Yêu Vương Quỷ Phi

Quyển 3 - Chương 20: Thanh Già Quan



Vết thương của Đoan Mộc Điềm ngày càng chuyển biến tốt hơn, đặc biệt là khi tất cả độc tố còn sót lại đều được loại bỏ, tốc độ khôi phục của thân thể lại càng thêm nhanh chóng, dù rằng gần như ngày nào cũng phải chịu nôn nghén giày vò.

Đến lúc nhận được tin tức từ phía Du Châu truyền tới, nàng đã có thể xuống giường đi lại, giờ đang ở trong vườn ngắm hoa.

Mùa đông khắc nghiệt, mai vàng nở, nơi nơi tuyết phủ trắng xóa, tỏa ra hương thơm say lòng, con người đặt mình trong đó, phảng phất dường như ngay cả tâm tình cũng trở nên thoải mái rất nhiều.

Hoa tuyết nhẹ nhàng rơi theo gió, hắn đỡ lấy nàng đứng giữa vườn mai vàng nở rộ. Cảnh sắc chìm trong một màu trắng tinh khiết, hương thơm lan tỏa, hắn áo tím tung bay, nàng la quần khẽ phiêu, gió nâng tóc hai người, mềm nhẹ quấn lấy nhau, mắt đối mắt, chuyên chú, nóng rực mà cũng dịu dàng, bầu không khí tốt đẹp đến nỗi làm người khác không đành lòng mà quấy nhiễu.

Tòng An chần chờ đứng ở bên ngoài đã lâu, vẫn chưa dám bước tới, hắn sợ sẽ bị sét đánh, lại càng sợ sau đó sẽ bị chủ tử tính sổ.

Nhưng làm sao bây giờ? Có tin tức vô cùng quan trọng nhất định phải mau chóng bẩm báo cho chủ tử biết!

“Tòng An, ngươi ở đó đi tới đi lui làm gì? Có chuyện gì không?”

Giọng Vương phi bất thình lình vang lên, dọa Tòng An đang rầu rĩ khổ sở kia giật mình, vội vàng giương mắt nhìn lại. A, vẻ mặt của chủ tử và Vương phi vẫn như thường, cũng không có phản ứng hay biểu cảm kỳ quái gì.

Hắn thở phào nhẹ nhõm, vội vàng phi tới trước mặt chủ tử, nói rằng: “Chủ tử, bên kia mới vừa truyền tin đến, nói là bọn họ đã đuổi theo đến tận Du Châu, nhưng vẫn để hắn ta trốn thoát, hình như ở Du Châu có người tiếp ứng hắn ta, nhưng không biết tại sao, bọn họ cũng không ra tay với truy binh đuổi theo sau thái tử, chỉ giúp đỡ hắn ta rồi lại lập tức rời đi.”

“Không thể bắt trở về sao?” Quân Tu Nhiễm cũng không có phản ứng gì là tức giận, chỉ vuốt cằm, vẻ mặt bình tĩnh thì thào một câu như vậy.

Thật ra hắn cũng đã dự đoán đến kết quả này, dù sao thì Quân Tu Thiện mắt thấy tình huống bất thường liền tức khắc rời khỏi kinh, chờ đến khi bọn họ kịp phản ứng lại hắn ta sớm đã cách xa kinh thành hơn ngàn dặm rồi, hơn nữa sau khi biết sự việc như vậy hắn còn dám chạy tới Du Châu, khẳng định là cũng đã chuẩn bị chắc chắn.

Vì lẽ đó nên khi nghe được tin này, Quân Tu Nhiễm cũng không có phản ứng gì mạnh mẽ.

Chỉ có điều, lúc hắn ta hội hợp với nhóm người bên kia lại không ra tay với truy binh, điểm này thật ra lại khiến hắn có phần ngạc nhiên.

“Xem ra, gót chân của Quân Tu Thiện ở bên kia vẫn chưa được vững vàng.” Đoan Mộc Điềm thình lình mở miệng nói, “Không thừa cơ quay đầu phản kích để làm suy yếu thực lực bên ta, mà chỉ tiếp tục rời đi, khả năng lớn là do người bên kia cũng không hoàn toàn nghe lệnh hắn ta, chí ít bây giờ là không.”

“Vương phi dựa vào điểm nào để nói ra lời này? Nếu không phải bọn họ nghe lệnh hắn ta thì cần gì phải tới tiếp viện? Chỉ là một thái tử đã thất thế, hoàng thượng cũng đã hạ lệnh tróc nã hắn ta về kinh, đối phương nếu không phải nghe hắn ta chỉ huy, hà cớ gì vì một thái tử thất thế mà chọc đến triều đình?”

Đoan Mộc Điềm không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn Quân Tu Nhiễm đang đứng bên cạnh.

Tam điện hạ như có điều suy nghĩ, nói: “Ở bên kia hình như có một chi quân đội với quy mô không nhỏ nhỉ?”

“Đúng, nơi đó có mười vạn đại quân trấn giữ, chỉ là Vũ tộc đã trầm tĩnh rất nhiều năm, chi quân đội kia sớm đã trở nên lỏng lẻo, ngay cả triều đình cũng không quá quan tâm, trước kia còn nhiều lần nghĩ đến việc giải tán bọn họ, nhưng hoàng thượng nói phòng hoạn khi chưa xảy ra, ngộ nhỡ một lúc nào đấy Vũ tộc lại đột nhiên không yên lặng nữa quấy nhiễu biên giới Đại Viêm thì cũng có thể ngăn chặn.” Tòng An nói một cách chi tiết, “Thế nhưng mặc dù biên chế vẫn còn, vật tư lương thảo vẫn được cung ứng, nhưng bởi vì triều đình không còn quá coi trọng bên đó nữa, nên quan viên bên dưới liền âm thầm cắt xén lương thảo quân lương, cũng đã lâu không thay đổi vũ khí, trang bị, biên chế của mười vạn đại quân kia, có lẽ ngay cả năm vạn cũng chưa chắc đã có, hơn nữa toàn là đám tạp binh.”

“Ngươi khẳng định?”

“Ôi, ý của Vương phi là…”

“Ngươi chắc chắn ở bên Du Châu mười vạn đại binh giờ chỉ còn lại không đầy năm vạn, hơn hữa toàn là tạp binh? Ngươi chắc chắn chi quân đội kia quản lí lỏng lẻo không chịu nổi một đòn?”

Tòng An sửng sốt, liếc mắt nhìn chủ tử, sau đó mới lên tiếng: “Tuy nói biên giới bên kia không quá quan trọng, nhưng chúng ta cũng có “tai mắt” đặt ở đó, theo nhiều mặt điều tra, kết quả đúng vậy, không sai.”

“Nếu như có người nghĩ âm thầm ẩn giấu thực lực, chỉ bằng “tai mắt” qua loa tra xét thì có thể điều tra được sao?”

Quân Tu Nhiễm chợt nheo mày, vuốt cằm ngẩng đầu nhìn trời, hoa tuyết bay bay, rơi trên mặt hắn, lành lạnh, lại rơi vào lông mi hắn, một sắc trắng mê hoặc lại an bình.

“Ta đột nhiên nghĩ đến một chuyện khá thú vị.” Hắn nhìn ngập trời hoa tuyết phi vũ, thì thào nói.

“Cái gì?”

“Lúc trước Tử Châu gặp nạn úng, ngân lượng triều đình quyên giúp nạn thiên tai biến mất không dấu vết, hắn ta nói là quan viên phía dưới tự mình cắt xén, ăn hối lộ, sau đó chính hắn ta lấy ngân lượng ra, các đại thần trong triều thấy thế, cho dù mang tâm tư thế nào thì cũng đều hùng hồn quyên góp, bản vương cũng đưa hắn ta tám vạn lượng bạc trắng. Ta nói, bạc này chẳng lẽ toàn bộ đều dùng hỗ trợ thiên tai sao? Thực ra khi hắn tra ra việc tham ô của quan viên bên dưới thì đám ngân lượng bị tư tàng kia cũng rất có thể đã bị hắn ta tìm được rồi? Nhưng lại chạy đi đâu?”

Không khí trong vườn bỗng nhiên hoàn toàn tĩnh lặng, Đoan Mộc Điềm ngả người, chợt cười khẽ một tiếng, nhìn hắn nói: “Ồ? Không phải chúng ta đang giúp hắn ta nuôi quân đấy chứ?”

“Cũng có thể là chúng ta nghĩ nhiều, có khả năng chuyện không giống như ta nghĩ, Điềm Điềm, không phải mới vừa rồi nàng nói, đám người bên kia có lẽ cũng chưa hoàn toàn nghe lệnh hắn ta sao? Nếu không nghe theo mệnh lệnh của hắn ta, vì cớ gì hắn ta lại lấy tiền của mình nuôi bọn họ đây?”

“Vừa rồi chỉ là suy đoán của ta mà thôi, có lẽ có nguyên nhân khác.”

“Nhưng mà, cho tới giờ, thái tử điện hạ đều không cầu danh lợi, nhiệt tình xét xử tham quan ô lại, còn tự mình dẫn người tới cửa khám xét nhà nha.”

“Ồ, được rồi, lần trước chàng mượn của ta tám vạn lượng bạc, hình như đến tận bây giờ còn chưa trả lại ta đâu.”

“…”

Ơ? Bạc? Bạc gì?

Đôi đồng tử của Tam điện hạ khẽ đảo quanh, trái liếc một cái phải nhìn một cái, nhìn lên rồi lại nhìn xuống, chỉ là không nhìn nàng.

Tòng An đột nhiên xán lại, nói: “Vương phi, thân thể của ngài đã khôi phục chưa, không sao rồi chứ? Bên ngoài trời lạnh, nghìn lần vạn lần đừng để bị cảm lạnh nha!”

A, đúng rồi, đây chính là chuyện quan trọng!

Quân Tu Nhiễm nghe vậy, mặt nhất thời lộ vẻ lo âu, cẩn thận đỡ nàng nói: “Điềm Điềm, nếu không thì đi vào trong phòng thôi? Ngày hôm nay cũng đã nhìn một lúc lâu rồi, nếu còn muốn nhìn, ngày mai ngày mốt vẫn còn thời gian, cơ thể nàng mới hồi phục được một chút, ngộ nhỡ lại bị cảm lạnh thì sao.”

Hắn chắn chắn là bởi vì thực sự lo lắng thân thể nàng không chịu được nên mới có thể nói như vậy sao?

Khóe miệng Đoan Mộc Điềm co giật, ánh mắt chăm chú, lạnh lùng nhìn hắn, sau đó khóe miệng khẽ nhếch, cười lạnh một tiếng.

Tam điện hạ nhất thời thấy lạnh cả sống lưng, chỉ có điều với độ “dày” da của hắn, tất nhiên là trực tiếp xem nhẹ cảm giác này, dáng vẻ tươi cười đỡ nàng trở về phòng.

Trái lại Tòng An rùng mình một cái, sau đó lặng yên lui ra, biến mất không thấy.

Chủ tử, thuộc hạ cầu phúc cho ngài!

“Ừm, chàng tính khi nào thì trả bạc lại cho ta? Cho ta một thởi gian cụ thể đi.”

Trở lại trong phòng, ngay lúc tam điện hạ cho là chuyện này bị hắn ‘đánh trống lảng’ lướt qua, nàng có lẽ đã quên mất rồi, nàng ngồi trên tháp được phủ lông nhung mềm mại, ngẩng đầu lại hỏi hắn vấn đề này.

Trong khoảnh khắc, dường như có gió lạnh từ ngoài rít gào thổi vào qua cửa sổ, thổi trúng hắn, cả trái tim hắn đều thật lạnh buốt thật lạnh buốt.

“Điềm Điềm, ta nghĩ…” Hắn trầm ngâm nói: “Giữa hai phu thê chúng ta, mấy thứ này vốn không cần phân biệt rõ ràng như vậy, nếu không khó tránh khỏi tình cảm đi xuống mà.”

Ừm, chính là như vậy, hắn phải nói thật rõ ràng với Điềm Điềm, bọn họ thành thân lâu như vậy, ngay cả con cũng đã có, thế nào còn phân biệt khanh ta thế sao? Phu thê theo lý phải như một thể, tiền tài, thứ vật ngoài thân như vậy, vốn không cần tính toán rõ ràng như thế!

Đoan Mộc Điềm nhìn hắn chớp mắt hai cái, tiếp đó mặt mày cong cong cười đến xinh đẹp dị thường: “Lời này của chàng, ý là không nghĩ đến chuyện trả bạc đúng không?”

A? Thời tiết sao bỗng dưng lại trở nên lạnh thế này?

“Điềm Điềm, chúng ta là vợ chồng, là vợ chồng đó, nàng chỉ vì tám vạn lượng cỏn con như vậy mà truy vấn đòi bằng được, thực sự quá tổn thương cảm tình của ta mà.”

“Đúng vậy, chẳng qua chỉ là tám vạn lượng mà thôi, sao chàng lại có thể nhìn ta đau lòng cũng không chịu trả lại cho ta chứ? Lẽ nào đây chính là cái gọi là tình cảm chàng dành cho ta?”

Đôi mi thanh tú của nàng khẽ nhíu lại, đôi mắt ngập nước, hoàn toàn là dáng vẻ mảnh mai vô lực lê hoa đái vũ, dáng vẻ như thế, Quân Tu Nhiễm nhìn thấy cũng không nhịn được mà đờ ra, trong nháy mắt trái tim liền rung động mãnh liệt.

Từ lúc gặp nhau, đây là lần đầu hắn thấy dáng vẻ Điềm Điềm nhu mì đáng yêu như vậy.

Thân thể hắn chợt nghiêng về phía trước, đầu cúi xuống, ngậm lấy môi nàng.

Hồi lâu sau, hai người thở hổn hển tách ra, tam điện hạ nhẹ ôm bảo bối Điềm Điềm, trên gương mặt có gân xanh di động, vẻ mặt cổ quái, giống như đang oán hận lại tựa như căm tức, tựa tiếu phi tiếu(*), cắn răng nói: “Ta đây đúng là tự làm bậy!”

(*) Cười mà như không cười

Đoan Mộc Điềm không nhịn được “Phì” một tiếng, bật cười.

Sau đó đưa tay v.uốt ve mặt hắn, đè nén nhịp hô hấp và tim đập bất ổn xuống, cười híp mắt nói: “Đã khiến Vương gia chịu thiệt thòi rồi, nếu không thiếp gọi mấy vị tiểu thư trở về phụng dưỡng Vương gia nhé, ngộ nhỡ không cẩn thận nhịn hỏng thân thể thì làm sao?”

Mấy vị tiểu thư?

Tam điện hạ sửng sốt một chút, sau đó nhớ tới mấy vị tiểu thư mà nàng nói kia, nhất thời khóe miệng giật một cái, gân xanh trên mặt càng trở nên rõ ràng, cầm lấy tay nàng đặt bên môi dùng sức cắn một cái, trong tiếng oán giận của nàng, nói: “Đừng cả ngày đều nghĩ ta có hay không, các nàng có cũng đâu dùng làm gì được? Chủ yếu vẫn là Điềm Điềm nàng lúc nào cùng quyến rũ ta.”

“Ta đâu có?”

“Có, bất cứ lúc nào cũng đang câu dẫn ta.”

“Ôi chao, là lỗi của thiếp, sau này thiếp nhất định sẽ chú ý nhiều hơn, nếu không sẽ lại khiến Vương gia ngài hiểu lầm mất.”

“Đừng, ta thích dáng vẻ nàng câu dẫn ta, rất quyến rũ, cũng vô cùng hiếm thấy.”

“Ngài thật là khó hầu hạ ~~.”

“Sao có thể? Chỉ cần là ái phi, bất kể làm gì, bản vương cũng cực kì vui mừng.”

“Thật sao?”

“Đương nhiên!”

“Vậy khi nào chàng đưa bạc cho ta?”

“… Điềm Điềm, nàng thật biết phá hỏng bầu không khí. Lại nói, chìa khóa của khố phòng trong phủ không phải vẫn luôn ở trên tay nàng sao? Toàn bộ Nghiêu vương phủ đều là của nàng, hình như đúng là ta không trả nổi tám vạn lượng bạc đâu.”

Vương phi đại nhân khẽ giương mày, nở nụ cười dịu dàng như mùa xuân, ấm áp, êm ái, dường như có thể làm tan chảy băng tuyết, mê hoặc lòng người.

Sau đó nàng chủ động vòng tay ôm lấy cổ hắn, khẽ đưa môi hôn sát gần môi hắn, nói rằng: “Nếu đã như thế, ta đành cho chàng thiếu nợ vậy.”

“Được!” Đừng, Điềm Điềm, nàng lại đang quyến rũ ta.

“Đừng quên, chàng vĩnh viễn thiếu nợ ta tám vạn lượng bạc.”

“Được!” Hôn thêm một chút, lại hôn thêm một chút, một chút nữa thôi!

Ăn không được, dù sao nàng cũng phải cho ta hôn thêm mấy cái nữa chứ.

Đừng, tự chuốc họa vào thân, tự làm tự chịu….

Trong triều hỗn loạn trái lại bởi vì thái tử chạy trốn mà dần dần bình tĩnh lại, đến khi biết được Quân Tu Thiện đã đến được Du Châu, còn câu kết cùng quân đội ở châu, bất ngờ có ý định tự xưng vương, đã hoàn toàn bình tĩnh lại.

Đương nhiên, bình tĩnh là do Quân Tu Nhiễm làm, mặt khác, sóng gió lại đang nổi lên một lần nữa.

Ngay cả nhị hoàng tử và Ngũ hoàng tử cũng đột nhiện bình tĩnh lại ngay sau khi Quân Tu Thiện rời đi, khôi phục thành dáng vẻ ban đầu, một người phô trương hống hách, một người nông sâu khó đoán.

Có đại thần dâng tấu, thỉnh cầu hoàng thượng phái binh bao vây Du Châu, không thể để cho Quân Tu Thiện đứng vững gót chân tại đó.

Hoàng thượng lại hỏi, ai là người dẫn binh?

Trong triều lập tức yên tĩnh, ngay khi hoàng thượng đột nhiên lấy thủ đoạn lôi đình (*) tiệu diệt tận gốc Ngự Sử phủ, triều thần tất cả đều trở nên dè dặt từng li từng tí, luôn cảm thấy vấn đề này của hoàng thượng như có thâm ý khác. Vì vậy không ai dám đưa ra đề nghị.

(*) thủ đoạn mạnh mẽ như sấm

Sau lại có một vị đại thần nói, phía tây Hổ Dược quân tập kết gần Du Châu, không bằng để Hổ Dược binh phái binh qua bao vây tiêu diệt?

Những đại thần khác không khỏi sáng mắt lên, nhưng còn chưa kịp hoan hô đã bị Phượng Lâu tâm huyết dâng trào xuất hiện đúng lúc trực tiếp cho một cái tát đánh bay ra ngoài.

“Gần đây bên phía Phù Phong vẫn luôn không chịu yên phận, khả năng lớn là đang chuẩn bị động thủ, Hổ Dược quân phải trấn giữ biên cương, không thể lơi là. Bây giờ phái binh đi bao vây tiêu diệt Du Châu sao? Chưa kể đến Du Châu gần sát địa bàn của Vũ tộc, địa thế kì dị, nếu không có người hiểu rõ địa hình chỉ huy binh sĩ thì căn bản là muốn tìm thấy người còn khó. Cho dù thật sự may mắn tìm được, phải tức khắc bao vây tiêu diệt, nếu ngộ nhỡ Phù Phong nhân cơ hội này bất ngờ tấn công Đại Viêm, vậy ai sẽ là người đứng ra chịu trách nhiệm này, hả?”

Ngay sau đó chúng thần lại không nói được gì, ngay cả vị đại nhân bị Phượng Vương gia tặng một cái tát đánh bay ra ngoài kia cũng ỉu xìu bò dậy, tức giận nhưng không dám nói gì.

Trách nhiệm này, ai cũng không gánh nổi.

Có người lặng yên đưa mắt nhìn Quân Tu Nhiễm, lại nói, tam điện hạ và thái tử vẫn luôn bất hòa, lần này lại do bị thái tử phục kích mà hại Nghiêu vương phi bản thân bị trọng thương thiếu chút nữa mất mạng, bây giờ mắt thấy thái tử ở Du Châu đứng vững gót chân, tam điện hạ làm sao có thể ung dung như vậy?

Lúc trước không phải hắn vẫn muốn tìm thái tử trả thù sao? Không phải phái một đám nhân mã lớn xuất kinh, một đường đuổi giết thái tử sao? Tại sao bây giờ trái lại đột nhiên không có động tĩnh gì?

Lại nói tiếp, thương thế của Nghiêu vương phi thế nào? Nghe nói nàng vẫn ở Đoan Mộc vương phủ, do Đoan Mộc lão Vương phi tự mình điều trị, nghe nói nàng ấy còn mang thai, thiếu chút nữa bởi vì bị thương và trúng độc mà không giữ được đứa con, nghe nói… Nghe nói Bắc Cương Tòng Long quân đã đánh vào bên trong lãnh thổ Liên Nhạc quốc, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi đã chiếm lĩnh sáu tòa thành, ép cho các tướng sĩ Liên Nhạc không ngóc đầu lên nổi.

Siêu cường! Không hổ là “thần quân” của Đại Viêm ta. Nói đến đó, Tòng Long quân hẳn là có thể một đường mạnh mẽ tiến tới, trực tiếp xông phá kinh đô Liên Nhạc chăng?

Có người không nhịn được bắt đầu mơ mộng, sau đó liền vội vàng lắc đầu làm cho mình tỉnh tảo lại, đừng có mơ mộng hão huyền.

Tuy nói Đoan Mộc Vương gia một đời kiêu ngạo, tuy nói các tướng sĩ Tòng Long quân dũng mãnh thiện chiến, nhưng Liên Nhạc cũng không thiếu tướng soái và binh sĩ, nếu không thì ở trận chiến trước, Liên Nhạc cũng sẽ không một hơi đánh chiếm ba tòa thành của Đại Viêm, đến tận sau khi Đoan Mộc Vương gia trở về mới chuyển bại thành thắng.

Huống hồ muốn xông phá kinh đô của địch là chuyện gian khổ nhường nào? Chỉ cần sơ ý một chút sẽ bị Liên Nhạc mở vòng vây phản công trở về!

Do đó, đừng nên mơ mộng hão huyền, có thể công chiếm sáu tòa thành chỉ trong vòng hai tháng cũng đã đủ để cả nước mở lễ chúc mừng rồi.

Lại nói phía bên kia, dưới sự chỉ huy của Đoan Mộc Tranh, Tòng Long quân một đường đánh chiếm thành trì Liên Nhạc quốc khiến trên dưới Liên Nhạc rối loạn, khi tin đồn Đoan Mộc Tranh nói chỉ cần Liên Khải Minh giao ra Đoan Mộc Vương phi đã bị lão ta nhốt mười bảy năm, y sẽ lập tức rút binh được lan truyền khắp nơi, càng làm dân chúng thêm hỗn loạn.

Sự phẫn nộ của bách tính Liên Nhạc đối với nhiếp chính vương của bọn họ đã lên tới đỉnh điểm, mỗi ngày đều có người chạy đến trước đại môn phủ Nhiếp chính vương ném rau nát trứng thối, thậm chí bê cả cái bô đi vệ sinh hắt thẳng vào trước cửa phủ Nhiếp chính, phẫn nộ mắng nhiếc Liên Khải Minh chỉ vì một nữ nhân mà đẩy bách tính vào nước sôi lửa bỏng, không đoái hoài đến tính mạng của các tướng sĩ, quả thực là nhân thần cộng phẫn(*), nghiệp chướng nặng nề, không xứng là nhiếp chính vương!

(*) cả người và thần đều căm phẫn

Có người bắt đầu tức giận mắng Ninh Thanh, nói nàng là một kẻ gây tai họa, mê hoặc quân vương, hại nước hại dân!

Đại thần trong triều, nhất là các tướng sĩ trong quân, cũng vì Liên Khải Minh thề không thả Ninh Thanh mà sinh ra bất mãn cực lớn, khiến ách thống trị độc tài của Liên Khải Minh nhiều năm qua cuối cùng xuất hiện vết nứt, đồng thời vết nứt đó càng lúc càng lớn theo thời gian, theo Đại Viêm Tòng Long quân từng bước tiến vào đánh chiếm.

Vì thế, trong khi Liên Khải Minh bận đến sứt đầu mẻ trán, bận đến kinh hãi không thôi, lại có người nhàn nhã ở trong cung, bọc da cừu ngồi trên noãn tháp trước cửa sổ vừa cười vừa nhìn hoa tuyết tung bay ngoài trời.

Gò má của nàng hồng hào, khí sắc tốt hơn nhiều so với trước kia, cả người cũng trở nên có tinh thần hơn. Dường như là do có cái để trông chờ, để tưởng niệm nên toàn bộ tinh thần của nàng cũng sống dậy theo.

Theo nhịp hô hấp của nàng, có sương trắng ngưng tụ trước mặt nàng rồi lại tan đi, dường như phủ thêm cho nàng một tầng lụa mỏng, khiến người ta không thể thấy rõ độ cong nơi khóe miệng nàng, đúng là ấm áp và mềm mại, nhẹ mà nhu hòa đến vậy.

Nàng không quá rõ tình huống cụ thể bên ngoài, nhưng nàng có một trí óc thông minh hơn bất cứ kẻ nào.

Theo như suy tính của nàng bây giờ, phu quân lúc này đã chiếm lấy sáu tòa thành trì của Liên Nhạc, hẳn giờ phút này đang gặp phải cửa ải lớn nhất cũng hiểm trở nhất ở phía Nam – Thanh Già Quan.

Nếu là phá được cửa ải này, Tòng Long quân có thể một đường thẳng tiến, qua ba tòa thành nữa mới có khả năng ngăn cản được cước bộ của bọn họ.

Đương nhiên, muốn phá Thanh Già Quan cũng không phải việc dễ dàng, từ khi lập quốc tới nay, cũng chỉ có bốn lần Tòng Long quân công phá Thanh Già Quan, bức thẳng vào trong địa phận trung tâm Liên Nhạc.

Lần đầu tiên, là bảy trăm ba mươi sáu năm trước, Đại Viêm mới vừa kiến quốc, vị Vương gia thứ nhất của Đoan Mộc vương phủ, dẫn đầu hai vạn Tòng Long quân, suốt đêm bôn ba, lấy thân mình làm mồi nhử hấp dẫn sự chú ý của đại quân Liên Nhạc quốc, sau đó một trận đánh bại Thanh Già Quan. A, đúng rồi, khi đó, quốc gia này hình như cũng không gọi là Liên Nhạc, hoàng đế cũng không phải họ Liên.

Lần thứ hai, là bốn trăm năm mươi tám năm trước, cũng là Đoan Mộc Vương gia dẫn đầu Tòng Long quân công chiếm Thanh Già Quan, một lần kia tấn công, tạo nên một trận nội loạn lớn nhất trong lịch sử Liên Nhạc suốt mấy trăm năm qua, mức độ hỗn loạn như vậy khiến Đoan Mộc Vương gia đang ở thế thuận lợi lại đột nhiên lui quân khỏi Thanh Già Quan, cũng chính trận hỗn loạn đó đã sinh ra Liên Nhạc quốc.

Lần thứ ba, là một trăm ba mươi ba năm trước, gia chủ đời thứ hai mươi mốt của Đoan Mộc gia, lần thứ ba đánh chiếm Thanh Già Quan, vào ngay lúc Liên Nhạc quốc nội đấu bừa bãi được mấy tháng, Liên Nhạc triều đình phải bỏ ra một cái giá rất đắt mới tiễn bước được ôn thần.

Cái gì? Nếu Thanh Già Quan lợi hại như vậy, vì sao không coi đây là cứ điểm ngay từ lúc mới chiếm đươc, từng chút một ăn mòn Liên Nhạc?

Đó là bởi vì Thanh Già Quan thực sự quá mức kỳ lạ, một mặt khi đối diện với Đại Viêm thì có thể phòng ngự, còn ở phía bên Liên Nhạc thì địa thế lại vô cùng trống trải, gần như không thể phòng ngự.

Mà lần gần đây nhất, là mười tám năm trước, Đoan Mộc Tranh tự mình dẫn quân, nàng làm quân sư, công chiếm Thanh Già Quan, bức thẳng tới tận kinh đô Liên Nhạc quốc. Mặc dù đến cuối cùng, bọn họ cũng bởi vì nguyên nhân đó mà lại rút khỏi Liên Nhạc, nhưng lại để lại một đại lễ như vậy.

Bây giờ, y lại đến dưới Thanh Già Quan, liệu có thể phá thủng pháo đài kiên cố bậc nhất nam phương này một lần nữa không?

Chỉ cần Thanh Già Quan bị công phá, Liên Khải Minh ắt sẽ không thể gánh nổi áp lực đến từ người dân, từ phía các đại thần trong triều nữa, hoặc thả nàng, hoặc dưới cơn phẫn uất không cam, đập nồi dìm thuyền mà gi.ết chết nàng.

Ninh Thanh ngồi ở phía trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn tuyết bay ngoài cửa sổ, nghĩ tới rất nhiều năm trước, cũng là khung cảnh như vậy, nàng vừa ý một cành mai vàng trong ngự hoa viên, nhảy lên bẻ lấy cành mai ấy, lại trùng hợp bị mấy vị nương nương đến ngăm mai nhìn thấy, không biết thế nào lại cãi vã ầm ĩ lên, dưới cơn giận dữ, nàng ném tất cả các nàng vào trong hồ.

Song khi đó trời rất lạnh, mặt hồ đều kết thành băng, mấy nương nương bị nàng ném vào nhưng chẳng qua chỉ là thét lên rồi trượt trên mặt băng chạy đi, cũng không bị tổn thương, điều này làm cho nàng cảm thấy rất bất mãn, hung hãn đập băng, thề là phải đem tất cả các nàng đều ném vào trong nước mới có thể bỏ qua.

Đang đập rất cao hứng, ngẩng đầu liền thấy một nam tử mặc áo bào trắng đứng dưới gốc mai nhìn nàng, phong thần tuấn dật tuấn mỹ bất phàm, hơn nữa còn nhìn đến ngây người, vẻ mặt đờ đẫn, cả người cứng ngắc.

Khi đó y đang đưa linh cữu của phụ thân mình đã chết trận sa trường hồi kinh, vào cung thỉnh an hoàng thượng, khi đến gần ngự hoa viên, thấy mai vàng nở rộ liền không nhịn được đi đến, lại thấy một cô nương nhìn có vẻ rất nhu nhược lại đang lôi kéo mấy vị nương nương ở trong nước tới tới lui lui, chơi đùa rất vui vẻ.

Không biết tại sao, lúc đó y thấy một màn như vậy cũng không hề cảm thấy cô nương này độc ác, trái lại t tiếng cười trong trẻo của nàng từng chút một an ủi nỗi sầu mất cha của hắn.

Gió thổi qua, tuyết trắng cuồn cuộn tung bay khắp trời, không phân được là tuyết hay là hương mai vàng, tràn ngập khắp nơi, mê đắm mắt họ, tim chợt nhảy lên, nhanh và mạnh mẽ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.