Yêu Vương Quỷ Phi

Quyển 1 - Chương 9: Cháu gái, cháu thật khéo tay!



Edit: Cố Diệp Hàn

Beta: Tiểu Ngọc Nhi

Lúc trở lại, Đoan Mộc Thần chính là được khiêng trở về, mặt mũi bầm dập, toàn thân xụi lơ trên vai Đoan Mộc Tranh, sau đó giống như đồ vật tùy ý bị ném xuống đất.

‘Bịch’ một tiếng thân thể rơi xuống đất, song chỉ làm cho Đoan Mộc Điềm ngẩng đầu lãnh đạm nhìn thoáng qua, Đoan Mộc Cảnh thì chạy ra ngoài, bưng đồ ăn nóng lên, dọn ra trước mặt Đoan Mộc Tranh.

Quả nhiên là không có phần của Đoan Mộc Thần!

Đoan Mộc Thần thật vất vả từ dưới đất dãy dụa bò lên, nhìn thấy tình cảnh này lập tức trước mắt tối sầm, kèm theo một tiếng rên rỉ thảm thiết, hắn lại ngã quỵ xuống đất.

“Tự tới phòng bếp tìm!”

Đoan Mộc Tranh ngay cả liếc cũng không thèm liếc hắn một cái, chỉ cúi đầu ăn cơm, lành lạnh nói một câu như vậy.

Thần công tử ủy khuất bĩu môi, nhưng vẫn cố đứng dậy lần nữa, xiêu xiêu vẹo vẹo bước ra ngoài, bất chợt còn vang lên tiếng hít thở thô gấp, dường như là bị đánh không nhẹ.

Trong nhà chính chỉ còn lại một nhà ba người, Đoan Mộc Điềm rốt cuộc ngừng khâu vá lại, ngẩng đầu nhìn về phía phụ thân đang cúi đầu ăn cơm, nói: “Phụ thân…”

Nhưng lời vừa ra đến miệng, Đoan Mộc Tranh không ngẩng đầu lên đã nói: “Đừng nghĩ nhiều, trước kia thế nào thì sau này cũng vẫn vậy.”

“Vâng, được!” Thở ra một hơi, nàng nhẹ nhàng gật đầu, cho dù không biết phụ thân vừa mang Đoan Mộc Thần ra ngoài làm gì nói gì, nhưng nàng cũng không muốn biết cụ thể, chỉ cần biết nàng hài lòng với kết quả này là được rồi.

Mặc dù không rõ, nhưng bất kể là nhìn về khía cạnh nào, đều có thể thấy được, Đoan Mộc Tranh xuất thân cao quý, thậm chí còn có thể là người quyền cao chức trọng, cái này không khác gì đang nói, chính nàng cũng là xuất thân cao quý, hiển hách.

Nhưng so sánh với gia thế hiển hách, vinh hoa phú quý kia, nàng lại càng nguyện ý ở lại thôn Tam Trạch yên lặng sống qua ngày hơn, cả nhà ba người, không cần để ý tới mưa gió bên ngoài, mặc kệ thế gian sóng gió, cũng không muốn bị liên lụy tới những chuyện kia.

Cuộc sống kịch liệt nàng đã trải qua rồi, cơ hội trọng sinh là kỳ tích hàng tỷ lần cũng khó có được một lần, vậy mà lại xuất hiện trên người nàng, hơn nữa còn khiến nàng có thể sống lại cả đời, nàng chỉ nguyện sống như sáu năm nay, bình an, không quan tâm thế sự, chỉ quan tâm tới mắm muối dưa cà, quan tâm tới người thân xung quanh.

Nghĩ đến đây, trong lòng khẽ dao động, quay đầu nhìn về phía Đoan Mộc Cảnh đang ngồi cạnh phân loại thảo dược.

Hắn chung quy cũng không phải nàng, mà chỉ là một tiểu hài tử, tuy so với tiểu hài tử khác thì thành thục hơn, hiểu chuyện hơn, thông minh hơn, tài năng hơn, nhưng những điều này cũng không thể phủ nhận rằng hắn thực ra chỉ là một tiểu hài tử bình thường.

Đoan Mộc Điềm có thể bình an hưởng thụ, cam tâm tình nguyện hưởng thụ, nhưng nàng là trường hợp đặc biệt trong đặc biệt, nàng làm sao có thể yêu cầu vị ca ca vẫn luôn yêu thương, cưng chiều nàng đây cũng phải sống bình thản yên ổn giống nàng?

Cảm giác được mình đang bị nhìn chăm chú. Đoan Mộc Cảnh hơi ngoảnh đầu sang, cười dịu dàng với nàng, không có gì khác với ngày thường.

Cùng lúc ấy, Đoan Mộc Thần thân thể xiêu vẹo tập tễnh từ ngoài cửa đi đến, quay đầu nhìn Đoan Mộc Điềm, vừa vặn bỏ lỡ đôi mắt Đoan Mộc Cảnh chợt tối lại.

“Đại ca, tốt xấu gì đệ cũng là khách nhân đường xa đến thăm, huynh chỉ dùng cái này thiết đãi đệ thôi sao?” Đoan Mộc Thần ngã vào bên cạnh bàn, bưng một chén cơm trắng, nhìn trên bàn hai món ăn không có nửa miếng thịt, bất mãn hầm hừ bỏ vào miệng.

Tay vừa cầm đũa tựa hồ lại động đến miệng vết thương trên người, hắn lập tức cứng đờ, hít vào một hơi lạnh.

Đoan Mộc Tranh mí mắt cũng không nâng, chỉ chăm chú ăn cơm, lạnh lùng nói: “Ngày mai đệ trở về!”

Thần công tử giật mình một cái, sau đó liền mặc kệ toàn thân đau đớn, nhảy dựng lên, khoa chân múa tay, giương nanh múa vuốt gào lên: “Đệ không về, không về! Mẫu thân đại nhân đã nói, nếu đệ không thể mang theo huynh trở về…. thì chân trái bước vào cửa bà sẽ đánh gãy chân trái của đệ, đùi phải tiến vào bà sẽ đánh gãy đùi phải của đệ. Cho nên huynh đừng bắt đệ trở về, trừ phi huynh về cùng đệ!”

Đoan Mộc Điềm ngồi bên cạnh nghe một tràng như vậy, nhất thời 囧, thầm nghĩ vị tổ mẫu kia thật dũng mãnh.

Ở thời đại này, nữ tử phải hung hãn cỡ nào mới có thể nói ra được lời như vậy ?

Mà Đoan Mộc Tranh đối với những lời này cũng không khỏi dừng động tác một lúc, trong mắt xẹt qua chút cảm xúc gì đó, rồi lãnh đạm thong thả nói: “Vậy đệ cứ ở đây đi.”

Thần công tử bĩu môi, coi như đồng ý, vừa rồi nhảy dựng lên liến thoắng một tràng, làm động tới miệng vết thương, hắn hừ hừ, lại nằm bò lên bàn, ánh mắt u oán nhìn đại ca.

Con mắt xoay chuyển, thấy được Đoan Mộc Điềm ngồi bên cạnh đang thêu thùa may vá, lập tức ngẩn ngơ, giống như cảm thấy trên người nàng cư nhiên xuất hiện hành động như vậy, chính là vô cùng không bình thường.

Thần công tử liền bưng bát cơm tiến đến, duỗi ra hai ngón tay túm một góc vải trên đầu gối nàng lên, trêu ghẹo nói: “Ôi!!! Cháu gái nhỏ, cháu còn có thể làm nữ công cơ à?”

“Có gì kỳ quái sao?”

Nàng ngẩng đầu liếc hắn một cái, rồi lại cúi đầu, trên tay vẫn khâu thoăn thoắt, nhẹ nhàng nói, “Quần áo của phụ thân và ca ca đang mặc đều do cháu làm đấy.”

“Lợi hại như vậy?”

“Tiểu thúc, cháu thấy quần áo của thúc hình như hư rồi, muốn cháu giúp thúc sửa lại một chút không?”

“A? Được được, cháu gái nhỏ, cháu thật sự là bé gái thông minh, lanh lợi, tốt bụng nhất trên đời này đấy!”

“…”

Nàng có thể thu hồi lại lời nói muốn giúp hẳn sửa quần áo được không? Lại nói, cái người này thực sự là thúc thúc của nàng sao? Là em ruột của cha nàng sao? Làm sao một điểm cũng cũng không giống?

Đoan Mộc Điềm âm thầm trợn trắng mắt, không thèm để ý tới hắn nữa, đem toàn bộ tâm tư đặt lên công việc dang dở trên tay.

Việc này vốn cũng không phải quá khó, năm đó sau khi phụ thân mang theo nàng cùng ca ca ổn định sống ở thôn Tam Thạch, trên người không còn tiền, nên có rất nhiều đồ phải tự mình làm ra.

Nàng tận mắt trông thấy phụ thân trốn ở trong phòng may quần áo cho nàng cùng ca ca, một người võ công xuất sắc như vậy, lại bị kim may quần áo đâm cho tay nổi đầy điểm đỏ, cuối cùng quần áo may ra cũng vô cùng thê thảm.

Khi đó nàng vừa vặn trốn ở ngoài cửa, nhìn bộ dáng chật vật kia, mắt liền đỏ, cảm thấy đây chính là phụ thân của nàng, là cha ruột của nàng, lẽ ra nàng phải chăm sóc ông tốt hơn mới đúng.

Vì vậy, đợi đến khi lớn hơn một chút, nàng tự đi tìm các phụ nhân trong thôn, nhờ các nàng dạy nàng may quần áo, làm giầy.

Trong thôn, bởi vì trên mặt nàng có vết bớt nên mọi người có chút sợ hãi, nhưng nàng gần gũi, thông minh, lanh lợi, lại rất hiểu chuyện, cũng không tiếc lời nói ngọt với các nàng, gọi a thẩm đại nương, tỷ tỷ đại tẩu, thường xuyên qua lại làm giảm bớt sợ hãi của họ đối với nàng, sau đó họ cũng sẵn lòng chỉ bảo cho nàng cách may quần áo, cách cắt thêu giầy, cách khâu đế giày.

Nàng vốn thông mình tuyệt đỉnh, lại không phải tiểu hài tử tầm thường, chỉ cần vài bộ quần áo có thể mặc được, không cần quá đẹp, nên rất nhanh nàng đã thành thạo nắm được cách làm quần áo.

Về sau, quần áo, giầy trên người phụ thân cùng ca ca, gần như toàn bộ đều do nàng quản lý, kinh nghiệm cũng vì vậy mà tăng lên, tay nghề càng ngày càng tốt, hiện tại thậm chí kiểu dáng quần áo bọn họ mặc, cũng hơi khác biệt với loại trang phục của thế giới này.

Đêm dần dần khuya, trong thôn Tam Thạch, phần lớn mọi người đều đã tắt đèn, lên giường nghỉ ngơi rồi, nhưng ở Đoan Mộc gia, lại vẫn còn chút ánh đèn mờ nhạt hiện ra.

Trong phòng, Đoan Mộc Thần lật tay tìm tòi trên bộ quần áo, đuôi mày khóe mắt, đều tràn đầy vẻ thỏa mãn, tâm đắc tán thưởng: “Cháu gái ngoan, cháu thật khéo tay nha, quần áo này sửa chữa xong quả thực như mới, ngay cả dấu vết cũng không có a!”

Vốn hắn không quá để ý một bộ quần áo, huồng hồ với thân phận của hắn cũng tuyệt đối không mặc lại một bộ đồ hư đã qua sửa chữa, nhưng hiện tại không phải là tình huống đặc biệt hay sao? Hắn cũng không dám bắt bẻ a! Song tay nghề của cháu gái nhỏ đã khiến hắn quá kinh hỉ rồi, trong lòng cũng có chút ít an ủi.

Đoan Mộc Điềm căn bản không để ý tới hắn, sắp xếp rổ đựng kim chỉ rồi trở về phòng ngủ, nhưng không ngờ Đoan Mộc Thần cũng đứng lên đi theo sau.

“Thúc đi theo làm gì?”

“Ngủ a!” Hắn ra vẻ đương nhiên nói.

Mặt Đoan Mộc Điềm lập tức đen lại, quay người lành lạnh nhìn hắn nói: “Mặc dù thúc nói thúc là thúc thúc, nhưng dù sao cũng là nam nhân, thúc không có nghe nói “nam nữ thụ thụ bất thân” sao?”

“Tiểu Cảnh không phải nam nhân sao? Hai đứa cũng ngủ cùng phòng nhiều năm như vậy còn gì!”

“Huynh ấy là ca ca, hơn nữa chúng ta cũng là phân giường ngủ.”

Đoan Mộc Thần thò tay, búng lên trán nàng một cái, nói: “Cháu cũng không phải vẫn còn là tiểu nha đầu sao, ở đâu ra nhiều quy củ như vậy? Không cần lo, ta cũng Tiểu Cảnh ngủ giường lớn là được, đúng không Tiểu Cảnh…..Tiểu Cảnh?”

Đã thấy Đoan Mộc Cảnh lắc mình một cái tiến vào trong phòng, dường như căn bản không có nghe thấy những lời đối thoại vừa rồi.

Sắc mặt Đoan Mộc Thần đen lại, sau đó cũng không có biểu hiện giãy dụa dư thừa, không thương tiếc thò tay ôm lấy Đoan Mộc Điềm, thẳng hướng xông vào phòng của bọn họ.

Đoan Mộc Điềm :”…..”

“A đúng rồi, cháu gái ngoan, Tiểu thúc đến bây giờ vẫn chưa biết tên cháu là gì nha?”

“….Đoan Mộc Điềm.”

“Đoạn Mộc Điềm (*)? Ngọt ngào? Ta như thế nào cảm thấy một chút cũng không ngọt?”

“…..Điềm trong điềm tĩnh.”

“À, cũng không….Ai uiiiii!…”

(*) Chữ Điềm (恬) cùng chữ ngọt (甜) phát âm giống nhau đều là Tián.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.