Yêu Vương Quỷ Phi

Quyển 3 - Chương 26: Ninh Thanh trốn đi



Tất cả mọi người chú ý tới cảnh này, không biết vì sao lại không tự chủ được yên lặng quan sát.

“Nói thầm gì đó? Xung quanh đông người như vậy, còn ra thể thống gì?” Thái Hậu cười mở miệng, dáng vẻ hiền từ tươi cười như hoa cúc giống như đang nhìn tiểu bối liếc mắt đưa tình trước mặt.

“Tam điện hạ và Vương phi cảm tình thật tốt, thật khiến người ta hâm mộ nha.”

Lên tiếng là một nữ tử ngồi cạnh Quân Tu Nguyên, xinh đẹp thanh uyển, toàn thân khí độ tôn quý bất phàm, lúc này đang cầm khăn che miệng cười nhẹ, ánh mắt lưu chuyển tràn đầy ngưỡng mộ. Sau đó nàng hơi nghiêng đầu nhìn phu quân bên cạnh mình một cái.

Quân Tu Nhiễm ngồi thẳng người, nói: “Ai chẳng biết nói nhị tẩu và nhị hoàng huynh kiêm điệp tình thâm, làm biết bao người hâm mộ không thôi, nếu nói hâm mộ thì phải là chúng ta hâm mộ hai người mới đúng.”

Nhị vương phi lại nhìn phu quân một cái, hé miệng cười ngượng ngùng, nói thêm: “Nghe nói tam đệ muội đã có thai, đúng là chuyện đáng mừng, năm sau Nghiêu vương phủ lại có thêm một tiểu chủ tử rồi.”

“Bổn vương cũng rất chờ mong, chỉ là vất vả cho Điềm Điềm, bổn vương thật sự đau lòng.”

“Có thể sinh con nối dòng cho phu quân âu cũng là chuyện vui mừng của tam đệ muội, có vất vả nữa cũng đáng giá. Tam đệ muội thấy ta nói có đúng không?”

“Nhị tẩu nói có lý, quả thật là cực kì vui mừng.”

Nhị Vương phi tươi cười ôn hòa, nhìn Đoan Mộc Điềm không biết suy nghĩ gì, ngữ khí nhẹ nhàng nói thêm: “Nhưng mang bầu đúng là rất vất vả, trong thời gian này thân mình không tiện phụng dưỡng phu quân, đệ muội hẳn là nên nạp cho Nghiêu vương phủ vài người mới, để các nàng thay muội phụng dưỡng tam điện hạ.”

Hửm? Đây là định bảo nàng nạp mấy phòng tiểu thiếp trắc phi cho Quân Tu Nhiễm?

Chân mày Đoan Mộc Điềm chợt nhướn lên, chỉ nhìn nàng ta im lặng không nói.

Nhị Vương phi lại giống như không nhận thấy, vẫn tiếp tục mỉm cười: “Lại nói hai người các muội thành thân đã sắp nửa năm, quý phủ đến nay vẫn chưa có thêm người mới, đây là do đệ muội thất trách đấy.”

Đoan Mộc Điềm híp mắt, khoé miệng chợt cong lên cười khanh khách: “Nhị tẩu nói rất có lý, thật ra lúc trước ta cũng có chọn vài nữ tử để Vương gia thu vào phòng, nhưng khổ nỗi vương gia nhà ta không thích, lập tức đuổi đi rồi.”

Nhị vương phi và nhóm nương nương đang định mở miệng thêm dầu vào lửa nghe vậy giật mình, tuyệt đối không ngờ Đoan Mộc Điềm lại nói ra lời như vậy.

Nàng đã tìm nữ tử cho tam điện hạ thu vào phòng?

Làm sao có thể? Lúc thành thân không phải nàng nói phu quân nàng cả đời chỉ có thể có một mình nàng thôi sao? Sao bây giờ lại chủ động tìm tiểu thiếp cho hắn?

Cái này bảo các nàng làm sao diễn tiếp?

Giật mình xong, nhị vương phi khẽ cười bảo: “Nếu đúng là như thế thì không biết tam điện hạ vừa ý dạng cô nương gì, biết đâu mọi người có thể giúp một tay.”

Vì vậy tất cả ánh mắt nhất tề chuyển về phía Quân Tu Nhiễm.

Tam điện hạ lại đang ăn bánh, cái bánh bị hắn cắn kêu rộp rộp giống như đang nhai xương, không hiểu sao làm người ta cảm thấy rởn gai ốc, toàn thân rét run, cứ việc hắn hơi híp mắt cười nhẹ nhu hoà, thậm chí như gió xuân, nhưng động tác cắn bánh như vậy ở trên người hắn không hề có điểm thô tục, ngược lại tăng thêm vài phần lịch sự tao nhã.

Ăn bánh xong, hắn lại uống ngụm trà, xong xuôi mới từ từ mở miệng: “Cái bánh này, không ngon!”

Ách? Không có ai hỏi ngươi bánh này ăn ngon hay không nha!

Đoan Mộc Điềm nghiêng đầu nhìn hắn, nói: “Nghe nói Hương Liêu Khách có một loại bánh cực kì thơm mềm, trở về bảo người ta đưa tới một ít.”

“Không cần đâu, thật ra ta cũng không thích ăn bánh ngọt lắm.”

Không thích ăn? Vậy ngươi có thể đừng ăn được không? Có thể đừng chuyên tâm thảo luận hăng say như vậy được không? Chúng ta còn đang chờ ngài trả lời đấy!

Tam điện hạ giống như cuối cùng cũng nghe được tiếng lòng các nàng, quay đầu nhìn nhị vương phi nói: “Đa tạ nhị tẩu đã quan tâm chuyện trong phòng của bổn vương như thế.”

Câu này vừa thốt lên, sắc mặt nhị vương phi lập tức thay đổi.

Cái gì gọi là quan tâm việc trong phòng của ngươi?

Tam điện hạ ra vẻ không nhìn thấy sắc mặt khó coi của nàng, tiếp tục cười khanh khách, hòa hòa khí khí nói: “Nhưng Điềm Điềm đang có thai, đúng là thời điểm mẫn cảm yếu ớt nhất cần bổn vương yêu thương chăm sóc, nàng sinh con cho bổn vương, chịu mười tháng khổ sở, sao bổn vương có thể không quan tâm nàng, thậm chí quay đầu đi yêu thương nữ nhân khác chứ?”

Lời này không khỏi khiến đám nữ tử ở đây hoảng hốt, nhị vương phi lại ghé mắt nhìn phu quân bên cạnh, tươi cười cứng ngắc nhưng vẫn nói thêm: “Tam điện hạ yêu thương tam vương phi như thế thật khiến nữ nhân trong thiên hạ hâm mộ không thôi. Nhưng đệ muội à, tam điện hạ đã quan tâm muội như vậy thì muội càng phải suy nghĩ cho điện hạ mới phải.”

“Nhị tẩu năm đó vừa thành hôn với nhị hoàng huynh đã vội vàng nạp thiếp cho hắn, đó mới thực sự là hiền lành am hiểu ý người, kinh thành không biết có bao nhiêu người tán tụng nhị tẩu. Đáng tiếc, Điềm Điềm nhà ta tâm tư hơi nhỏ, không chấp nhận được bên cạnh bổn vương có nữ nhân khác.”

Một câu thoạt nhìn như ca tụng này rơi vào tai nhị vương phi lại cực kì chói tai, đâm thẳng vào tim khiến sắc mặt nàng ta cứng đờ, lòng ẩn ẩn đau.

Quân Tu Nhiễm nói hắn không thể quay đầu đi yêu thương nữ nhân khác trong khi Điềm Điềm mang thai cực khổ mười tháng. Năm đó lúc nàng mang thai, phu quân nàng lại ân ái triền miên với cơ thiếp trong phủ.

Đám nha hoàn hạ nhân xung quanh nàng chỉ cần ngẫu nhiên được hắn quan tâm một câu liền mừng rỡ như điên.

Quân Tu Nhiễm nói, Điềm Điềm tâm tư hẹp hòi không chấp nhận được hắn có nữ nhân khác, vì vậy bên cạnh hắn chỉ có một mình Đoan Mộc Điềm. Còn nàng hiền lành, am hiểu thiện lương, được người trong thiên hạ xưng tụng là hiền thê lương mẫu, nhưng kỳ thật nàng tình nguyện làm đố phụ điêu nữ, nếu điều đó có thể khiến phu quân chuyên tình với nàng.

Bàn tay đặt trên đùi nhị vương phi nắm chặt, giống như đang cố áp chế nội tâm loạn như ma của nàng.

Hôm nay vốn nàng định làm cho mấy người Quân Tu Nhiễm không thoải mái, sao cuối cùng lại bị bọn họ k.ích thích?

Đối diện, Đoan Mộc Điềm nghiêng đầu nhìn Quân Tu Nhiễm, ánh mắt mềm nhẹ mà chuyên chú.

Quân Tu Nhiễm cùng nàng nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy ý cười ôn nhu, nhưng khi quay đầu nhìn bên này, phần ôn nhu thân thiết lập tức trở thành phù phiếm, khoé miệng con lên nói: “Nếu ta nhớ không lầm thì ngày bổn vương và Điềm Điềm thành thân nhị tẩu hình như cũng có mặt, vậy theo lý hẳn phải nghe được những lời bổn vương nói trước khi bái đường mới phải.”

Nhị vương phi nhất thời căng thẳng, ngay sau đó lại nghe Quân Tu Nhiễm nói: “Nếu đã thế, nhị tẩu cũng phải biết bổn vương chỉ nguyện cưới một mình Điềm Điềm, không có bất kì ý nghĩ nào với nữ tử khác, sao nhị tẩu còn nói ra những lời này? Chẳng lẽ tẩu rất có hứng thú với chuyện trong phòng của bổn vương, hoặc là tiểu thiếp của bổn vương?”

“Tam điện hạ, ngươi nói những lời này không khỏi quá đáng, thiếp thân chẳng qua thân làm hoàng tẩu nên mới quan tâm ngươi chút thôi.”

Một câu của Quân Tu Nhiễm làm nhị vương phi phẫn nộ, lời này vừa quá phận vừa hạ thấp nàng, hắn đặt nàng ở đâu? Để mặt mũi của nhị hoàng tử ở đâu?

“Quá đáng?” Quân Tu Nhiễm cũng lạnh mặt, nhìn chằm chằm nàng ta nói: “Nhị tẩu đã biết rõ Điềm Điềm không thích bên cạnh bổn vương có người khác, cũng biết hôm thành thân bổn vương đã tuyên bố trừ Điềm Điềm ra không cưới bất kì nữ tử nào vào cửa, thế mà ngươi vẫn nói ra những lời như vậy, chẳng lẽ không quá phận? Bổn vương một đại nam nhân, cho dù buồn bực cũng không thể làm gì nhị tẩu ngươi, nhưng Điềm Điềm thân thể không tối, nếu bởi vậy mà trong lòng không thoải mái xảy ra chuyện gì, ngươi có bồi thường nổi không?”

Đây là muốn cãi nhau sao?

Sắc mặt nhị vương phi càng lúc càng cứng ngắc, lúc này, Quân Tu Nguyên rốt cục mở miệng, nói: “Tam đệ ngươi làm gì thế? Nhị tẩu cũng là quan tâm ngươi.”

“Nếu quả thật vậy thì ta đa tạ nhị tẩu quan tâm, đáng tiếc ta thấy nhị tẩu rõ ràng là muốn châm ngòi ly gián tình cảm vợ chồng chúng ta.”

“Tam điện hạ hiểu lầm, thiếp thân có thế nào cũng không dám châm ngòi tình cảm giữa ngài và đệ muội. Lại nói, tình cảm vợ chồng há có thể dễ dàng bị vài câu của người khác châm ngòi sao? Phu quân chàng nói xem?”

“Ái phi nói rất đúng.”

Quân Tu Nhiễm nhìn đôi vợ chồng đối diện, vuốt cằm thì thào nói: “Người am hiểu thiện ý như nhị tẩu, mặc kệ hoàng huynh cưới bao nhiêu trắc phi tiểu thiếp cũng không có ý kiến, nhưng Điềm Điềm nhà ta lại không được, bổn vương chỉ cần ở bên ngoài nhìn nữ tử khác nhiều hơn một cái nàng đã ghen rồi, vì vậy càng không thể chấp nhận việc nhị tẩu nói thẳng ra chuyện bổn vương cưới thiếp, sau khi trở về sợ là sẽ bị đuổi ra thư phòng ngủ đấy.”

Sắc mặt nhị vương phi vừa dịu đi lại cứng đờ một lần nữa, bất kể nữ nhân nào có phu quân ba vợ bốn nàng hầu nghe được những lời này đều không thể bình tĩnh!

Ánh mắt Quân Tu Nguyên loé loé, thẳng tắp nhìn Quân Tu Nhiễm, sau đó lại chếch xuống Đoan Mộc Điềm, nói: “Đệ muội như vậy là không đúng rồi…”

“Nhị điện hạ e là hiểu lầm, thật ra trước nay ta chưa từng ngăn cản vương gia nhà ta cưới nữ nhân khác vào cửa, chỉ cần hắn cảm thấy nữ tử kia tốt hơn ta, khiến hắn yêu thích hơn ta thì bất cứ lúc nào ta cũng có thể nhường lại ngôi vị vương phi này, trực tiếp rút ra khỏi cửa.”

“Ngươi như vậy còn nói không ngăn cản Tam đệ nạp thiếp?”

“Nhị hoàng huynh, đây là vẫn đề giữa hai vợ chồng ta, cho dù huynh là huynh trưởng thì cũng không thể quản nhiều. Huynh muốn ba vợ bốn nàng hầu đó là tự do của huynh, nhị tẩu không ghen không ăn giấm còn bằng lòng chọn cô nương tốt vào cửa đó là nàng hiền lành, bổn vương lại chỉ muốn cưới một mình Điềm Điềm, thích nhìn nàng ghen tị vì ta, thích xem dáng vẻ kiên quyết không cho nữ nhân khác tới gần ta nửa bước.” Quân Tu Nhiễm bỗng nhiên mở miệng nói thêm, “Huống chi việc này phụ hoàng cũng đã ân chuẩn.”

Một câu “phụ hoàng đã ân chuẩn” cuối cùng làm cho Thái hậu đang lắng nghe nãy giờ vừa định mở miệng nói cũng rụt trở về.

Đoan Mộc Điềm nhẹ nhàng đẩy cái đầu bất tri bất giác dựa vào vai mình ra, hờn dỗi trừng hắn một cái, sau đó nhìn về phía nhị vương phi, nói: “Cha ta cưới mẹ ta hai mươi mốt năm cũng chưa từng nạp thiếp, ông ngoại ta cưới bà ngoại gần năm mươi năm, tới nay vẫn không có một thiếp thất nào, cho nên vương gia nhà ta bây giờ mới chỉ thành thân nửa năm mà chưa nạp thiếp, nhị tẩu thật sự không cần cảm thấy quá kinh ngạc.”

Nhị Vương phi nhìn nàng thản nhiên nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy, bỗng nhiên không thốt ra được câu nào.

Dường như nàng ta đã hiểu vì sao Đoan Mộc Điềm có thể được tam điện hạ chuyên sủng, bởi vì nàng căn bản cho rằng phu quân nàng cả đời chỉ cưới mình nàng đó là chuyện đương nhiên!

Nhóm nương nương bên cạnh cũng nhìn Đoan Mộc Điềm bằng đủ loại ánh mắt. Thái hậu cũng thâm thuý nhìn nàng một cái, sau đó cười hoà giải: “Được rồi được rồi, xem các ngươi này! Đang nói chuyện vui vẻ sao lại ầm ỹ lên rồi? Hôm nay là tất niên đấy, theo lý phải một nhà đoàn tụ, hoà thuận mới phải.”

Dù sao cái cần nói cũng đã nói xong xuôi, hai bên nghe Thái hậu mở miệng đều im lặng xuống.

Đúng rồi, hôm nay là đêm giao thừa, theo lý phải một nhà đoàn tụ, hoà thuận vui vẻ mỹ mãn.

Cũng trong đêm này, ở Bắc Cương xa xôi, các tướng sĩ Tòng Long quân đang đóng quân ở Thanh Già Quan chuẩn bị lễ mừng năm mới.

Giao thừa trong quân doanh không xa hoa như kinh thành, thậm chí không có sự hoà thuận vui vẻ của dân chúng bình thường, khắp nơi vẫn là tiếng binh khí boong boong, chẳng qua là tướng sĩ ngồi quây quần bên nhau, miệng to ăn thịt, uống chén rượu lớn mà thôi.

Thanh Già quan bị phá, Liên Nhạc rốt cục cũng đồng ý thả Ninh Thanh về Đại Viêm, song Tòng Long quân vẫn tập trung hoả lực không dám lơi là, càng không dám để tặc tử Liên Nhạc có cơ hội cắn ngược lại một cái.

Ngưng chiến mới chỉ vài ngày, tuy nói Liên Nhạc muốn thả Vương phi trở về, nhưng trước mắt vẫn còn rất nhiều chuyện cần thương thảo xử lý, đến nay vương phi vẫn ở Liên Nhạc, các tướng sĩ Tòng Long quân còn chưa thấy qua bóng dáng nàng.

Nhưng rất nhanh, bên kia Liên Nhạc đã truyền tin nói Vương phi đã rời khỏi kinh đô Liên Nhạc, đang trên đường tới biên cảnh.

Sau khi các tướng sĩ cùng nhau đón giao thừa, quân doanh lập tức khôi phục yên tĩnh vốn có, mỗi người trở về với cương vị, ai nên ngủ thì ngủ, nên thủ vệ thì thủ vệ, nên tuần tra tiếp tục tuần tra, chậu than lớn hừng hực thiêu đốt trong doanh trướng, chiếu sáng đêm đen.

Trên Thanh già quan, ở nơi cao nhất có một người xuất hiện nhìn về hướng kinh thành Đại Việm xa xa, sau đó xoay người nhìn về phía Liên Nhạc.

Cuồng phong lãnh liệt làm quần áo hắn bay phấp phới, hắn đứng ở đó làm nổi bật nền băng tuyết, so với băng tuyết còn lạnh hơn, trong ánh mắt lạnh lẽo nhìn Liên Nhạc còn ẩn chứa rất nhiều tưởng niệm.

Thanh Nhi, hiện giờ nàng ổn không? Thật sự đang trên đường về đây sao?

Ta ở đây chờ nàng, chờ thật vất vả, chờ tới vô cùng lo lắng không yên, sợ hãi hoảng hốt như ở trong mộng.

Ta nghĩ rằng nàng đã sớm không còn, ta tưởng đời này sẽ cứ như vậy, nếu muốn gặp nàng thì chỉ có thể gặp trong mộng hoặc là sau khi…

Thanh Nhi, nàng có biết những năm gần đây ta nhớ nàng cỡ nào không? Thế cho nên giờ phút này biết chúng ta sắp gặp lại, ta lại cảm thấy vừa khẩn trương vừa sợ hãi.

Phía sau có người đi lên đỉnh núi, nhìn phụ thân đang nhìn hướng Liên Nhạc, cũng theo ánh mắt hắn nhìn qua.

Liếc mắt một cái, bình nguyên rộng lớn đã phủ đầy băng tuyết, nơi xa hơn dường như có ánh lửa, đó là quân doanh Liên Nhạc, không biết hôm nay bọn họ có tâm tình đón giao thừa hay không.

Hướng kia, ở nơi xa hơn một chút, chiến tranh tạm dừng, dân chúng Liên Nhạc đều có thể an tâm qua năm mới, trong một phủ đệ xa hoa của một thành nào đó, Ninh Thanh đang lẳng lặng đứng bên cửa sổ ngắm cảnh, lẳng lặng nghe tiếng sáo trúc đàn hát vui vẻ từ tiền viện truyền tới, ánh mắt hơi loé loé.

Nàng lui về sau đóng cửa sổ lại, ánh đèn vừa tắt, có nha hoàn bọc áo choàng dày co rúm lại từ trong phòng đi ra, lướt qua hai thị vệ canh giữ trước cửa, biến mất trong màn đêm.

Sau nửa canh giờ, có chiếc xe ngựa đạp lên lớp tuyết dày chậm rãi ra khỏi cửa thành, chạy về phía Đại Viêm.

Bánh xe tạo thành hai đường thật sâu trên lớp tuyết, nhưng mau chóng bị vô số bông tuyết rơi xuống bao trùm, không còn dấu vết.

Hôm sau, đầu năm mới, mãi cho đến khi mặt trời lên cao mấy vị đại nhân phụ trách hộ tống phu nhân ra biên cảnh mới mơ màng tỉnh dậy, sau một phen ép buộc mới đi đến hậu viện mời phu nhân ra cửa.

Viện này thực im lặng, thị vệ canh bên ngoài đã thay ca hai lần, lúc này đang dựa vào cửa ngủ gật, trong phòng lại không có động tĩnh gì.

Bọn họ cũng lơ đễnh, bởi vì biết rõ vị phu thân này luôn yên lặng, sức khoẻ lại không tốt, dọc đường chả bao giờ nghe nàng phát ra tiếng động dư thừa, cho dù mãi mặt trời lên cao bọn họ mới qua đón thì nàng cũng vẫn an tĩnh như vậy.

Mấy người sửa sang y quan rồi mới đi tới cửa cung kính nói: “Phu nhân, nên khởi hành rồi, không biết ngài đã dậy chưa?”

Bên trong yên ắng, không hề có tiếng đáp lại.

Ngoài cửa mấy người hai mặt nhìn nhau, lại hỏi một câu, nhưng vẫn không có động tĩnh.

Có người nhíu mày cảm thấy việc này có chút khác lạ, sao không thấy nha hoàn hầu hạ phu nhân, giờ đã là giờ nào rồi còn chưa đến?

“Nha hoàn kia đâu? Sao lại không có quy củ như thế, tới bây giờ vẫn chưa thấy mặt!”

Lập tức có người đi sang phòng nhỏ bên cạnh tìm nha hoàn kia, lại gặp hai cô nha hoàn khác, nói là tối qua căn bản không thấy nàng ấy về phòng, còn tưởng nàng ở lại phòng phu nhân hầu hạ. Người canh cửa lại nói lúc giờ hợi chỉ thấy nha hoàn kia đi ra khỏi phòng, không biết phu nhân sai bảo gì liền chạy ra khỏi viện.

Cuối cùng bọn họ cũng nhận thấy không ổn, bất chấp lễ nghĩa xông vào phòng.

Trong phòng, chỉ có nha hoàn bị trói chặt vào cột, miệng bị vải bịt kín, đang ô ô a a. Thấy có người đi vào, nàng trợn to mắt dùng sức giãy giụa, sắc mặt hoảng sợ, làm gì có phu nhân nào?

Có người lên đường suốt một đêm, thay xe phu tiếp tục chạy không ngừng nghỉ về biên cảnh, trong xe, xe phu đánh ngựa suốt đêm đang co mình ngủ bù, cách một tầng rèm, Ninh Thanh nghiêng người dựa vào nhuyễn tháp, nhẹ nhàng xốc rèm cửa sổ lên nhìn phong cảnh tuyết rơi bên ngoài.

“Phu nhân xin nhẫn nại một chút, thuộc hạ nhất định sẽ đưa phu nhân an toàn đến biên cảnh, tiễn ngài về Đại Viêm.”

Bên ngoài truyền tới giọng xe phu, Ninh Thanh nghe vậy thản nhiên nói: “Làm phiền rồi.”

“Phu nhân khách khí, đây là chuyện chúng thuộc hạ phải làm. Hiện trong triều cũng không yên ổn, còn có một số kẻ quá khích cho rằng đường đường Liên Nhạc há lại để một mình Đoan Mộc Tranh đánh bại ba lần, coi phu nhân như kẻ gây mầm hoạ chiến tranh, sợ là dọc đường đi sẽ động thủ với ngài. Chúng thuộc hạ sẽ tận lực tránh khỏi tầm mắt bọn họ, mau chóng chạy về biên cảnh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.