Trong bóng đêm thâm trầm khó có thể nhìn thấu được động tác của Hình Quyết, nhưng nụ hôn nóng bỏng bá đạo như cuồng phong gió lốc của hắn lại làm Hứa Diệc Hàm ngây ngốc mà trầm mê trong đó. Nụ hôn này mang theo lửa tình cháy bỏng, kèm theo một chút gấp gáp, tinh tế. Miệng lưỡi triền miên, hơi thở nam tính ngập tràn, hô hấp dồn dập bỗng chốc thức tỉnh các giác quan khác, làm nàng khó có thể kháng cự, chỉ có thể vô lực mà tận hưởng nó.
Hai tay Hứa Diệc Hàm vòng qua ôm lấy thân thể hắn. Hình Quyết đem nàng ôm vào trong lòng ngực, để nàng vững vàng mà yên vị trên đùi hắn, nụ hôn rực lửa dần dà pha lẫn chút tình dục, kích thích bản tính hoang dã trong hắn.
Hai ngày này, dưới sự ấm áp nhu tình xen lẫn áp lực, bức bách đã làm bọn họ nảy sinh loại tình cảm không tên. Loại cảm giác này cũng nghênh ngang mà theo đầu lưỡi bùng nổ.
Hô hấp của hắn ngày càng nặng nề, đôi tay càng thêm dùng sức ôm chặt lấy nàng, để nàng tựa sát vào hắn, lòng bàn tay cũng theo đó mà nghịch ngợm vuốt ve thân thể nàng cách lớp quần áo mỏng manh. Lý trí còn sót lại mách bảo hắn phải áp chế chính mình, không được hôn dọc theo thân thể này, không được khám phá thăm dò địa phương mỹ vị của khối thân thể này.
Nụ hôn này kéo dài hồi lâu, cho đến khi Hứa Diệc Hàm gian nan hít thở thì hắn mới dừng lại. Hình Quyết khó khăn mà ngắt quãng, rồi lại mê mang mà mút lấy cánh môi anh đào đỏ mọng trước mắt. Cơ thể nàng có mùi thơm tươi mát thanh đạm, ngoài ra còn có chút e lệ, ngượng ngùng của thiếu nữ non nớt.
Thời điểm chính thức dừng lại, cũng là lúc đôi mắt của Hứa Diệc Hàm ý loạn tình mê.
Hình Quyết cúi đầu nhìn nàng, nàng là sao trời của hắn, là nguồn sáng duy nhất của hắn trong cuộc đời u ám này.
Khi hai người đối diện nhau, tay của hắn vẫn còn gắt gao nắm chặt vòng eo của nàng. Tuy cách lớp quần áo, nhưng vẫn còn có thể cảm nhận được sự mềm mại, nhẵn nhịn của lớp da thịt hoàn mỹ này.
"Thệ nhi."
Giờ phút này, ngữ khí của hắn lại có sức gợi cảm không nói nên lời. Thanh âm bật ra khỏi miệng, cũng tựa như một liều thuốc kích thích dục vọng của cả hai.
Hứa Diệc Hàm cẩn thận mà tránh đi miệng vết thương hắn, nhẹ nhàng tựa vào trên ngực hắn, nhẹ nhàng nghe hắn nói tiếp.
"Nàng là của ta." Đây là lần đầu tiên hắn khẳng định với nàng như thế, "Làm nữ nhân của ta."
Tuy là dò hỏi, nhưng lại không có chút gì gọi là trưng cầu ý kiến.
Một nụ hôn cũng đủ để hắn hiểu ra khát vọng của chính mình, cũng như hiểu rõ được tâm ý của nàng.
Tim bỗng chốc như lỡ nhịp, trong đầu lại có ý niệm dây dưa không rõ, rồi nàng lại đột nhiên nhớ tới giấc mộng xuân không lâu trước đây, hai má cùng với hai bên tai bỗng chốc phiếm hồng dưới đêm trăng tĩnh tịch.
"Quyết..." Thanh âm nàng tựa như tiếng thở dài, đôi môi mềm mại dán lên cổ hắn, in lại một nụ hôn nóng rực trên đó, "Nếu như qua được kiếp nạn này, chúng ta hãy ẩn cư nơi núi rừng, bên nhau cả đời, được không? Giống như chúng ta đã từng."
Hình Quyết ôm lấy thân thể mềm mại vào lòng, kiên định mà trả lời: "Được, ta hứa sẽ cho nàng một cuộc đời bình yên!"
Có lẽ đêm khuya thanh vắng cũng làm lòng người an nhàn hơn. Giờ khắc này cả hai người bọn họ cùng tựa vào nhau, sự cảnh giác cao độ cùng với khẩn trương mấy ngày qua cũng dần dần buông lỏng. Ái dục vừa mới được đốt cháy, cùng với lời hứa sống cuộc sống an ổn thuần túy, cũng đã được thay bằng sự ấm áp, vui vẻ nơi thâm tâm.
Bọn họ đã bên nhau hơn mười năm, tương lại sẽ vẫn còn là một con đường dài phải đi.
Khoảng khắc này, nàng muốn lưu giữ nó mãi mãi.
Ngày tiếp theo, Hứa Diệc Hàm đi quanh quẩn trong núi hái thuốc để chữa thương cho Hình Quyết, cũng theo đó mà kiếm được vài lọ sang dược hạng tốt. Bọn họ không có ở lại Trường Nhạc, mà là ngồi xe ngựa đi thẳng một đường về phía Đông, một mặt là để Hình Quyết không phục thân thể, một mặt trằn trọc mà đi tới Thái Ninh.
Đến nơi, thương thế của Hình Quyết cũng không còn gì đáng lo ngại. Qua mấy ngày bôn ba, hắn liền quyết định mua một tòa nhà ở phía ngoại ô, lập tức mang theo Hứa Diệc Hàm vào ở.
Xem ra đây chính là nơi mà Hình Quyết đã lựa chọn để an cư.