Đoan Mộc Cảnh bất thình lình xuất hiện, cùng với tin tức mà hắn mang đến khiến cho các tướng quân vốn đã lửa giận đầy bụng lại càng thêm tức giận hơn, cũng kinh hoànvì hành động điên cuồng của Quân Tu Thiện g.
Cấu kết với Liên Nhạc, âm thầm kí hiệp nghị với nhau không can thiệp vào lợi ích của bên kia?
Không nói đến hắn ta thân là thái tử có tư cách để làm như vậy hay không, kể cả có, hành động này của hắn lại nên là điên cuồng liều lĩnh bực nào!
Tòng Long quân mấy trăm năm qua thủ vệ Bắc Cương an toàn, chống cự lại sự xâm lược của Liên Nhạc, Quân Tu Thiện đây là đang tự hủy hàng rào của Đại Viêm!
Nếu Tòng Long Quân không còn, tương lai Liên Nhạc xâm lược Đại Viêm, hắn ta lấy cái gì để chống đỡ? Hay là hắn ta cho rằng cái gọi là hiệp nghị thật sự có thể tạo ra trói buộc kể cả khi xảy ra chuyện liên quan đến ích lợi của hai quốc gia?
Hắn ta đây là tranh quyền đoạt lợi lâu, đầu óc nghĩ âm mưu tính toán quá nhiều nên hỏng rồi?
Hơn nữa nếu một ngày nào đó hắn ta muốn động vào Tòng Long Quân, thì lại đem Phượng gia đặt chỗ nào? Phượng Lâu mặc dù ngang bướng nhưng những năm gần đây vẫn luôn trà trộn trong hoàng cung, dù lại hồ nháo, nhưng hắn tuyệt đối không ngu ngốc, vẫn luôn nhìn thấu những sự việc diễn ra trong kinh thành kia. Tòng Long Quân một khi bị động thì coi như là Đoan Mộc gia bị động, Phượng gia ắt sẽ không ngồi yên không để ý, đến lúc đó…
Nghĩ đến cảnh tượng đó khiến người ta không nhịn được có loại cảm giác lông tơ dựng thẳng băng lãnh thấu xương, có tướng quân không kìm được rùng mình một cái, ánh mắt sợ hãi liếc mắt nhìn chiến hữu đứng bên cạnh.
Đoan Mộc Tranh nhìn con trai bất thình lình xuất hiện, cũng không hỏi hắn làm thế nào mà biết được chuyện cơ mật bực này, chỉ muốn hỏi một câu để xác nhận: “Những gì con nói đều là sự thật?”
“Thiên chân vạn xác.”(*) Giọng nói của Đoan Mộc Cảnh êm dịu lại kiên định, nói: “Chuyện quan trọng nhường này, sao con dám nói bậy?”
(*) Nghìn lần vạn lần chắc chắn = chắc chắn 100%
Đoan Mộc Tranh vốn mang vẻ mặt lạnh lùng giờ lại càng thêm u ám. Tuy nói mấy ngày qua y chỉ lo tấn công Liên Nhạc, ép Liên Khải Minh trả Ninh Thanh về Đại Viêm, nhưng dù sao y cũng là gia chủ Đoan Mộc gia, chuyện lớn như thế đang diễn ra thì làm sao y có thể không để ý tới?
Sắc mặt y âm trầm, lạnh lùng liếc Quân Tu Nhiễm một cái.
“Bản vương vẫn cho là những tranh đấu này của triều đình vốn không nên liên lụy đến những tướng sĩ phòng thủ biên quan như chúng ta đây, chúng ta chỉ cần chống lại kẻ thù bên ngoài bảo vệ quốc gia, mấy trăm năm qua vẫn luôn là như vậy! Không ngờ giờ đây lại có người vì ích lợi cá nhân, không chỉ bảo hổ lột da còn mưu toan muốn kéo theo hàng nghìn tướng sĩ và nhân dân trăm họ nhảy vào miệng cọp nanh sói của kẻ thù cùng hắn!”
Quân Tu Nhiễm đột nhiên hít sâu một hơi, chậm rãi đứng lên, dung lễ nghi hậu bối nói với Đoan Mộc Tranh: “Nhạc phụ, chiến tranh với Liên Nhạc có ngài và chư vị tướng quân ở đây cũng đủ, con ở lại đây cũng không giúp được gì, liền để cho con áp giải những kẻ Bắc Phục thành kia về kinh đi. Chuyện này con nhất định sẽ báo cáo rõ ràng với phụ hoàng, vì Tòng Long Quân lấy lại công đạo!”
Đoan Mộc Điềm nhìn hắn, cũng đứng dậy nói với phụ thân: “Cha, nếu ca ca đã tới, vậy con nhờ cậy những chuyện còn lại vào ca ca, con cũng muốn hồi kinh.”
Đoan Mộc Tranh nhìn bọn họ, sau đó lại quay đầu nhìn Đoan Mộc Cảnh.
Cảnh thế tử vẻ mặt bình thản, nói: “Con cũng nghĩ rằng đề nghị của muội muội rất tốt, dù sao muội ấy cũng là phận nữ nhi, ở lại quân doanh ắt sẽ có chỗ bất tiện, chẳng thà để muội ấy trở lại kinh thành cùng Tam điện hạ đi, chuyện này cũng không thể khiến tổ mẫu vất vả một mình.”
“Tôi thấy vậy cũng được!” Có tướng sĩ nói, “Chỉ có điều chuyện này sợ là chưa xong đâu, trước khi bọn họ về đến kinh thành, thái tử chắc chắn cũng đã biết được tình huống bên này, bản thân hắn ta sẽ không để tam điện hạ và quận chúa yên ổn hồi kinh, lại càng không muốn để đám cường đạo và Lô thành thủ sống sót đến kinh thành. Đoạn đường này trở về cũng thật gian nan nguy hiểm.”
“Đúng, phải phái vài người tức khắc tới hộ tống tam điện hạ và quận chúa hồi kinh!” Một tướng sĩ khác nói.
Chuyện được định như vậy, Quân Tu Nhiễm và Đoan Mộc Điềm cùng nhau áp giải thành chủ Bắc Phục thành và bọn “thổ phỉ” hồi kinh, Đoan Mộc Cảnh thì ở lại trong quân doanh tiếp nhận nhiệm vụ của Đoan Mộc Điềm trước đây.
Nàng cặn kẽ nói rõ công việc với ca ca, chưa nói xong lại bất thình lình hỏi: “Ca ca, tình hình giữa huynh và Vinh Đại tiểu thư thế nào rồi?”
Hắn nghe vậy cười khẽ, đưa tay xoa đầu nàng, lại không nhịn được than nhẹ, nói: “Nàng từ đầu đến cuối vẫn đều không bằng lòng để ý tới ta, hẳn là vẫn còn giận ta nhỉ?”
“Chuyện huynh đến Bắc Cương, nàng có biết hay không?”
“Biết, ta còn hỏi nàng có muốn đi cùng ta hay không.”
“Nàng không đồng ý?”
“Ừ.” Nói vậy hắn cũng không khỏi buồn bã nói: “Ngày ta rời khỏi Dịch thành, nàng cũng không xuất môn tới tiễn ta.”
Đây là mất mát sao?
Đoan Mộc Điềm nghiêng đầu liếc hắn, nếu người trước mặt này không phải ca ca ruột của nàng, nàng thật sự rất muốn mắng hắn một câu đáng đời!
Trước kia, khi tiểu thư người ta chạy tới bày tỏ với huynh thì huynh đang làm gì? Khi người ta phải rời khỏi kinh thành thì huynhđang làm gì? Mệt bản Quận chúa còn nhiều lần chỉ dẫn huynh, cuối cùng vẫn không thông.
Bây giờ người ta tức giận, đau lòng, không để ý huynh, huynh liền mất mát đau khổ sao?
Đoan Mộc Cảnh nhìn muội muội một cái, liền bật cười nói: “Đúng, là ta đáng đời. Có điều chuyện này muội cũng không cần quá lo lắng, nếu ta đã suy nghĩ cẩn thận thì tất nhiên sẽ không làm những việc khốn nạn như trước nữa.”
Đoan Mộc Điềm nghe vậy cũng cười khẽ, không nói thêm gì nữa.
Quả thực là không cần lo lắng nhiều, Vinh Đại tiểu thư vẫn còn “mong ước” ca ca nhà nàng, chỉ là bây giờ trong lòng tức giận khó tiêu nên mới có thể gây khó dễ, không muốn để ý hắn, đợi đến khi ca ca bình ổn được nỗi tức giận trong lòng nàng thì cũng tức là lúc Đoan Mộc vương phủ rước Thế tử phi về.
Quân Tu Nhiễm thản nhiên đi đến từ bên ngoài, khẽ liếc Đoan Mộc Cảnh một cái, cười nói: “Lần này gặp Cảnh thế tử, dường như càng thêm phơi phới như gió xuân nhỉ.”
Đang mỉa mai người khác đúng không?
Khóe miệng Đoan Mộc Cảnh giật một cái, chợt kéo tay của muội muội, nhẹ nhàng nắm một cái, dịu dàng nói: “Việc lên đường chuẩn bị chắc sắp xong, ta tiễn muội đi ra ngoài.”
Đây là khiêu khích rõ rành rành mà!
Tam điện hạ nhìn chằm chằm móng vuốt của Đoan Mộc Cảnh đang đặt trên người Điềm Điềm nhà hắn, trong mắt chợt lóe lên ánh sáng tím, sau đó như không có chuyện gì xảy ra bước đi.
Không sao, chỉ là ca ca quan tâm muội muội mà thôi, người thân mật nhất với Điềm Điềm vĩnh viễn là Quân Tu Nhiễm hắn!
Đoan Mộc Điềm ta chẳng buồn dây vào cuộc tranh đấu của hai người này đâu, cũng không biết là chuyện gì xảy ra, giống như là ngay từ ban đầu, hai người này đã không vừa mắt nhau rồi, quả chính là cái gọi là ‘khắc tinh’ trong truyền thuyết.
Mà tất cả mọi thứ chắc cũng đã ổn thỏa, bọn họ cũng nên lên đường rời khỏi quân doanh trở lại kinh thành rồi.
Lần này trở về sợ là một đường gian nan, nguy hiểm trùng trùng, Đoan Mộc Tranh đặc biệt phái một đội ngũ gồm ba nghìn người có nhiệm vụ nghe theo sự điều khiển của Tam điện hạ, hộ tống bọn họ trên đường hồi kinh.
Đội ngũ rời khỏi quân doanh cũng coi như là trùng trùng điệp điệp, Đoan Mộc Tranh và các chư vị tướng quân đứng ở cửa đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, mỗi người đều mang vẻ mặt trầm ngưng.
Hơn ba ngàn người rời khỏi quân doanh, rời khỏi Bắc Cương, đi về phía kinh đô Đại Viêm, một đường đề phòng nghiêm ngặt, không dám có chút lười biếng nào, thậm chí còn vội vã lên đường, trừ khi là cần thiết tiếp tế, nếu không thì cũng không đi qua thành trấn.
Dù vậy, khi bọn hắn rời Bắc Cương một nghìn dặm vẫn bị tập kích lần đầu tiên.
Số người tập kích cũng không nhiều, dường như chỉ tới thử thăm dò, chỉ có điều kết quả của việc dò xét là bọn họ ai cũng không thể trở về nữa, chưa nói đến việc truyền tất cả những tin tức liên quan đến bên này về.
Bắt đầu từ lúc này, Quân Tu Nhiễm bọn họ liền lập tức nâng cao cảnh giác, tốc độ đi tới cũng hơi chậm lại để có thể ứng phó tốt hơn với mọi tình huống đột phát.
Sau đó, ba ngày liên tiếp bọn họ đều không gặp phải bất cứ lượt công kích đánh lén nào nữa, nhưng Đoan Mộc Điềm luôn mơ hồ cảm thấy như có người quanh quẩn xung quanh đội ngũ của họ, không biết là đang quan sát thăm dò trước, hay là đang đợi thời cơ mà động.
Nhưng bất kể cuối cùng bọn chúng có ý định gì, họ chỉ cần ‘lấy bất biến ứng vạn biến"(*) là được.
(*) lấy tĩnh chế động, kiên định không thay đổi.
Thôi cũng được, cứ mặc chúng theo dõi suốt một đường đến kinh thành này vậy.
Đêm nay họ lại đóng quân trong rừng, trong doanh trại vẫn giữ nguyên vị trí đám người cần áp giải ở trung tâm, họ không kéo chúng xuống khỏi xe ngựa mà kéo xe ngựa tới giữa, phủ một tấm bạt lớn lên, để mặc tiếng xích sắt “leng keng” ở trong.
Đoan Mộc Điềm và Quân Tu Nhiễm ngồi ở trong doanh trướng của họ, cùng nhau nghiên cứu tấm bản đồ trải trước mặt, bên cạnh còn có ba người đàn ông trong Tòng Long Quân.
“Ngày mai chúng ta sẽ phải đi Xích Thổ sơn, nếu muốn phục kích thì nơi này tất là một địa điểm tốt.” Đoan Mộc Điềm chỉ vào một điểm trên bản đồ, nói.
Quân Tu Nhiễm nhíu mày tiếp lời: “Nếu như ta là Thái tử hoàng huynh, mục tiêu hẳn là nhắm thẳng vào lô thành thủ cùng đám tội phạm này, do đó ngày mai chúng ta….”
Xích thổ sơn, tên như ý nghĩa, đúng là một ngọn núi do xích thổ (đất đỏ) tích tụ mà thành.
Có điều là giải thích như vậy thật ra chỉ đúng một nửa.
Không sai, quả thực là Xích thổ sơn, nhưng cũng không phải chỉ một, mà là hai, đồng thời nó cũng tuyệt đối không giống loại núi tầm thường chỉ có hơi chút độ cao kia.
Chúng đứng sừng sững trên con đường bắt buộc phải đi qua khi đi từ Bắc Cương đến hoàng đô Đại Viêm, mà bọn họ lại nhất định phải đi qua bằng đường hẻm núi.
Mặt khác, nơi đây vẫn là một thung lũng tự nhiên. Nếu bày trọng binh mai phục ở đây thì quả thực là không còn gì chuẩn xác hơn.
Chẳng qua có một điều nàng vẫn luôn rõ ràng, đó chính là Quân Tu Thiện không có khả năng phái trọng binh.
Quân đội Đại Viêm chia ra làm bốn, thứ nhất là Tòng Long Quân trấn thủ Bắc Cương, thứ hai là Hổ Dược quân phòng thủ phía tây, thứ ba là Cấm Vệ quân và Ngự Lâm quân canh gác tại nơi trọng địa trong kinh thành, thứ tư đó là một chi Hải quân đóng tại vùng duyên hải phía Đông Nam chuyên chống trả bọn cướp biển cùng chấn nhiếp các tiểu đảo xung quanh.
Mấy trăm năm qua, Tòng Long Quân do Đoan Mộc gia thống lĩnh, chỉ huy Hổ Dược quân là Phương Vương gia, còn những phần khác như Cấm Vệ quân, Ngự Lâm quân cùng với nhánh Hải quân vùng duyên hải Đông Nam thì toàn bộ đều nghe theo lệnh của hoàng thượng, về phần quan binh đóng tại các Châu Phủ quan trọng, so sánh với bốn đội quân tinh nhuệ trên thì chỉ có thể xem như là tạp nham thôi, vả lại, cũng đều do hoàng thượng điều khiển.
Do đó, trừ phi được sự cho phép của hoàng thượng, còn không thì Quân Tu Thiện dù là thái tử điện hạ cũng không điều được trọng binh, hoặc giả thiết hắn có thể điều động quan binh ở các châu phủ, nhưng số quan binh có thể chiêu mộ tại mỗi châu phủ đều bị hạn chế nghiêm ngặt về nhân số, hắn điều động không được bao nhiêu, lại so sánh với ba nghìn Tòng Long Quân, căn bản không đủ xem.
Đương nhiên, hắn thân là thái tử điện hạ, cũng là có thể chiêu mộ tư Binh, có điều số lượng lại rất hạn chế, bình thường sẽ ở trong kinh thành, luôn ở gần hắn, hắn có bất lực cũng không dám điều bọn họ xuất kinh tới nơi này gây khó dễ cho Quân Tu Nhiễm.
Hơn nữa, dù hắn còn có thể mặt khác âm thầm nuôi tư Binh, nhưng đó là không thấy được ánh sáng, nếu không phải vô cùng cấp thiết, hắn tuyệt đối sẽ không can đảm lấy ra gặp người.
Nhưng bất kể như thế nào, đó dù sao cũng là một chỗ hiểm yếu, cho dù chỉ là mai phục mấy trăm người ở đây, cũng có thể tạo ra uy hiếp to lớn đối với ba nghìn quân sĩ Tòng Long Quân, không thể trùy tiện bỏ qua.
Sớm hôm sau, bên ngoài Xích thổ sơn có tiếng ngựa tề thanh tụ lại, đội ngũ mấy nghìn người nhanh chóng tập kết, nhưng lại dừng lại ở miệng thung lúng, sau một hồi xôn xao, tất cả xe ngựa đều bị đẩy lên phía trước.
Đám người mai phục trên núi thấy vậy, tất cả đều không rõ nguyên do. Căn cứ tình báo truyền đến, mục tiêu của bọn họ đang ở ngay trong xe ngựa, vậy hành động của đám người dưới kia là có ý gì? Khiến bọn họ càng thêm thuận lợi bắn chết người trong xe ngựa? Hay là bẫy?
Bọn họ đã mai phục trên núi, phục ở một nơi vô cùng bí mật, bên địch mặc dù là biết rõ có mai phục, cũng không biết mai phục tại đâu, lại cũng không có cách nào, chỉ khi nào bọn họ có hành động thì cứ coi như là bại lộ thân hình, lúc đó….
Nghe nói Tòng Long Quân cao thủ nhiều như mây, gần như người người đều võ nghệ cao cường, còn có người có thể bắn một mũi tên ra mấy trăm thước, chút người của bọn họ, mong là có thể bất thình lình một mũi tên bắn trúng mục tiêu, sau đó xoay người chạy, hoặc là bị bắt lại mặc người chém giết, muốn quay lại công kích lần thứ hai dường như là điều không thể.
Như vậy bây giờ đối phương bày ra thế trận như vậy là có ý gì?
Muốn động thủ sao? Nhưng ai mà biết được liệu bây giờ trong xe có người hay không!
Cấp trên nói là quan trọng nhất chính là lô thành thủ và thủ lĩnh đám cường đạo, nhưng bọn họ ở nơi nào?
Hai tên lính cưỡi ngựa vọt lên đầu, rồi đột nhiên thúc ngựa vọt vào bên trong thung lũng, sau đó vọt thẳng tới hướng đối diện.
Cũng chỉ có hai người bọn họ, hai người hai ngựa phi nhanh, vó ngựa đạp khiến đầy trời màu đỏ khói bụi.
Thung lũng không dài, mấy trăm thước mà thôi, dưới chân của quân thiết kỵ, thì chỉ trong chớp mắt đã đến cuối.
Sau đó lại tiếp hai người, hai người này nhưng lại không có giục ngựa chạy như điên giống hai người vừa rồi, mà là chậm rãi thúc ngựa thong thả đi về phía trước, vừa đi còn vừa nói chuyện phiếm, nhàn nhã giống như là công tử tiểu thư nhà ai xuất môn du xuân vậy.
Đây là tình huống gì vậy?
Cứ hai người hai người qua? Bọn họ muốn dùng phương pháp như vậy để khiến nhóm người đang mai phục không giám tùy tiện hành động, sau đó bình yên vượt qua thung lũng này hay sao?
Thật hay giả?
Nhóm người trên núi bị từng tốp lính hai người đi qua hấp dẫn tầm mắt, miệng hẻm núi bên kia lại bị xe ngựa vây quanh, nhìn không thấy tình huống đằng sau, chỉ thấy mấy hình dáng mơ hồ, vó ngựa đạp loạn, chấn động khiến khói bụi bay đầy trời.
Ở trong cảnh khói bụi kia hình như thiếu chút gì đó.
Rốt cục cũng có người chợt kêu lên: “Hỏng bét, người đâu?”
Cả bầu trời ngập trong khói bụi, ở sau xe ngựa chỉ có con ngựa đứng đạp loạn tại chỗ, không thấy một bóng người.
Ngay sau khi có người kêu lên, chợt nghe âm thanh ‘xào xạc’, sau đó hắc giáp binh sĩ của Tòng Long Quân từng người một xông ra từ phía sau bọn họ, tiếp đó, nam tử mắt tím mặt mang ý cười, ánh mắt dịu dàng, trên tay xách một nam tử áo đen nhưng đã không còn thở, lại khẽ mở đôi môi xinh đẹp tựa hoa đào của hắn, thốt ra một tiếng lạnh ngắt đâm thẳng vào linh hồn con người: “Giết!”
Bắt đầu chém giết, nhưng có người thậm chí ngay cả kêu cũng chưa kịp thì đã hồn đi chầu trời, nhuộm đất vốn đã đỏ này lại càng thêm đỏ tươi.
“Không tìm được bất cứ cái gì có khả năng chứng minh thân phận bọn họ.”
Sau đó, đám lính hồi báo tình hình thực tế. Chẳng qua đây cũng là tình huống đã liệu trước, nào có người nào đi ám sát mà còn tùy thân mang theo cái gì đó có vạch trần thân phận?
Cho nên bọn họ tiếp tục gấp rút lên đường, khắp quãng đường này, ánh mắt của ba nghìn người lính khi nhìn về phía hai vợ chồng từng chút thay đổi, từ lúc đầu đơn thuần chỉ là tôn trọng, cho tới bây giờ sùng kính, ánh mắt khi nhìn về phía hai vợ chồng cũng càng thêm nóng bỏng.
Sở trường của Quận chúa là điều tra, luôn có thể dễ dàng phát hiện tung tích của kẻ địch, tìm kiếm ra địa điểm chính xác mà lũ địch mai phục, bất luận là trước đó đối phương có che đậy dấu vết như thế nào đi nữa thì cũng đều không thể thoát khỏi hỏa nhãn kim tinh(*) của nàng. Tam điện hạ lại am hiểu bày binh bố trận, lãnh đạo bọn họ lần lượt đánh bại địch nhân, thật là hả lòng hả dạ.
Vợ chồng liên thủ, đoạn đường này đi tới quả nhiên là vượt mọi chông gai, hóa giải được tất cả các kiểu phục kích trên đường, cũng không biết tâm tình của Thái tử điện hạ nếu biết thì sẽ ra sao.
Sau nửa tháng, bọn họ đã đến cách kinh thành năm mươi dặm, đi qua một trạm kiểm soát nữa liền có thể trực tiếp tiến vào kinh thành, sẽ không còn bất cứ trở ngại nào.
Nhưng mà tại đây cũng đã đến phạm vi thế lực chân chính của thái tử, trạm kiểm soát phía trước đúng là nơi gian nan nguy hiểm trước nay chưa từng có, nếu hành động không tốt, cả một hành trình đầy nguy hiểm trong suốt nửa tháng qua sẽ hóa thành bọt nước hết.
Thái tử Quân Tu Thiện mặc kể mọi chuyện quan trọng khác, đích thân chạy tới của khẩu thành Bắc, muốn phải bằng mọi cách tóm được Quân Tu Nhiễm!
Thống lĩnh của cửa khẩu này đã và đang đang âm thầm đầu nhập vào bên hắn a, hôm nay liền phải nghe theo lệnh hắn ta, đem đám người kia vĩnh viễn lưu ở đó, thậm chí còn bao gồm cả hai người Quân Tu Nhiễm và Đoan Mộc Điềm!
Nửa tháng qua, hắn ta phái ra rất nhiều đội ngũ, không mong ngăn được ba nghìn binh sĩ Tòng Long Quân, chỉ cần ngăn lại nhóm nhân chứng sống kia là được, nhưng cho dù là nguyện vọng vô cùng đơn giản như vậy thôi lại liên tiếp gặp thất bại, phần lớn nhân mã đã thiệt hại, nhưng đến nay cái kết quả hắn ta muốn thì vẫn chưa hoàn thành.
Trong triều đã bắt đầu có tiếng gió gây bất lợi cho hắn ta, mấy ngày trước đây lại thêm Đoan Mộc lão Vương phi bái kiến phụ hoàng, tâu sự việc ở Bắc Phục thành lên, còn nói ít ngày nữa Tam điện hạ và Vương phi sẽ mang tất cả nhân chứng vật chứng áp giải hồi kinh, đợi hoàng thượng thẩm tra!
Phụ hoàng giận dữ, đại thần trong triều tất cả đều tỏ vẻ kinh sợ không ngớt đối với hành vi của hắn ta.
Hừ! Nhóm người cổ hủ nhát gan này! Lúc bình thường rõ ràng tranh đấu đến ngươi chết ta sống, nhưng lại không dám động tới Tòng Long Quân, nói cái gì mà phương bắc nếu không có Tòng Long Quân, Đại Viêm ta lấy cái gì đi ngăn cản Liên Nhạc xâm lược, không phải là sợ chết sao?
Hắn cũng không có muốn để Tòng Long Quân biến mất, chỉ là muốn đổi một chỉ huy khác cho Tòng Long Quân mà thôi.
Cũng là bởi vì Đoan Mộc gia và Phượng gia vẫn luôn nắm chặt quyền chỉ huy hai quân, mới có thể khiến hai phủ có địa vị cao như thế, thế tử quận chúa của hai phủ, ngoại trừ thân phận quả thực đều nhanh muốn vượt qua hoàng tử công chúa trong hoàng thất, quả là cực kì vô liêm sỉ!
Chỉ tiếc cho tới bây giờ hắn ta cũng không dám nói những lời này ra khỏi miệng, ở trước mặt phụ hoàng, hắn ta lại càng thêm làm cao cái tốt của mình, nói Tòng Long Quân quan trọng cỡ nào, Đoan Mộc vương phủ càng là công lao càng lớn càng vất vả như thế nào, cho dù hắn ta có sơ suất cũng không dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, nhất định là có cái gì hiểu lầm, hoặc là có người đang hãm hại hắn a.
Cũng nhờ vậy, bây giờ hắn ta mới có thể còn đứng ở chỗ này, mà không phải bị phụ hoàng nhốt lại trong cơn giận dữ.
Hắn ta đứng ở cửa khẩu, đưa lưng về phía kinh thành nhìn về phía trước, ánh mắt âm u, sợ là ngay cả Ngũ hoàng tử Quân Tu Kỳ so ra cũng kém.
Trước mặt có một đội ngũ lớn phi nhanh tới, một đường đến tận bên ngoài cửa thành mới dừng lại, sau đó hai người đi ở đằng trước xoay người lại, nói với các tướng sĩ sau lưng: “Qua cửa khẩu này sẽ tới kinh thành, đa tạ các vị đưa tiễn, chỉ là chưa được truyền lệnh, e là mọi người không thể vào kinh, chỉ có thể từ biệt từ đây.”
Lời này âm vang truyền ra, cũng truyền đến tai Quân Tu Thiện đang đứng trong chỗ tối, lúc hắn ta còn cau mày khó hiểu, hắn ta thấy ba nghìn binh sĩ Tòng Long Quân đều cáo biệt với hai vợ chồng Quân Tu Nhiễm, từ trong xe ngựa đi ra cũng chỉ có mấy binh sĩ Tòng Long Quân sĩ, sau đó ‘ấm ầm’ vài cái, xe ngựa thành xe đẩy bằng gỗ, đưa mắt nhìn lại, nào có thân ảnh phạm nhân nào?
Quân Tu Thiện ngẩn ra, sau đó cả kinh, con ngươi co lại chỉ trong giây lát, nhìn chằm chặp bóng dáng Quân Tu Nhiễm đang cưỡi trên lưng ngựa, đưa lưng về phía hắn.
Người đâu?
Lô thành thủ, đám ‘cường đạo’ bị bắt ở bên ngoài Bắc Phục thành kia đâu?
Vào lúc này, có cái gì đó ầm ĩ vang lên từ đáy lòng của hắn ta liên miên không dứt, hắn ta nghĩ tới điều gì đó, rồi lại không muốn đi tin tưởng chuyện mình nghĩ đến, chỉ cảm thấy trong nháy mắt có một luồng khí lạnh từ đỉnh đầu buốt đến tận tim, bóng tối không mời mà đến khiến hắn ta ngẹt thở, ý đồ vùi lấp hắn ta.
Tiếp đó, Quân Tu Nhiễm và Đoan Mộc Điềm cùng ba nghìn tướng sĩ Tòng Long Quân lưu luyến chia tay trong vui vẻ, tam điện hạ vô cùng thân thiết nói: “Bản vương nghe nói binh lính Tòng Long có rất nhiều người là nhà ở kinh thành, không biết các vị đây có ai nhà ở kinh thành không. Lần này đều đã đến ngoài thành, lại không thể về nhà xem qua quả thực rất đáng tiếc, nếu mọi người không ngại thì có thể viết bức thư gửi về cho gia đình, bản vương sẽ sai người đưa về nhà hộ các người.”
Im lặng một lúc, lập tức có người giơ tay hô lớn: “Tiểu nhân chính là người kinh thành, liệu có thể phiền tam điện hạ giúp tiểu nhân đưa thư về nhà không?”
“Không thành vấn đề.” Tam điện hạ cười hòa ái, “Ở đây có giấy mực và bút, mọi người có muốn viết thư về nhà thì xếp hàng rồi sẽ đến lượt, dù sao sắc trời còn sớm, không vội.”
Dứt lời, hắn lại thở dài một tiếng, nói: “Vốn là còn các tướng sĩ khác nhờ bản vương gửi mấy phong thư về gia đình giúp họ, không ngờ lại bị trộm mất, bản vương thật sự rất hổ thẹn.”
“Tam điện hạ, ngài không cần day dứt, trở về bảo bọn họ viết lại là được, dù sao Tòng Long Quân chúng ta cứ cách một đoạn thời gian đều sẽ phái người đi giúp mọi người gửi thư về nhà.”
Trong cửa khẩu, Quân Tu Thiện nghĩ tới mấy ngày này đưa tới trong tay hắn là một xấp thư nhà, không nhịn được nắm chặt hai tay nghiến răng nghiến lợi, trán nổi gân xanh hai mắt đỏ sậm, cơn tức nghẹn trong ngực không hạ xuống được, như là muốn khiến hắn bất tỉnh luôn vậy.
Quân Tu Nhiễm!
Có binh sĩ vốn đang canh phòng tại đây bị kinh động, thấy là Tòng Long Quân và tam điện hạ thì liền ra đón, nhiệt tình mời bọn họ vào trong thành nghỉ ngơi.
Lại bị tam điện hạ và chư vị tướng sĩ Tòng Long Quân lấy lí do không có ý truyền của hoàng thượng, không dám tiến vào, khách khí từ chối.
Quân Tu Thiện tức khắc nghiến răng, mà cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài cửa khẩu kéo dài đã lâu, đám lính có nhà ở kinh thành xếp hàng viết thư, tam điện hạ chờ, không hề mất kiên nhẫn, lại còn mang theo Vương phi thân ái chạy đến vùng lân cận ngao du ngắm cảnh đi, thuận tiện bày tỏ tình cảm.
Buổi trưa, khói lửa dấy lên, chảo sắt đặt lên, ngay cả canh thịt khô và bánh bao cứng cũng mang theo một phong vị khác.
Sau giờ ngọ (tầm hai giờ chiều), thư nhà cuối cùng cũng tập hợp đầy đủ, ba nghìn binh sĩ Tòng Long tập hợp một lần nữa, nói lời từ biệt cùng tam điện hạ và quận chúa xong liền lập tức xoay người cháy vội trở về.
Đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, Quân Tu Nhiễm kéo Điềm Điềm xoay người lại, một bước tiến vào bên trong cửa khẩu.