Yêu Vương Quỷ Phi

Quyển 1 - Chương 33: Lưu Tiểu Thư



Edit: Nhã Vy

Beta: Tiểu Ngọc Nhi

Cô nương này thoạt nhìn mới mười ba mười bốn tuổi, da thịt mềm mịn, trong trắng lộ hồng, tựa như… chén cháo Lang Gân Thảo Quân Tu Nhiễm uống tối qua.

Nàng đứng ở đó, đầu cúi thấp, tay xoắn xoắn khăn, bộ dáng mảnh mai lo sợ bất an xấu hổ làm cho người ta trìu mến.

Mười ba mười bốn tuổi, cũng chỉ mới là đứa trẻ chưa lớn, nhưng ở thời đại này lại có thể lập gia đình rồi.

Mọi người đều nói nữ tử mười lăm cập kê mới là trưởng thành, rồi lập gia đình, nhưng trên thực tế, cũng có người vừa mười ba mười bốn, kể cả mười một mười hai đã lập gia đình, nhất là ở trấn nhỏ, thôn nhỏ, hoặc là những đứa trẻ gia đình bình thường.

Đoan Mộc Điềm ngồi trên ghế nhìn tiểu cô nương mặt mũi thẹn thùng trước mắt, không khỏi thầm than một tiếng, người cổ đại trưởng thành thực là sớm a, kiếp trước của nàng, lúc bằng tuổi này, phần lớn còn chưa tốt nghiệp trung học nữa, ở đây là đã trực tiếp đến tìm nam nhân rồi.

Chẳng qua nàng một mực cúi đầu, giống như không dám ngẩng lên, khiến người ta nhìn không rõ khuôn mặt.

Ở đối diện, Thần công tử mặt mũi đen sì, khóe miệng giật giật, vốn định nặn ra chút tươi cười, nhưng bất đắc dĩ kéo mãi mà không thành.

Đây là chuyện gì vậy?

Hắn nhận ra rồi, tiểu cô nương trước mắt này đúng là người đứng cùng mấy vị trung niên hôm qua hắn gặp được, còn vụng trộm dò xét hắn, là… con gái Lưu tài chủ kia?

Trên trán nhịn không được toát mồ hôi lạnh, hắn cảm thấy hắn chưa bao giờ gặp chuyện gì khó hơn chuyện này.

Mắng nàng ấy sao, nàng chỉ là một tiểu cô nương, còn có bộ dáng ngượng ngùng nhu mì như thế, hắn thật không mắng được.

Nhưng không mắng không chửi, trong lòng hắn lại không thoải mái!

Quả thực là nghiệp chướng mà!

Hắn nhíu nhíu mày, lại sờ sờ cằm, ngẩng đầu lên trời làm bộ dáng trầm tư, sau đó cúi đầu suy nghĩ, trong nội tâm ân cần hỏi han mười tám đời tổ tông Vương đồ tể đầu sỏ gây chuyện kia mấy lần, nếu như không phải người nọ lắm miệng nói lung tung, hắn có thể dính vào chuyện phiền phức như vậy sao? Mà nếu hắn sớm biết sẽ phát sinh chuyện này, ngày đó căn bản sẽ không xuất hiện trước mặt tên hỗn đản Vương đồ tể kia!

Làm mối? Kết hôn? Tiểu cô nương bị cự tuyệt còn tìm tới tận cửa?

Bà nội nó chứ!

Hôn sự của bổn công tử há lại có thể quyết định đơn giản như vậy sao? Vợ của bổn công tử há có thể để người khác quyết sao? Đùa sao!

Trong sân vẫn yên tĩnh như không có nửa bóng người, mấy tiểu tử tiểu nha đầu vô sỉ ở bên cạnh xem cuộc vui cũng vô thức hít thở nhẹ nhàng, cố gắng giảm bớt cảm giác hiện hữu của mình xuống.

Thần công tử trong lòng mắng to, suy nghĩ kĩ rồi đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, nói: “Vị cô nương này, ngươi đến tìm ta có việc gì không?”

Khóe miệng Đoan Mộc Điềm lập tức co lại, im lặng.

Tiểu thúc, thúc đây là giả vờ không biết, đồng thời đem cái khó đổ lên đầu cô nương nhà người ta sao?

Lưu tiểu thư kia nghe nói vậy quả nhiên sững sờ, ngẩng đầu đụng phải ánh mắt của hắn lại lập tức cúi đầu, mặt càng đỏ lên, quanh co nói: “Tiểu nữ… tiểu nữ Lưu… Lưu Thị Niệm Như, bái kiến Đoan Mộc công tử.”

“A, Lưu tiểu thư, tiểu thư tìm ta có chuyện gì không?”

“Ách…”

Nàng cho rằng hắn biết, nhưng hắn phản ứng giống như không hề quen nàng, bảo nàng phải làm sao cho tốt đây?

Ngón tay xoắn chiếc khăn càng mạnh hơn, lắp bắp ấp úng không biết nên nói thế nào, ngược lại nha hoàn bên cạnh, dường như có chút tức giận, nói với Thần công tử: “Ngươi như vậy là sao? Rõ ràng biết tiểu thư nhà ta là ai, lại còn bày ra bộ dáng không biết?”

Đoan Mộc Điềm ở bên nghe xong không khỏi thầm than một tiếng, xem ra ở cổ đại, có nhiều nha hoàn dường như còn xuất sắc hơn cả tiểu thư nha!

Cầm kỳ thi hoạ có cái rắm gì hữu dụng? Biết cách đối nhân xử thế, biết mưu sinh, đó mới là chính đạo nha!

Thần công tử nghe lời nha hoàn kia nói, lông mày lập tức nhếch lên, đáp trả: “Cái này lạ nha, ta làm sao biết các ngươi tới đây làm gì? Chúng ta trước kia đã gặp qua hay đã từng quen biết vậy?”

“Này… Ngươi… Ngươi ngày hôm qua không phải đã gặp tiểu thư nhà ta rồi sao?”

“Ngày hôm qua?” Hắn khẽ nâng đầu, nhíu mày suy tư nói. “Hôm qua quả thực hình như đã gặp ai đó, nhưng không nhớ rõ bộ dáng người ta ra sao, thì ra chính là tiểu thư nhà ngươi? Vậy, không biết tiểu thư nhà ngươi tới tìm ta, là có chuyện gì?”

Sắc mặt Lưu Niệm Như kia lập tức trắng bệch, thân là nữ tử lại tới nhìn lén nam nhân, đây là loại hành vi đáng xấu hổ đến đến cỡ nào chứ, Đoan Mộc công tử là đang muốn chỉ trích nàng sao?

Nàng nghĩ vậy, hốc mắt đỏ lên, nước mắt như muốn rơi xuống.

Thần công tư cũng bị dọa, nếu nàng thật sự khóc, hắn không biết làm sao cho tốt nha.

Nha hoàn kia vừa thấy bộ dáng tiểu thư nhà mình như vậy, cũng lập tức luống cuống, liền chỉ ngón tay vào Thần công tử, nói: “Ngươi tên tiểu tử vô liêm sỉ không biết tốt xấu này, tiểu thư nhà ta nguyện ý gả cho ngươi đã là phúc tu mấy đời của ngươi rồi, ngươi không lĩnh tình thì thôi, còn bắt nạt tiểu thư nhà ta! Lại nói, ngươi là cái thá gì chứ, chỉ là một tiểu tử nông thôn thôi.”

Thần công tử không mặt không da kia cũng chỉ khi ở trước mặt những người đặc biệt, tình huống đặc biệt mới không mặt không da, dù sao hắn cũng là công tử phú quý, có ngạo khí bẩm sinh, không cho phép người khác tùy tiện khiêu khích, cho dù hắn gần đây không thích cùng người khác so đo, nhưng lúc này bị một tiểu nha hoàn chỉ thẳng vào mũi mắng, thì không khỏi chạm đến tính nóng của hắn rồi.

Đêm qua Đoan Mộc Tranh từng nói, đệ đệ này tính tình không tốt lắm, lúc ấy mấy người Đoan Mộc Điềm chỉ cho rằng đây là một cái cớ của ông mà thôi, nhưng lúc này mới phát hiện, hình như không phải như vậy.

Sắc mặt Thần công tử thoáng lạnh, nhìn chằm chằm tiểu nha hoàn không biết tốt xấu kia, tiến lên một bước, “chát” một cái giáng xuống một cái tát.

Tiểu nha hoàn bị lực đạo cực lớn tác động lên mặt, hét chói tai rồi bay ra ngoài, hắn còn ngại chưa đủ, theo sát vài bước, một cước đá văng nha hoàn vừa chạm mặt đất kia bay ra ngoài không trung.

“Ngươi là cái thá gì chứ? Thực cho rằng bổn công tử tính tình rất tốt hay sao?” Hắn lại tiến lên vài bước, nhấc chân dùng sức đạp một cái vào sau ót nàng, liền giẫm đầu nàng ta dính sát xuống nền đất.

Tất cả mọi người đều bị hắn dọa phát hoảng, Đoan Mộc Cảnh nhanh chóng nhảy dựng lên ôm chặt eo hắn, kéo hắn về nói: “Tiểu thúc, thúc làm cái gì vậy? Nàng ta cũng chỉ là một nha hoàn thôi mà.”

Thần công tử cười lạnh, đứng ở đó không hề lung lay nói: “Chỉ một nha hoàn, lại dám chỉ vào mũi bổn công tử hô to gọi nhỏ? Cháu trai, cháu có biết những người trước đây dám đối xử như thế với bổn công tử về sau thế nào không?”

Đoan Mộc Cảnh câm miệng, không dám trả lời vấn đề này.

Thần công tử bỏ qua vẻ trầm mặc của hắn, lạnh lùng vô tình nói: “Đều đến thế giới khác sống rồi.”

Hắn có thể mặt dày nịnh nọt với Đoan Mộc Tranh, bởi vì đó là đại ca hắn, hắn có thể để yên cho Đoan Mộc Cảnh cùng Đoan Mộc Điềm vô lễ chà đạp, bởi vì đó là cháu trai cháu gái của hắn, hắn cũng có thể không so đo Hắc quả phụ ngày đó chỉ trích hắn trên trấn, bởi vì nàng ấy không có ác ý, ngược lại còn mang theo chút thân thiết hài hòa.

Nhưng kẻ trước mắt này, là cái thá gì? Dám tới mắng Thần công tử hắn?

Lưu Niệm Như rốt cục cũng có phản ứng, nhanh chóng quay người chạy tới, nhìn đầu nha hoàn bị dẫm vào bùn đất, đang liều mạng giãy dụa, nước mắt lập tức tuôn ra.

“Đoan Mộc công tử, ngươi… ngươi thả Thanh Nhi ra đi, nàng không phải cố ý mắng ngươi đâu.”

Đoan Mộc Thần lạnh lùng liếc nàng ta, nhưng rốt cục vẫn thu chân về, hừ lạnh một tiếng quay người vào phòng.

Đoan Mộc Điềm ngồi yên tĩnh ở đằng kia, nhìn Lưu Niệm Như đưa tay nâng nha hoàn dậy, híp híp mắt, lạnh nhạt nói: “Lưu tiểu thư vẫn nên về nhà nhanh thôi, tiểu thúc nhà ta đối với việc ở rể này một chút hứng thú cũng không có.”

Lưu Niệm Như dừng lại, quay đầu nhìn nàng.

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn Đoan Mộc Điềm, cho dù trước đây cũng có nghe người ta nói đây là người bị âm thầm gọi là Quỷ oa oa, nhưng khi tận mắt nhìn thấy vết bớt đỏ tươi trên mặt kia, nàng vẫn có chút hoảng sợ.

Vội vàng thu lại ánh mắt, lúng túng noi: “Không… Không phải như thế. Ta… ta hôm nay tới, chỉ là muốn nói, cha ta ông… ông không có…. ý định kén rể.”

Chợt nghe “rầm” một tiếng, giống như có cái gì nện mạnh xuống đất, sau đó Thần công tử từ trong nhà đi ra, nhìn Lưu Niệm Như hỏi: “Lưu tiểu thư đây chẳng lẽ đang nói… muốn gả cho ta?”

Nàng đỏ mặt, vô thức lắc đầu, cảm thấy không đúng, lại gật đầu, cũng không đúng, đành trực tiếp cúi đầu, lúng túng nói: “Ta… ta cáo từ trước.”

Sau đó vịn nha hoàn đã đứng không vững, quay người rời đi.

Đoan Mộc Điềm quay đầu nhìn vẻ mặt người nào đó trầm tư đứng ở cửa chính, nói: “Tiểu thúc, Lưu tài chủ kia hình như là muốn gả con gái cho thúc đấy.”

Ánh mắt Đoan Mộc Thần phát lạnh, khóe miệng lạnh lùng nở nụ cười, nói: “Lưu… tài chủ! Bổn công tử ngược lại muốn xem, hắn rốt cuộc có ý gì!”

Nói xong, thân ảnh lóe lên rời khỏi sân nhỏ, không biết định làm gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.