Có một số việc đúng là kỳ quái như thế, chuyện có thể chèn ép mạnh mẽ Quân Tu Nhiễm lại bởi vì Đoan Mộc vương phủ và Phượng vương phủ trước sau tỏ thái độ mà gần như bình tĩnh lại, cho dù trong triều vẫn có một ít ngôn luận bất lợi cho Quân Tu Nhiễm nhưng nó chỉ xem như gió thoáng qua, khi hắn giao ti ấn của cấm vệ quân ngay lập tức dẹp sạch.
Nếu nói kẻ địch tính toán thì thật ra tính toán của bọn chúng rất tốt, nhưng không ngờ được Phượng vương phủ sẽ đứng về phía tam điện hạ, điều này quả thật quá sức tưởng tượng, làm cho nhị hoàng tử và ngũ hoàng tử không khỏi càng thêm sợ hãi.
Phượng gia nhiều thế hệ trấn thủ biên quan Tây Vực, vô số nam nhân chết trận ở chiến trường tu la đó, cho đến hôm nay chỉ còn lại một mình Phượng Lâu nhưng lại không thể nối dõi tông đường. Theo lý mà nói, trong cả Đại Viêm Phượng gia hẳn nên gia tộc thù hận Phù Phong quốc nhất, cũng là gia tộc có năng lực chống lại Phù Phong xâm lược nhất mới phải.
Nhưng chuyện trước mắt này là sao? Phượng lão vương phi tiến cung bái phỏng Hiền Phi? Phượng Lâu uống rượu mua vui hoà thuận với Quân Tu Nhiễm?
Điều này là ý gì? Bọn họ không phải đã quên mất vô số nam nhân Phượng gia đều bị người Phù Phong gi.ết chết chứ? Chẳng lẽ đã quên phu quân của bà, phụ thân của hắn đã bị Phù Phong Quốc giết hại? Bằng không vì sao lại giao hảo với Hiền phi nương nương xuất thân là công chúa hoàng thất của Phù Phong Quốc, còn cả tam điện hạ mang nửa dòng máu hoàng thất Phù Phong nữa?
Thái độ của Phượng gia mới khiến cho người các phe khác ngoài ý muốn, cũng chính là điểm trí mạng nhất.
Vốn tưởng Phượng gia sẽ đối kháng với Nghiêu vương phủ, ai ngờ biến thành Phượng gia và Nghiêu vương phủ tốt đẹp trước sau như một, chuyện này mang tới cho bọn họ đả kích quá lớn.
Đối với Nhị hoàng tử và Ngũ hoàng tử mà nói, chuyện này còn có một tầng ý nghĩa khác.
Quân Tu Nhiễm cưới quận chúa Đoan Mộc vương phủ làm chính phi tương đương với việc kéo Đoan Mộc gia vào trận doanh của mình, bây giờ xem cử chỉ của Phượng gia lại cũng là tư thái ủng hộ Quân Tu Nhiệm, vậy làm sao không khiến hai người đang ngấp nghé vị trí kia như nhị hoàng tử và ngũ hoàng tử kinh sợ lo nghĩ rồi sợ hãi cho được?
Từ khi Đại Viêm khai quốc đến nay, Đoan Mộc gia vẫn khống chế Tòng Long quân trấn thủ Bắc Cương chống lại Liên Nhạc xâm chiếm, Phượng gia thì khống chế Hổ Dược Quân trấn thủ Tây Vực giằng co với Phù Phong Quốc, hai nhà có thể đứng vững trong triều không ngã mấy trăm năm, thậm chí còn cùng hoàng đế tạo thế chân vạc, vậy mà bọn họ đều trung tâm như một, một lòng chinh chiến vì nước, ngay cả hoàng đế cũng một mực tín nhiệm bọn họ một cách quỷ dị, đủ thấy thế lực cho bọn họ ngập trời thế nào.
Trong lịch sử đã từng xuất hiện tình huống như vậy không chỉ một lần, phàm là hoàng tử được hai nhà ủng hộ không có gì bất ngờ cuối cùng đều đi lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn.
Vậy làm sao có thể không làm đối thủ sợ hãi?
Vốn dĩ, tuy Phượng Lâu thường hay qua lại với Đoan Mộc Điềm nhưng cũng chỉ với Đoan Mộc Điềm mà thôi, đó là chuyện riêng chứ không hề biểu lộ thái độ theo phe phái gì, trước nay vẫn luôn hàm hồ. Vốn bọn họ tưởng sau khi chuyện Quân Tu Nhiễm là con trai Hiền phi được tuyên cáo thiên hạ thì tất nhiên Phượng gia cũng sẽ rời xa Nghiêu vương phủ.
Nhưng đây cũng chỉ là tưởng, sự thật xảy ra hoàn toàn vượt khỏi dự đoán của mọi người, Phượng gia chẳng những không xa cách Nghiêu vương phủ ngược lại còn tích cực làm rõ lập trường, Phượng Lâu dường như cũng thân thiết gần gũi hơn với Quân Tu Nhiễm.
Trước kia chưa từng thấy hai người bọn họ cùng nhau chạy tới tửu lâu uống rượu đâu.
Lại nói, quan hệ của hai người từ khi nào trở nên tốt như vậy rồi?
Trong vũ đình, Phượng Lâu chăm chú uống trà ngon, giống như lúc này nước trà vô vị nhạt nhẽo cũng đã được hắn nếm ra ngàn vạn tư vại, ánh mắt nhìn vào cái bụng tròn của Đoan Mộc Điềm trong lơ đãng toát ra hâm mộ.
Đúng lúc này Đoan Mộc Điềm quay đầu nhìn hắn, nhìn thấy hào quang chợt loé lên rồi biến mất trong mắt hắn làm nàng không khỏi sững sờ.
Là nàng nhìn lầm ư?
Đang muốn tìm tòi nghiên cứu lại thấy trong mắt hắn đã không còn thần thái khác thường, đôi mắt đen bóng, dáng vẻ như đang nghĩ chủ ý xấu.
Sau đó hắn thản nhiên đứng lên, duỗi cái lưng mỏi cũng phong tình vạn chủng, thỉnh thoảng ném cho Đoan Mộc Điềm một cái mị nhãn câu hồn nói: “Hôm nay được nhấm nháp trà thơm do quận chúa tự tay ngâm, quả thật là cực phẩm nhân gian, đời này nô tài chưa từng nếm hương vị nào ngọt như vậy, thật sự đa tạ quận chúa đã hậu ái rồi.”
Đoan Mộc Điềm nhìn hắn, vẻ mặt từ chối cho ý kiến, lạnh nhạt nói: “Ngươi phải đi rồi hả?”
“Chẳng lẽ quận chúa không nỡ để người ta rời đi sớm như vậy ư?”
“Ngươi suy nghĩ nhiều, đây cũng chỉ là khách sáo thuận miệng hỏi một câu thôi, ngươi nghĩ nhiều như thế trái lại không tốt đâu.”
Phượng Lâu không khỏi cười khẽ, sau khi vứt thêm cho nàng một cái mị nhãn thiên kiều bá mị thì không dong dài thêm nữa, quay người rời khỏi vũ đình, bước chân thướt tha rời đi.
Đoan Mộc Điềm đưa mắt nhìn hắn rời khỏi, sắc mặt nhàn nhạt giống như có điều suy nghĩ lại tựa như không nghĩ cái gì.
Đột nhiên mi tâm nhíu lại, không dấu vết quét mắt về phía phụ cận xung quanh.
Có người vội vàng đi tới bẩm báo: “Vương phi, Cảnh thế tử và đại tiểu tử Vinh Quận Vương phủ tới thăm.”
Nghe vậy, sắc mặt nàng khẽ động, không nhịn được ngồi thẳng người nói nhanh: “Mau mời!”
Đối với một số người, Phượng gia không chỉ không có hành động gì quá kích mà ngược lại còn càng thêm thân cận với Nghiêu vương phủ thật sự là chuyện không thể tưởng tượng được, cũng khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi tuyệt vọng cực kỳ.
Nhưng đối với Quân Tu Nhiễm mà nói, thân phận này rõ ràng cũng mang tới cho hắn phiền toái không nhỏ, quan viên trong triều đều là đại hồ ly, cũng không thiếu kẻ ngoan cố hồ đồ, những người này không dám bất kính với hắn vì dù sao hắn cũng là hoàng tử, nhưng hành vi chỉ trỏ lải nhải thì vẫn có, bởi vì mẹ hắn là công chúa Phù Phong.
Trên đời này chung quy luôn có một số người tự cho là đúng, cổ hủ bất kham, dùng nước bẩn phun lên người khác còn ra cái vẻ lão tử không sợ chết, ngươi giết hắn ngược lại hắn còn cam tâm tình nguyện, cái gì mà có thể danh truyền thiên cổ, hung hãn không sợ chết, khí tiết lớn hơn trời…. Nói cho cùng chính là một màn diễn vô liêm sỉ dùng tư tưởng của mình đi truyền bá thế nhân.
Nhưng màn diễn này của bọn họ muốn đối phó cũng rất đau đầu.
Trừng phạt không được giết không được còn chửi không được, bất kể ngươi làm cái gì, chỉ cần có một điều kiện tiên quyết mà bọn họ chú ý thì mặc kệ làm gì cũng sai, đều bị bọn họ há mồm hoặc dùng bút công kích.
Trước mắt Quân Tu Nhiễm chính là bị rơi vào tình cảnh quái dị này, Hàn Lâm Ngự sử mỗi ngày đều la hét ầm ỹ chuyện của hắn và Hiền phi nương nương, giống như sợ cả thiên hạ không biết hắn là con trai Hiền phi, sợ người ta không biết Hiền phi chính là công chúa Phù Phong vậy.
Đối với chuyện này, bất kể Phượng gia hay thậm chí là Đoan Mộc gia đều bảo trì im lặng, giống như đang xem xem Quân Tu Nhiễm sẽ xử lý thế nào.
Về phần mấy lão gia hoả cả ngày không bàn chính sự chỉ lo phun nước miếng khắp nơi kia kỳ thật rất khiến người ta chán ghét giống như con ruồi đập mãi không chết, mà chính bọn họ lại cố tình không tự hiểu, vẫn cứ tự cho là đúng cho rằng mình là người giám hộ thiên địa, tư tưởng của mình chính là chân lý!
Quan trọng là, bọn họ cực kỳ am hiểu cách kích động cảm xúc quần chúng nhân dân, giống như chuyện cứu Ninh Thanh trở về vậy.
Quân Tu Nhiễm ngồi sau bàn kỷ sờ cằm trầm tư, bỗng nhiên nâng mắt nhìn sang Điềm Điềm đang đọc sách bên cạnh, giống như trưng cầu ý kiến của nàng, lại giống như đang thì thào tự nói: “Biện pháp lần trước của Điềm Điềm không tồi, nếu không cũng thử xem?”
Đoan Mộc Điềm nghe vậy di chuyển ánh mắt từ quyển sách lên nhìn hắn đáp: “Ta cảm thấy, chàng và nhóm văn sĩ kia đấu mấy ngày rồi có phải đã không cẩn thận lây dính khí tức của bọn họ hay không? Bản thân ta nhìn hai bên đấu lâu như vậy dường như lại không ai chú ý tới một chuyện rất quan trọng.”
Quân Tu Nhiễm lập tức ngẩn ngơ, không chú ý đến một chuyện rất quan trọng ư?
Hắn chống cằm, nhíu mày trầm tư, cẩn thận hồi tưởng lại từ đầu đến cuối mọi chuyện xảy ra trong mấy ngày này, ẩn ẩn cảm thấy hình như mình không có bỏ qua chuyện gì, rốt cuộc là chuyện gì đây, chung quy lại không thể nghĩ ra.
“Điềm Điềm, xin nhắc nhở một cái.” Hắn trơ mắt nhìn nương tử thân yêu, nói như vậy.
Khoé miệng Đoan Mộc Điềm cong lên, cảm thấy biểu cảm hắn lúc này rất chi là đáng yêu, cảnh đẹp ý vui vì vậy tâm tình tốt mở miệng nói: “Phụ hoàng còn rất cường tráng, xem tình trạng của ông ít nhất cũng có thể sống thêm được vài chục năm nữa.”
Quân Tu Nhiễm nghe vậy chân mày không khỏi dựng lên, hai mắt sáng rọi, chợt nhảy tới trước mặt nàng cúi đầu hôn mạnh lên má nàng một cái, vui vẻ nói: “Điềm Điềm thật đúng là mắt sáng như đuốc, vừa nhìn đã liếc trúng điểm mấu chốt rồi!”
Còn không phải vậy sao? Mấy con ruồi kia… à không, đám đại nhân kia cả ngày lải nhải không phải là bởi vì cảm thấy Quân Tu Nhiễm mang theo huyết mạch hoàng thất Phù Phong không thể làm quân chủ của Đại Viêm sao? Nhưng đối với những người cứng nhắc như bọn họ thì Quân Tu Nhiễm thân là hoàng tử Đại Viêm, bọn họ cũng nhất định phải tôn kính cung kính.
Thế nhưng mà, Hoàng Thượng còn đang khoẻ mạnh đây này, các ngươi cả ngày ra điều muốn quyết định tân chủ cho Đại Viêm là ý gì? Chính là đại nghịch bất đại, trong mắt không có quân vương, lòng lang dạ sói, vô liêm sỉ cực kỳ!
Lại nói, tam điện hạ ta đây trước giờ chưa từng nói muốn đi lên vị trí kia, ta chẳng qua chỉ làm việc trên danh nghĩa hoàng tử, vì nước cống hiến vì dân vất vả, hơn nữa còn làm tốt hơn bất kỳ kẻ nào, chẳng lẽ điều này cũng sai? Hoặc các ngươi cảm thấy tam điện hạ mang trong người dòng máu hoàng thất Phù Phong thì kể cả thân phận là hoàng tử Đại Viêm thì cũng không được làm chuyện gì vì nước vì dân, tránh cho người ta hiểu lầm?
Ai gu gu, các ngươi tự xưng trong sạch chính khí dạt dào, thì ra lại chẳng biết phân biệt tốt xấu như thế, tuỳ tiện công kích vô lý tam điện hạ anh minh thần võ, phong chính cần cù như ta?
Như vậy tính ra các ngươi thật sự nên chết vô số lần!
Cái gì cái gì? Còn muốn sau khi chết được tiếng thơm muôn đời ư?
Nằm mơ đây này! Các ngươi đại nghịch bất đạo tổn hại quân vương bất trung bất nghĩa, chẳng phân biệt tốt xấu tùy tiện công kích chửi rủa hoàng tử, không coi ai ra gì, chửi bới hoàng thất, còn muốn chết được trong sạch danh truyền sử sách mỹ danh lan xa?
Thi thư lễ nghĩa của các ngươi toàn bộ đều ném vào trong hầm cầu rồi sao?
Giằng co như thế hiệu quả vô cùng lớn, mấy gã không chịu cô đơn hô hào sau khi nhìn bọn đồng liêu kêu gào hung nhất bị túm bỏ tù vì tội ngỗ nghịch, đi dạo phố bị dân chúng ném vô số rau nát trứng thối và mắng chửi vô biên, phát hiện cho dù mình có chết cũng chỉ được vài tiếng vỗ tay khen hay còn lại không có thanh danh tốt đẹp lưu truyền sử sách gì thì không khỏi cảm khái một câu ‘thế nhân giai tuý ngã độc tỉnh’ (*) rồi rốt cuộc ngậm miệng.
(*) Nguyên văn: Cử thế giai trọc ngã độc thanh, chúng nhân giai túy ngã độc tỉnh 舉世皆濁我獨清, 眾人皆醉我獨醒 Dịch là: Cả đời đều đục mình ta trong, mọi người đều say, mình ta tỉnh.
Không ai quản xem bọn họ có thật sự câm miệng hay là tạm thời im lặng rồi tìm thời cơ phản kích, ít nhất với Quân Tu Nhiễm thậm chí là đối với toàn bộ triều đình mà nói, thoáng chốc bên tai đều thanh tịnh, ngay cả hít thở không khí cũng trở nên trong lành.
Về phần bọn Nhị hoàng tử, sự kiện lần này mang lại thu hoạch lớn nhất cho bọn họ chính là đoạt được cấm vệ quân từ trong tay Quân Tu Nhiễm. Cho dù có nhiều chuyện khiến bọn họ sợ hắn nhưng cũng không cần quá lo lắng, sau này còn rất nhiều thời gian để từ từ đấu với Quân Tu Nhiễm.
Bọn hắn xem như đã nhìn rõ một việc, Quân Tu Nhiễm cưới quận chúa Đoan Mộc vương phủ quả thật là quá anh minh!
Đầu tiên là trực tiếp kéo Đoan Mộc vương phủ vào trận doanh, sau đó bởi vì Phượng Lâu và Đoan Mộc Điềm quan hệ tốt mà từ từ bị hắn lôi kéo, không phải chỉ là xấu một chút thôi sao? Có cái gì đáng lo! Huống chi nàng thật ra không xấu, ngược lại còn vô cùng xinh đẹp.
Khi Quân Tu Nguyên bứt tai cào đầu ghen tị hâm mộ thì trong Nghiêu vương phủ Quân Tu Nhiễm đang ôm nương tử thân yêu nhà mình, vành tai chạm tóc mai khẽ nói: “Bây giờ nghĩ lại, từ khi gặp nàng vận may liền theo tới, Điềm Điềm thật sự là phúc tinh của ta.”
Còn không phải phúc tinh sao?
Mười một năm trước, là nàng cứu hắn ra khỏi lồng giam, triệu hồi chút nhân tính cuối cùng hắn sắp mất đi, chưa được hắn đồng ý đã mạnh mẽ bá đạo xuyên qua tầng tầng sương mù dày đặc trong lòng hắn, mang tới thế giới u ám của hắn một vầng sáng mặt trời ôn hoà, sau đó làm bạn với hắn, khoảng thời gian đó trở thành ký ức đẹp mà hắn trân trọng nhất.
Một năm trước, kinh hỉ lại gặp nhau, sau này làm bạn, trải qua vô vàn nhấp nhô biến cố tới bây giờ nàng đã gả làm thê tử hắn, còn mang thai con của bọn họ, hắn thật tình cảm thấy toàn bộ chông gai gian khổ trên đoạn đường này đều là râu ria, chỉ cần có nàng bên cạnh, có khó khăn đến mấy cũng có thể giải quyết dễ dàng.
Nàng ngồi trên đùi hắn, nghe vậy quay đầu nhìn hắn một cái, nhẹ lẩm bẩm: “Đương nhiên, ta tốt xấu gì cũng coi như là quận chúa Đoan Mộc vương phủ, cưới ta không phải tương đương được Đoan Mộc gia ủng hộ ư? Còn giúp chàng kéo cả Phượng Lâu tới, chàng đúng là chiếm hời to rồi.”
Quân Tu Nhiễm không khỏi cười khẽ, nắm tay nàng hôn lên má nàng một cái nói: “Ừm, may mà có nàng, bằng không sao ta có thể có thành tựu như thế? Không biết ta nên làm gì mới có thể biểu đạt tình cảm ái mộ kính ngưỡng cảm kích của ta đây?”
“Cái này phải xem biểu hiện của chàng, há gì đi hỏi người khác?”
Hắn thành thật trầm ngâm, sau đó nói: “Không bằng lấy thân báo đáp?”
“Không phải đã sớm cho phép à? Huống chi, làm sao lại giống như ta báo đáp chàng vậy?”
“Cái này có gì khác nhau đâu.”
“Sao lại không khác nhau? Chàng có ở rể Đoan Mộc gia ta đâu?”
“Kỳ thật ta không có ý kiến gì cả, chỉ sợ phụ hoàng không chịu nổi k.ích thích như vậy thôi.”
Đoan Mộc Điềm nghe không khỏi vui lên, thò tay nhéo mặt hắn, phát hiện gương mặt trơn trơn bóng bóng nhìn không ra khuyết điểm này kỳ thật da mặt vô cùng dày, vừa dày vừa cứng có thể so với tường thành, đao thương bất nhập.
Ngẩng đầu, nhìn đôi mắt hắn hàm chứa ý cười nhưng trên mặt lại yếu ớt đáng thương, thật không biết hắn làm thế nào làm được thần thái có độ khó cao như thế.
Hắn mặc nàng v.uốt ve mặt mình, rõ ràng mắt đang cười nhưng sắc mặt lại to vẻ đáng thương, giọng nói càng tủi thân nói: “Điềm Điềm, nàng đang chòng ghẹo ta.”
Lườm hắn một cái, đáp: “Ta chòng ghẹo phu quân của mình, có gì không thể?”
“Có thể có thể, Điềm Điềm nàng cứ thoải mái chòng ghẹo, nhưng chỉ sờ mặt làm sao đủ? Cần ta cởi áo nới dây lưng cho nàng tiện chòng ghẹo sâu hơn không?”
Hai mắt hắn tỏa ánh sáng kích động, dáng vẻ vô cùng sốt ruột chờ mong nương tử trêu ghẹo mình, thấy nương tử nhíu mày ánh mắt bất thiện, khoé miệng hắn không khỏi nhếch lên lập tức chuyển thành vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, cúi đầu nhìn cái bụng ngày càng to của nàng, thò tay sờ sờ rồi thở dài nói: “Tiểu gia hỏa khi nào con mới chịu ra đây? Cha của con nín đến sắp hỏng người rồi.”
Trên mặt Đoan Mộc Điềm hiện lên vô số vạch đen nhưng trong giây lát đột nhiên ngừng lại, buông bàn tay đang nhéo mặt hắn ra, trở tay dâng môi lên thơm một cái.
“Ách, Điềm Điềm…”
Có thể chứ có thể chứ có thể chứ? Nàng hẳn không biết ý chí của hắn yếu ớt kém cỏi cỡ nào đâu, chỉ cần khơi một chút mồi là có thể dẫn lên lửa lớn ngập trời đó? Vì sao nàng còn muốn dụ dỗ hắn như vậy?
Ách, Điềm Điềm tay nàng sờ chỗ nào đấy?
Muốn chết rồi!
Khi hai người đang hôn nhau khí thế ngất trời, toàn thân hắn bỗng dưng cứng đờ lập tức chuyển mình bảo vệ Điềm Điềm dưới thân, cũng phất tay áo lên, có thứ gì đó từ đằng xa bay tới va chạm với ống tay hắn phát ra một tiếng đinh giòn vang, giống như tay áo hắn là tường đồng vách sắt.
Hai tay nàng leo lên vai hắn, chợt thò đầu ra, hai mắt loé sáng khoé miệng cong lên khẽ nói: “Cuối cùng cũng xuất hiện rồi.”
Một cây ngân châm từ trên tay áo hắn trượt xuống rơi xuống đất, hắn chưa thu tay lại, bởi vì ngay khi ngân châm rơi xuống lại có một châm thứ hai từ không trung phi tới theo một độ cong quỷ dị, ‘phập’ một tiếng vang nhỏ đâm vào trong tay áo Quân Tu Nhiễm.
Chân mày Quân Tu Nhiễm lập tức nhướng lên, ấn đầu nàng về phía ngực mình, hơi bất đắc dĩ nói: “An phận chút ít, đừng quên nàng là phụ nữ có thai.”
Sau đó mới lại duỗi tay nhổ ngân châm trên ống tay áo xuống, cẩn thận xem xét.
Lại nói đây đúng là địa điểm tốt, bốn phía trống trải không che không chắn, nếu có người muốn trốn trong bóng tối làm chuyện ám sát thì thật đúng là không có góc chết muốn bắn thế nào thì bắn thế ấy.
Chỉ tiếc hai người kia quả thật không phải người, cũng đã lửa nóng triền miên chỉ kém cởi áo tháo quần thôi, vốn là thời cơ tốt nhất, nhưng ai ngờ được bọn họ vẫn có thể nhạy cảm phát hiện ngân châm lặng yên tới gần? Có phải người hay không?
Đương nhiên bây giờ người nọ cũng không còn tâm tư nghiên cứu xem họ có phải người hay không, đơn giản là vì ngay khi hắn có động tác lập tức có tám thân ảnh đột ngột leo lên từ chỗ bí mật, đánh thẳng về phía hắn.
Hỏng bét, trúng kế!
Không phải nói Tam điện hạ tình thâm ý trọng với vương phi, không nỡ để nàng gặp phải nửa cơ nguy hiểm hay sao? Tại sao bây giờ lại dùng nàng làm mồi nhử?
Đáng tiếc hắn chỉ biết Tam điện hạ sủng ái để ý vương phi của mình nhưng lại không biết chỉ cần là chuyện Điềm Điềm đã quyết thì trước nay hắn chưa từng thay đổi được.
Bắt đầu từ vài ngày trước phát hiện trong phủ có người âm thầm lẻn vào Đoan Mộc Điềm đã bất động thanh sắc điều tra, mấy ngày nay nàng đặc biệt thích ra ngoài, đến vũ đình tứ phía không vật che chắn này chính là để chờ người kia tự động hiện thân.
Nhưng người kia lại vô cùng cẩn thận, sau một lần hạ độc trong đồ ăn bị Đoan Mộc Điềm phát hiện thì không ra tay nữa, thậm chí trong phòng bếp cũng không còn xuất hiện bất kỳ nhân vật khả nghi nào, hai ngày trước khi Phượng Lâu tơi nàng liền phát hiện được hơi thở khác thường nhưng không thể xác định phương hướng cụ thể, đáng tiếc mãi cho đến khi Phượng Lâu rời khỏi người nọ vẫn không hề có động tĩnh.
Hôm nay trình diễn trò hay đặc sắc cho hắn như vậy, nếu hắn còn không thừa cơ ra tay thì Đoan Mộc Điềm cũng phải hoài nghi mục đích hắn lẻn vào Nghiêu vương phủ.
Năng lực ẩn nấp của hắn hình như rất tốt, lấy bản lĩnh của Đoan Mộc Điềm và Quân Tu Nhiễm mà cũng không thể tra ra vị trí của hắn, nhưng sau khi hắn nhịn không được ra tay thì ngay lập tức đã để lộ ra vị trí hắn ẩn thân.
Có điều, ngàn vạn lần đừng tưởng rằng chỉ có một mình ngươi có công phu ẩn nấp quỷ bí nhé! Tìm không thấy ngươi không có nghĩa là công phu ẩn náu phải kém hơn ngươi đâu!
Đoan Mộc Điềm lại thò đầu ra từ trong ngực Quân Tu Nhiễm, áp vào vai hắn cười tủm tỉm xem tình hình, chứng kiến cảnh tám bóng người đồng thời nhào qua thì có một thân ảnh xanh thẫm đột nhiên phóng lên trời từ bụi hoa, quay người liền muốn trốn.
Thấy vậy, Đoan Mộc Điềm không khỏi “Ồ” một tiếng, thì thào nói: “Đúng là trốn trong bụi hoa, sao lại không phát hiện lá xanh bên kia có gì kỳ quái chứ?
“Nếu bị phát hiện, chẳng phải cũng phát hiện hắn à?”
“Thú vị, công phu ẩn nấp của hắn hình như rất không tồi, khinh công cũng vô cùng tốt, hay đợi bắt hắn về hỏi xem hắn luyện thành thế nào? Ai, hắn muốn bỏ chạy, sẽ không tới mức tám ngươi bao vây mà vẫn không túm nổi một mình hắn chứ?” Vậy cũng quá thất bại rồi, nếu truyền ra ngoài thì thể diện Nghiêu vương phủ cũng mất hết, đám cấp dưới của Bạch Phong sợ là phải lấy cái chết ra tạ tội.
Hắn chuyển ánh mắt từ ngân châm trong tay nhìn sang vòng vây bên ngoài vũ đình, lại nhìn kẻ đang chạy thục mạng, hơi híp híp mắt.
Tám người bao vây mà vẫn để một người chạy thoát ư? Nói đùa gì vậy! Nếu thật sự để xảy ra việc này thì trước hết hắn sẽ lột da tám người này xuống!