Ngày cầu phúc, đám người nào đó ngay lập tức quên đi cái gọi là quy củ, vừa không ăn chay vừa không ngồi thiền, ngược lại còn coi ngày này như một chuyến du lãm ngắm cảnh lên núi Lăng Vân mỗi năm một lần.
Không thể không nói, mặc kệ là núi Lăng Vân hay chùa Lăng Vân đều giống như các rừng núi sông suối xung quanh khác, quả thật phong cảnh tuyệt đẹp không sao tả xiết.
Trước khi trời tối, đám người Đoan Mộc Điềm đã leo lên ngọn núi phía sau Lăng Vân Tự, đứng ở đằng xa nhìn cảnh sắc bên dưới, trong bóng đêm ngọn đèn trong Lăng Vân Tự lóng lánh chiếu rọi ra mái đình chùa mông lung, tiếng niệm phật nho nhỏ truyền đến nơi này càng lộ vẻ kỳ ảo khôn lường.
Xem bên kia, phía đông đối diện lúc này đã tối, trên trời hé mở ánh trăng sáng rọi chiếu xuống dãy núi trùng điệp, gió đêm hơi lạnh thổi qua thấm vào ruột gan đến kỳ lạ.
Nhóm bốn tiểu tử rất hưng phấn, không vì cảnh sắc quá đẹp mà còn vì được trải qua một đêm với người trong lòng và bạn cùng tuổi trên đỉnh núi dưới ánh trăng, điều này làm bọn họ cảm thấy cực kỳ mới mẻ và hưng phấn.
Mọi người hân hoan kích động chạy tới chạy lui dưới ánh trăng, tiếng cười giỡn vui vẻ tràn ngập đỉnh núi.
Màn đêm hôm nay không tối tăm, trăng cũng không quá sáng nhưng chiếu xuống vạn vật giống như phủ lên một tầng sáng ngọc, trong trẻo lạnh lùng mà nhu hoà.
Đoan Mộc Điềm đứng ở đằng xa ngắm cảnh, Vinh Cầm Tĩnh đứng bên cạnh nàng cũng rất hưng phấn, bởi vì quả thật nàng chưa từng được ngắm đêm muộn như hôm nay cho nên cũng giống bốn nhóc con đang vui đùa kia, cực kì mới lạ và kích động.
Sau đó nàng ghé mắt nhìn người phụ nữ có thai nào đó leo l.ên đỉnh núi mà mặt không đỏ thở không gấp, ngắm ngắm cái bụng tròn xoe của nàng, gần như tưởng rằng nơi đó chỉ nhét mấy cục bông mà thôi.
Trước kia không phải nàng chưa từng trông thấy phụ nữ có thai, nhưng phụ nữ có thai người ta thật sự rất căn cữ khó ở, đừng nói tới chuyện leo núi, chỉ đi đường thôi cũng phải có hai ba nha hoàn dìu đỡ, đi không đến hai bước đã thở hồng hộc giống như bất cứ khi nào cũng có thể ngã xuống.
Nếu nói quý giá, có quý giá nữa cũng không quý bằng vị đại thần trước mặt này đấy!
Nghiêu vương phi nữ chủ nhân duy nhất của Nghiêu vương phủ, thiên kim quận chúa của phủ Đoan Mộc vương, chậc chậc ~ chỉ một thân phận quận chúa Đoan Mộc vương phủ thôi đã tôn quý hơn công chúa bình thường rồi, huống chi tam điện hạ cực kì được Hoàng Thượng tín trọng, thái tử lại phản bội bỏ đi Du Châu…
Cảm giác được ánh mắt như đèn pha của Vinh đại tiểu đang tuần tra trên người mình, Đoan Mộc Điềm không khỏi quay đầu xem nàng, nói: “Trên người ta có gì kỳ lạ ư?”
Nàng kia sáp tới, một tay đỡ lưng nàng một tay sờ bụng nàng nói: “Kỳ quái, đây không phải gối bông hay gì đó chứ, ta nói một người mang thai như muội đi leo núi, lại còn leo dễ dàng như thế là chuyện gì đây?”
Không chút khách khí gạt móng vuốt của nàng ra, Đoan Mộc Điềm đưa tay v.uốt ve bụng mình đáp: “Chuyện này có gì ngạc nhiên đâu? Chỉ cần tỷ đừng coi ta như nữ tử yếu đuối là được, tốt xấu gì ta cũng có nội lực thâm hậu, thêm cái bụng thôi chẳng lẽ ngay cả đi đường núi cũng không đi nổi?”
“Là thế sao?”
“Đương nhiên, chờ thời gian nữa tỷ cũng mang thai thì sẽ hiểu.” Bằng trình độ của đại tiểu thư dường như cũng không kém hơn đâu.
Nhưng lời này nàng nói có hơi đùa cợt, cho dù da mặt đại tiểu thư có dày nữa cũng không khỏi nóng lên, mất tự nhiên sờ sờ mũi rầm rì nói: “Bát tự còn chưa so đâu.”
“Không phải đã đính hôn sao? Như thế nào lại chưa so?”
“…”
“Tuy nói hôn kỳ chưa định, nhưng kể cả tỷ có thai trước, chưa lập gia đình đã sinh con thì tổ mẫu và mẫu thân ta cũng sẽ không có ý kiến gì, tám phần còn phong tỷ làm công thần vì có thể sớm cho họ ôm cháu trai chắt chai nữa đấy!”
Lời này bỡn cợt càng đậm hơn, cho dù không bị ánh trắng soi tới thì Đoan Mộc Điềm nhìn qua cũng thấy được mặt đại tiểu thư như rặng mây đỏ rồi, khoé miệng không khỏi cong lên, nhẹ nhàng lộ vẻ đùa dai xấu xa.
Đĩnh đạc như Vinh đại tiểu thư thì ra cũng sẽ có lúc thẹn thùng đỏ mặt quẫn bách như vậy.
Thật, thú, vị!
Nàng không khỏi cất bước sáp lại gần đại tiểu thư thêm một ít, nhẹ giọng hỏi: “Tỷ và ca ca ta mấy tháng này đều sớm chiều ở chung, không biết là vẫn thủ lễ kìm nén hay khó lòng kìm nổi, củi khô lửa bốc, xuân ý dạt dào?”
Vinh Cầm Tĩnh theo bản năng lui về phía sau từng bước, cảm thấy nàng không có biện pháp nhìn thẳng bốn chữ “Xuân ý dạt dào” này.
Vì thế lại càng phát tức giận, vừa thẹn vừa giận, “Liên quan gì tới muội?”
“Đương nhiên, ta đây là quan tâm tỷ, không biểu ca ca ta biểu hiện có làm tỷ vừa lòng hay không, tính khi nào thu ca ca ta vào cửa?”
Cả đêm nay, Vinh đại tiểu thư bởi vì chuyện này mà cảm thấy không thể nhìn thẳng Đoan Mộc Cảnh.
Tiếng tách tách phía sau dừng lại, Thần công tử thở dài một hơi: “A, rốt cuộc cũng xong rồi, mệt chết bản công tử!”
Đoan Mộc Điềm nghe tiếng quay đầu, chỉ thấy đỉnh núi trống trải phía sau đã dựng năm cái lều nhỏ có thể xem như chắc chắn, bốn nhóc Đoan Mộc Hồng đã kích động chui vào rồi, có thể thấy chúng cực kỳ chờ mong đêm dã ngoại hôm nay.
Bên cạnh, Quân Tu Nhiễm và Đoan Mộc Cảnh nhóm một đống lửa, củi đốt bập bùng tách tách bên trong toé ra từng đốm, bốn đứa nhỏ lại vùn vụt vọt tới bên này, bắt đầu tự mình dựng xâu thịt nướng lên.
Quân Tu Nhiễm thấy vậy, hơi cách bọn họ xa chút.
Động tác này dường như là theo bản năng không để lại dấu vết, nhưng Đoan Mộc Điềm vẫn nhìn thấy được, đôi mắt không khỏi ngưng lại, sắc mặt khẽ động, sau đó nhẹ nhàng khép hờ mắt trầm tư.
Vinh Cầm Tĩnh thấy lực chú ý của Đoan Mộc Điềm bị bên kia hấp dẫn thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, vụng trộm liếc mắt ngắm Đoan Mộc Cảnh một cái, sau đó không hiểu sao mặt lập tức đỏ bừng.
Nàng không khỏi cắn răng, đều tại nha đầu chết tiệt Đoan Mộc Điềm kia làm hại!
Nhưng mặc kệ nàng xấu hổ tức giận nghiến răng, “đầu sỏ gây nên” cũng không để ý không đùa giỡn nữa mà xoay người đi tới bên đống lửa, ngồi xuống bên cạnh Quân Tu Nhiễm.
Một đêm này bình tĩnh an nhiên, bầu không khí tuyệt đẹp vô cùng,
Bọn họ ồn ào đến nửa đêm mới chịu yên lặng, sự yên bình của nơi này một lần nữa hiện ra.
Bốn tiểu tử kia ở trong hai lều trại vẫn còn ầm ĩ, nhưng rất nhanh sau đó đã yên lặng trở lại.
Đêm dài nhân tĩnh, có tiếng côn trùng kêu vang trong rừng tăng thêm sự tĩnh lặng ở đây.
Đêm tối mau chóng trôi qua trong lúc bọn họ ngủ say, sao mai ló rạng, trời đất tối đen sau đó chân trời từ từ xuất hiện một tia sáng.
Đỉnh núi an tĩnh nửa đêm lại trở nên náo nhiệt.
Rặng mây đỏ từ phía chân trời loé lên mở ra vạn trượng, cảnh sắc hoa lệ phi phàm.
Có tiếng reo vang non nớt so với tiên nhạc trên trời còn rung động hơn từ từ truyền về phương xa.
Trên một đỉnh núi khác cách bọn họ không xa, Ninh Thanh thu hồi ánh mắt ngắm nhìn bình minh, dõi sang ngọn núi bên cạnh cười khanh khách nói: “Hình như bọn nó rất náo nhiệt.”
“Nàng có muốn đi không?”
Nàng lại lắc đầu, đáp: “Chúng ta đi qua bọn nó sẽ không tận hứng, với lại thiếp cũng không muốn bị bọn nó quấy rầy đâu.”
Nói đến đây, nàng ngẩng đầu nhìn nam nhân bên cạnh, ánh mắt lấp lánh mang theo nụ cười uyển chuyển, tình ý kéo dài.
Đoan Mộc Tranh cúi đầu nhìn nàng, sắc mặt không còn nửa điểm đờ đẫn lạnh lùng như khi đối mặt với người khác, chỉ còn diu dàng tan chảy, ánh mắt nhìn nàng còn đẹp sáng hơn cả mặt trời.
Mà phía bên Đoan Mộc Điềm, sau khi mặt trời mọc bọn họ lại bắt đầu đi xuống dưới, về phần lều trại linh tinh tự động sẽ có người thu dọn.
Vốn tưởng rằng năm nay sẽ không có nhiều người đến gây chuyện phiền toán không vui, không ngờ so với năm trước lại không hề thua kém.
Đương nhiên, dường như bọn họ cũng không phải tới nhắm vào nàng mà là nhắm vào mẫu thân của nàng đấy.
Đoan Mộc Điềm chống cằm ngồi trong lương đình nhìn chư vị phu nhân tụ tập bên kia, khuôn mặt tươi cười chào đón giấu diếm mũi nhọn, miệng thương khẩu chiến, nhẹ nhàng nhíu lông mày.
Có bàn tay đưa lên xoa nhẹ nhàng vuốt phẳng, khẽ nói bên tai nàng: “Ta thấy nhạc mẫu đại nhân ứng phó rất thành thạo, nhẹ nhàng thoải mái, nàng lo cái gì? Nàng mới chỉ đến Lăng Vân Tự lần thứ hai đã cảm thấy nhàm chán rồi, nhạc mẫu đại nhân trước kia tới vô số lần, so với nàng còn chán chơn, những người này tới không phải càng dễ cho mẹ giết thời gian giải sầu sao?”
Nghe hắn nói hình như cũng có lý, Đoan Mộc Điềm không khỏi giãn lông mày, cười khẽ một tiếng.
Nàng quay đầu nhìn hắn, nói: “Chàng nói xem, ta có nên đi qua giúp mẫu thân đại sát tứ phương không, mắng cho mấy vị phu nhân cả ngày nhàn rỗi không có chuyện gì làm chỉ biết tranh đấu này hoa rơi nước chảy?”
Hắn mỉm cười cúi đầu sờ nhẹ trán nàng, cười nói: “Mấy tiểu nhân vật này đâu cần Điềm Điềm ra tay? Không phải quá cho các nàng mặt mũi à, chỉ cần một mình mẫu thân đại nhân là đã quá nể mặt bọn họ rồi.”0
Người này thật đúng là vô sỉ, trợn mắt nói dối cũng không thèm đỏ mặt!
Đoan Mộc Điềm nhìn gương mặt gần trong gang tấc, tâm tìm tối tăm phiền muộn cũng trở nên tốt hơn.
Đúng vậy, mấy vị phu nhân cả ngày ru rú trong nhà này sao có thể là đối thủ của Ninh Thanh? Nếu chỉ thế này đã muốn đứa con gái như nàng ra tay giúp đỡ thì đã không phải là kỳ nữ truyền khắp thiên hạ rồi!
Cho nên những người này tuy nhìn đáng ghét nhưng coi như là thuốc điều chỉnh thể xác và tinh thần cho mẫu thân đi, dù sao trên núi Lăng Vân cũng quá nhàm chán, xem dáng vẻ mẫu thân hình như cũng rất thích thú.
Vì vậy Đoan Mộc Điềm cũng không để ý tới những chuyện này nữa, cả ngày cùng Quân Tu Nhiễm tình chàng ý thiếp, không chút cố kỵ Phật tổ trước mặt.
Sau ba ngày cầu phúc, Hoàng Thượng khởi giá hồi cung, bọn Đoan Mộc Điềm chơi ba ngày cũng thấy ở đây không còn gì thú vị, đành xách bao lớn bao nhỏ xuống núi.
Một đường thông thuận không xảy ra việc gì ngoài ý muốn, mắt thấy phía trước chính là Nghiêu vương phủ rồi. Đoan Mộc Điềm ngồi trong xe ngựa không hiểu sao lại có loại cảm giác hoảng hốt, giống như mấy ngày an bình vừa rồi ngược lại khiến nàng có chút không thoải mái.
Làm sao lại thuận lợi yên bình như vậy chứ?
Ngay khi nàng loé lên suy nghĩ này, xe ngựa đang chậm rãi đi về phía trước đột nhiên ghìm cương lại, thoáng xóc nảy mạnh một cái, cũng bởi vì lực quán tính làm cho người trong xe không kiềm được bổ nhào ra ngoài.
Bên cạnh nhanh chóng vươn ra một cánh tay kéo Đoan Mộc Điềm bị bất ổn lao ra phía trước về trong ngực, khí tức toàn thân chợt lạnh, nói: “Chuyện gì vậy?”
Xe ngựa ngừng lại, Tòng An bên ngoài xe nói: “Chủ tử, là Lục công chúa đột nhiên lao ra ngăn ở phía trước, quấy nhiễu chủ tử cùng Vương phi, thuộc hạ có tội.”
Lục công chúa?
Khoé miệng Đoan Mộc Điềm không hiểu sao cong lên, một chút không thoải mái vừa rồi cũng tan thành mây khói, rốt cuộc cũng nghĩ ra vì sao vừa rồi lại cảm thấy kỳ lạ.
Khi nàng ở trong Lăng Vân Tự hình như đã từng thấy bóng dáng Lục công chúa, vị công chúa được chiều chuộng này sau khi ngã xuống vách núi đã an phận khá lâu, nhưng bất kể thế nào Đoan Mộc Điềm vẫn cảm thấy chỉ cần vị công chúa này xuất hiện, nếu không gây ra chuyện gì thì đúng là quá kỳ lạ.
Nhưng trong Lăng Vân Tự quả thật không xảy ra chuyện gì, cho nên nàng cảm thấy rất kỳ quái rất bất ngờ rất không thoải mái.
Bên cạnh, Quân Tu Nhiễm ôm chặt nàng, nghe được tiếng bước chân chạy nhanh về phía này sau lời Tòng An nói thì mặt càng trầm như nước, lạnh giọng nói: “Lần sau nếu lại thấy có người tận lực cản đường thì cứ đè nát chướng ngại vật cho bổn vương!”
Lục công chúa thấy xe ngựa dừng lại thì mau chóng vọt tới cửa xe đột ngột dừng bước, cái miệng mở to vốn định nói gì đó lại bởi vì một câu không chút tình cảm của tam điện hạ mà nói không nên lời, chợt cảm thấy toàn thân lạnh buốt.
Lục công chúa miệng to miệng trợn trừng hai mắt, mũi thở phập phòng giống như tràn đầy hoảng sợ, nàng ta cảm thấy câu vừa rồi của tam hoàng huynh là nói thật, hắn thật sự có thể nghiền chết nàng ta dưới xe ngựa cũng không thèm quan tâm.
Ngây người trước xe ngựa, cảm giác như đã qua mấy trăm năm, mắt nàng ta chợt nhúc nhích, sau đó từng chút một tỉnh lại.
Đoan Mộc Điềm thò tay nhẹ nhàng xốc màn lên, thấy được bóng dáng nhỏ xinh đứng bên cạnh xe ngựa.
Đây chính là vị lục công chúa đã hơn nửa năm không gặp, lần đầu tiên nàng dùng khoảng cách gần như vậy tỉ mỉ nhìn kĩ cô công chúa đã từng kiêu căng điều ngoa này, phát hiện nàng ta có vẻ cao hơn, trưởng thành hơn một chút nhưng lại gầy đi nhiều, sắc mặt có vài phần tiều tuỵ, ánh mắt tăng thêm vài tia oán độc.
Giống như cảm thấy Đoan Mộc Điềm nhìn chăm chú, nàng ta chợt quay đầu hung hăng trợn mắt nhìn nàng.
Cái nhìn này có quá nhiều phẫn uất oán độc, thực không cách nào tưởng tượng ánh mắt như vậy lại xuất hiện trên một tiểu cô nương mười bốn tuổi, nếu là người nhát gan chỉ e đã bị trừng cái này làm cho sợ hãi, run rẩy trong lòng rồi.
Đương nhiên Đoan Mộc Điềm không phải người nhát gan cho nên đối với cái nhìn này nàng cũng chỉ nhếch nhẹ lông mạnh, khoé miệng ngược lại cong lên một độ cong ý vị thâm trường.
Kỳ thật nàng và vị Lục công chúa này thật ra không có thù oán gì, lúc trước là do công chúa điện hạ ngứa mắt nàng khiêu khích đủ trò, sau khi bị nàng đánh cho một bạt tai trước mặt mọi người thì dường như không còn gì để xoa dịu nữa.
Tất nhiên Đoan Mộc Điềm khinh thường ăn nói khép nép với loại tiểu nha đầu kiêu căng này, cho dù đó là em gái ruột thịt cùng mẹ sinh ra với Quân Tu Nhiễm, trên thực tế điểm này cũng không phải sự thật.
Lục công chúa hơi hồi thần lại, cố nén rét lạnh vì câu nói vừa rồi của Quân Tu Nhiễm, cất bước tiến lên, thò tay muốn nhấc lên màn cửa.
Tay còn chưa chạm rới rèm đã bị Tòng An chặn ngang, nàng ta khẽ giật mình rồi nổi giận, tức tối nói: “Cẩu nô tài, lại dám bất kính với Bổn công chúa, ai cho ngươi gan chó như thế hả?”
Tòng An dùng ba ngón tay túm lấy cổ tay nàng ta, nghe vậy không khỏi liếc xéo âm dương quái khí đáp: “Chủ tử nhà ta cho đấy.”
Một bên khác, Thuận Tử ngồi song song với hắn đang điềm nhiên như không có việc gì ngoáy mũi, ngay cả nhìn cũng không nhìn sang bên này.
Cái vị công chúa điện hạ này đã lâu lắm không xuất hiện, thiếu chút nữa tưởng là nàng ta thương tâm quá độ hoặc bị cuộc sống chênh lệch trước mắt k.ch thích hương tiêu ngọc vẫn trong hoàng cung rồi chứ, thật đáng tiếc không ngờ lại chạy đến rồi.
Chỉ cần nàng ta vừa xuất hiện là sẽ không có chuyện tốt.
Hai người này có thể nói là dầu muối không vào, có vẻ Lục công chúa cuối cùng cũng đã phát hiện điểm này, hoặc là nghĩ rằng đám thị vệ của tam hoàng huynh gần đây ngoài tam hoàng huynh ra còn lại không coi ai ra gì.
Nàng ta phẫn hận dùng sức rút tay mình về, giống như bị thứ gì đó dính lên dùng sức xoa xoa dụi dụi tay lên y phục, hướng vào trong xe ngựa hô tô: “Hoàng huynh, ta có chuyện rất quan trọng muốn hỏi huynh!”
Thuận Tử ngoáy mũi nghiêng mày đáp mắt, đây là thái độ ngươi tới thỉnh giáo chủ tử nhà ta? Thật muốn ném ngươi xuống dưới bánh xe ngựa nghiền một phát.
Ở trong cung bị xa lánh vắng vẻ mấy tháng, nàng ta cũng đã có thể bỏ qua hai gã thị vệ bất kính với mình, chỉ chăm chú nhìn vào trong xe ngựa, trong mắt xuất hiện một chút chờ mong hiếm có.
Hoàng huynh sẽ không không để ý tới mình, thật sự! Vừa rồi chẳng qua vì mình đột nhiên lao ra khiến huynh ấy kinh hãi nên mới có thể tức giận nói ra lời như vậy mà thôi.
Đúng, nhất định là như vậy, đúng, hoàng huynh sẽ mau chóng mời nàng vào trong xe, sau đó mang hai tên cẩu nô tài cuồng vọng không coi ai ra gì đi giết đi!
Trong xe ngựa rất yên tĩnh giống như căn bản không có bất kì ai, Lục công chúa nhìn chằm chằm vào màn xe, trong mắt đặc biệt phức tạp, sau thời gian dài đáng kể không có động tĩnh gì sắc mặt nàng càng hiện ra vài phần nóng ruột vội vàng.
Nàng không khỏi lại tiến lên một bước, chỉ hận cẩu nô tài kia ngăn cản khiến nàng không cách nào chạm đến xe ngựa gần trong gang tấc kia.
“Hoàng huynh…”
Trong giọng nói đã mang theo uỷ khuất thảm thiết giống như đứa bé bị bắt nạt chạy tới trước mặt người thân thiết nhất để kể tội, yêu kiều mềm mại cực kì đáng thương.
Xe ngựa rốt cục cũng có động tĩnh, giọng nói nhẹ tênh của Quân Tu Nhiễm từ bên trong truyền ra, “Chuyện gì?”
Vẫn lạnh lùng nhạt nhẽo không chút đếm xỉa như vậy, rõ ràng giọng nói nhu hoà nhưng nghe vào tai lại trở nên lạnh băng dị thường, Lục công chúa không khỏi rùng mình một cái.
Nàng bỗng nhiên có chút lùi bước, bỗng nhiên có chút không muốn biết chân tướng mà mình nghe được gần đây, nàng không muốn hỏi, không dám hỏi rồi.
Nhưng nàng cũng chỉ do dự một chút rồi lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào xe ngựa, giống như làm như vậy có thể khiến nàng nhìn thấu được tình hình trong xe, có thể thấy rõ thần thái và biểu lộ của người kia lúc này rốt cuộc thế nào.
Là vân đạm phong khinh trước sau như một? Hay mỉm cười mỉa mai?
Nàng cảm thấy rất không thoải mái, cách màn xe nặng nề nàng vẫn cảm thấy như có ánh mắt khiến nàng vô cùng khó chịu đang nhìn mình. Sau đó nàng mím môi, chẳng biết tại sao, giọng chợt xen lẫn chút run rẩy, nói ra: “Hoàng huynh, ta nghe nói một chuyện lại không biết thật hay giả, huynh có thể giải thích nghi hoặc cho ta không?”
“Chuyện gì?” Vẫn là hai chữ này, bình bình đạm đạm nghe không ra chút chấn động nào.
Thần sắc trong mắt nàng càng thêm kịch liệt, khẽ cắn cắn bờ môi, cuối cùng vẫn hỏi: “Ta nghe nói, huynh vốn không phải do mẫu phi sinh đấy, mẫu phi của huynh là Hiền Phi nương nương hai mươi năm trước bị đày vào lãnh cung, có phải thật vậy hay không?”
Lời editor: Do bộ này chỉ còn ít chương thôi (khoảng 700 trang gì đó) nên tạm thời mình ưu tiên hoàn thành em nó trước sau đó mới làm nốt bộ Trang chủ T_T
Chứ đợi xong bộ Trang chủ thì k biết tới đời nào T_T
Bộ Trang chủ còn gần 2000 trang chính văn cơ hic hic