghi cùng xảo trá của tên Hoàng đế giả dối này. Địch nhân mạnh mẽ, đặc biệt là dưới tình huống thực lực cách xa nhau, tư vị này thật sự là làm người khác không dễ chịu gì mà.
Lúc này, nàng cũng chỉ có thể để mặc cho số phận, nếu là may mắn trốn thoát được thì tốt, còn nếu như bị phát hiện, thì chỉ có thể tiếc nuối công sức bố trí một cái thi thể chịu chết thay, chịu đựng cảm giác toàn bộ kế hoạch thất bại trong gang tấc. Không những như vậy, lấy sức lực hiện tại của bọn họ, thì chỉ sợ lành ít dữ nhiều mà thôi.
Hô hấp nàng thêm dồn dập, không tự giác được mà co rúm người lại. Nàng lạnh nhạt mà nhìn về phương hướng của cửa động, suy nghĩ đến biện pháp ứng phó cho các tình huống phát sinh.
Có người đến gần!
Thanh âm nhỏ vụn dần dần vang lên, tay nàng cũng theo đó mà nắm chặt lấy thanh kiếm Trảm Tình.
Tiếng trường thương lê dài trên đất, phát ra những thanh âm như muốn tra tấn bọn họ.
Đến rồi.
Tim Hứa Diệc Hàm bang bang mà dập, Hình Quyết đang gối đầu trên đùi nàng bỗng dưng mở mắt ra, đôi mắt thâm thúy phóng ra sát khí. Cặp mắt của hắn tựa như mãnh hổ hung dữ, biểu tình khắc chế của dã thú hoang dã, chỉ cần một cái chớp mắt thì sẽ xuất chiêu, cắn xé tính mạng con người.
Nếu như lúc này có người dại dột mà tiến vào, chỉ sợ sẽ ngay lập tức trở thành mồi ngon cho con dã thú Hình Quyết này.
Có lẽ vì do sát khí quá bức bách thế nên tiếng bước chân thoáng chốc lại biến mất đi xa.
Trì trệ một hồi, cho đến khi xác định bên ngoài đã an toàn, thì Hứa Diệc Hàm mới phần nào thả lỏng, còn Hình Quyết cũng lẳng lặng mà nhắm mắt lại.
Trận giằng co diễn ra một hồi lâu, bãi săn Trường Nhạc lại một lần nữa khôi phục lại không khí yên lặng vốn có của nó. Đợi đến lúc này thì bóng đêm cũng đã dần buông xuống, nơi trú ẩn của bọn họ cũng chỉ là một mảnh đen kịt.
Hứa Diệc Hàm lại một lần nửa tỉnh giấc từ cơn mộng, lý do là bởi vì đói khát.
Nàng chú ý đến người nam nhân đã tỉnh trước nàng một lúc, bởi vì tựa hồ như đang có một tầm mắt nóng rực du tẩu trên người nàng.
Ánh mắt này có sự quen thuộc ấm áp, lại có chút khác biệt không nói rõ.
Hiển nhiên nàng không biết được rằng lúc Hình Quyết tỉnh lại, là vì ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể nàng, cơ thể nhạy bén mà ngo ngoe rục rịch, cơn dục vọng sâu thẳm trong lòng hắn bỗng nhiên lại trỗi dậy.
Tiểu Hình Quyết dù chưa ngẩng cao đầu, nhưng mà đại Hình Quyết lại có chút rối loạn. Đêm tuyết năm đó là chính tay hắn bế tiểu nha đầu này lên, dưới sự nuôi dạy của hắn, giờ nàng đã thành một thiếu nữ xanh mơn mởn. Mà ngay lúc này đây, sự thân mật gần gũi này như một liều thuốc kích thích, làm hắn không có biện pháp nào mà khắc chế đi những suy nghĩ rối loạn trong đầu.
Hai ánh mắt giao nhau trong bóng đêm, không biết vì sao, nhưng bọn họ dường như cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của đối phương.
"Thệ nhi." Hình Quyết mở miệng trước, ánh mắt hắn giờ phút này có chút phóng túng, không hề che giấu ý đồ, tiếng nói trầm thấp mang theo một chức áp bách, dụ dỗ.
"Vâng?" Hứa Diệc Hàm đáp.
Hình Quyết ngồi thẳng người, ánh mắt của cả hai cũng theo đó mà tiếp tục giao nhau.
Hứa Diệc Hàm nghĩ rằng hắn có việc quan trọng gì đó muốn nói, nhưng đợi hồi lâu cũng chẳng có động tĩnh gì. Nàng cũng không biết làm thế nào để phá tan không khí trầm mặc, tĩnh mịch này, bởi vì chỉ khi ở trong tình huống thế này, thì mới có thể cảm nhận được không khí kì quặc đang lưu chuyển giữa hai người bọn họ.
Đúng lúc này, Hình Quyết lại đưa tay ra, hơi hơi cúi đầu, động tác dứt khoát và lưu loát. Hơi thở nam tính của hắn bỗng chốc ập vào trong khoang mũi, Hứa Diệc Hàm theo bản năng mà hơi chu chu miệng...