Yêu Vương Quỷ Phi

Quyển 3 - Chương 38: Phượng Lâu phản bội?



Đó là một người mặc trang phục màu xanh thẫm ngay cả tóc và khuôn mặt cũng che kín, ngay khi bại lộ vị trí hắn lập tức phóng lên trời để thoát khỏi vòng vây chạy trốn.

Tổng cộng tám con người lao tới từ bốn phương tám hướng, đặc biệt có hai người đột nhiên xông ra từ trên nóc nhà ngay khi hắn nhảy lên, một người trong đó vung tay, lập tức có thứ gì màu bạc sáng loáng đón gió phấp phới phóng về phía hắn.

Đó là một cái lưới lớn được quăng ra, dưới ánh mặt trời chỉ thấy cái lưới kia giang rộng trong không trung tạo thành một mảng sáng bạc dày đặc ập xuống bóng người màu xanh thẫm kia.

Lưới lớn mở ra, từ trong tay một người quăng cho người còn lại, hai người dốc sức mỗi người túm một bên nhào xuống, ngẩng đầu nhìn giống như dưới trời quang phủ đầy sao sáng, trốn không thể trốn, tránh cũng không thể tránh.

Trên có lưới, phía sau có truy binh, cơ thể hắn bỗng dưng ngừng lại giữa không trung rồi nhanh chóng rơi xuống.

“Phịch” một tiếng hai chân hắn rơi xuống đất nửa quỳ nửa ngồi xổm, sau khi tiếp đất hắn không hề dừng lại, mũi chân dùng sức xông về phía trước, ngay thời điểm này chợt nghe ‘soạt soạt’ một tiếng, động tác lao người của hắn ngừng lại, thân hình nửa ngồi không trụ vững tiếp đó nương theo càng nhiều âm thanh ‘ầm ầm’ hắn bỗng dưng ngã sập xuống dưới đất.

Người nọ quá sợ hãi định lao lên nhưng không có hiệu quả, cái lưới của hai người kia đã kịp thời ập xuống.

“Phịch” một tiếng nữa, lưng hắn chạm vào mặt đất, cảm thấy trên người lạnh toát xiết chặt rồi cuối cùng không thể nhúc nhích nữa.

Hắn dùng lực vùng vẫy vài cái, lại không biết cái lưới này rốt cuộc làm sao, hắn càng giãy dụa nó càng trói chặt, mới chỉ trong chốc lát đã cứa vào da thịt hắn, y phục trên người đã bị tơ lưới mảnh kia cắt rách rồi.

Hai người từ bên cạnh hắn đứng lên, một người ngồi, một người giơ chân đá hắn một cước, nói: “Đừng giãy nữa, không phải ngươi có hứng thú lăng trì chứ hả?”

Người đang ngồi lắc đầu “Chậc chậc” hai tiếng, nói: “Lại dám lẻn vào Nghiêu vương phủ ta ám sát chủ tử, thật đúng là gan chó mà! Một lần ra tay không bị bắt, nếu ngươi tranh thủ trốn cho xa thì bây giờ đã không rơi vào tình cảnh này rồi, ai bảo người tặc tâm không chết còn dám tiếp tục, đúng là muốn chết mà!”

Khi hắn nói chuyện, những người khác cũng đã nhảy xuống đất, Trương Nghị bất mãn lầm bầm nói: “Chỉ đối phó một tiểu tặc thôi mà huy động nhiều người chúng ta như vậy, dùng nhiều thủ đoạn như thế, chuyến này của ngươi coi như không tệ, chết cũng không tiếc đâu.”

Nói xong hắn lại ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh miệng hố, hỏi: “Vương phi, bây giờ có muốn làm thịt người này không?”

Chẳng biết từ lúc nào Đoan Mộc Điềm đã đi tới bên rìa hố đất lõm nhìn xuống, nghe vậy đáp: “Các ngươi đúng là kinh nghiệm phong phú lão luyện, lại không biết sau khi bắt thích khách xong việc đầu tiền là phải kiểm tra trong miệng hắn có giấu độc dược để tự sát hay không.”

Kẻ bị lưới bạc quấn chặt kinh ngạc nhìn lên, chẳng biết tại sao, đột nhiên nghe được một câu như vậy thật sự cảm thấy kỳ quái vạn phần, cũng không hiểu sao có loại hàn ý trải khắp toàn thân.

Chuyện gì vậy?

Bên cạnh Tam điện hạ lại có đám thuộc hạ ngay cả chuyện cơ bản nhất cũng không biết sao? Nếu không thì tại sao sau khi bắt được hắn bọn họ lại không ra tay nhổ răng nọc của hắn trước?

Hình như nghe được tiếng lòng người nọ, Thuận Tử bu lại cười hì hì nói: “Tự sát thì sợ cái gì? Hắn có sống hay không đối với thuộc hạ đều không sao cả, cho dù hắn có khai cũng phải cẩn thận phân biệt xem hắn khai thật hay khai giả cơ mà, chẳng bằng đợi hắn chết rồi kéo đến cửa thành xem có thể làm mồi câu cá sau lưng hay không.”

“Tiểu Thuận Tử ngươi bị ngu à? Cái người này vừa nhìn hẳn là tử sĩ, cho dù bị chết treo đến khô quắt hư thối trước cổng thành thì cũng không có ai tới nhận đâu.”

“Đồ ngu, đương nhiên sẽ không có ai đến cửa thành nhận rồi, nhưng bây giờ kẻ muốn giết chủ tử và vương phi cũng chỉ có mấy người thôi, chúng ta đem người ra cổng thành không cần quản tình huống bên đó, chỉ cần nhìn chằm chằm động tĩnh các thế lực xem bọn họ có dị động gì hay không chẳng phải là biết ư?”

“Chả mấy khi tiểu tử ngươi mới nghĩ ra được biện pháp xử lý tốt như vậy đấy. Hả? Ngươi vừa nói ai ngu?”

“Ngươi chứ ai!” Nói xong, hắn lập tức xoay người thoát ra khỏi cái hố, trốn sau lưng vương phi, làm hại Trương Nghị đuổi theo thiếu chút nữa đụng phải nàng, lập tức gặp phải ánh mắt lành lạnh của chủ tử nhìn hắn như hàn băng lợi kiếm, không khỏi giật nảy người rùng mình một cái.

Đoan Mộc Điềm nhìn xem cảm thấy thú vị, nghiêng đầu như cười như không liếc Thuận Tử trốn phía sau mình, ánh mắt bình thản lại lộ ra vài phần cổ quái quỷ dị, Thuận Tử nhìn mà lưng không khỏi lạnh căm thoáng lùi về sau một chút, lại lùi thêm chút nữa.

Con mắt hắn đảo rồi đảo, nhìn sang người ở trong lưới bị bọn họ lạnh nhạt nói: “Vương phi, người này nên xử trí thế nào?”

Ai gu, còn không phải vì có chủ tử ở đây, cũng tuyệt đối yên tâm thân thủ của vương phi cũng như tin tưởng Trương Nghị tuyệt đối sẽ không thật sự bất chấp lao tới cho nên hắn mới phải né sau lưng vương phi sao, thật nhỏ mọn mà!

Hai vợ chồng nhỏ mọn quay đầu nhìn cạm bẫy, mọi người bên trong kia đã bắt đầu chui ra, thích khách dường như cũng tạm thời từ bỏ việc tự sát, chẳng qua sau khi bị kéo rơi mặt nạ lộ ra sắc mặt âm tình bất định của hắn.

Về phần tại sao chỗ này lại có bẫy rập thì thật ngại quá, thực ra khắp toàn bộ Nghiêu vương phủ đều bị đám nhàn rỗi kiếm chuyện chơi kia bố trí ra đủ loại cơ quan bẫy rập, chẳng qua bình thường không phát động mà thôi.

Như cái bẫy trước mắt này, có thể nói là cạm bẫy đơn giản nhất trong số đó đấy.

Tấm lưới kia vẫn quấn chặt thích khách áo xanh, nhưng cũng lộ ra bộ mặt của hắn, Trương Nghị áp giải hắn đến trước mặt hai người Quân Tu Nhiệm, chờ bọn họ xử lý.

“Chủ tử, muốn thẩm vấn không?”

Quân Tu Nhiễm lắc đầu, nói: “Không cần, bổn vương gần đây không thích đẩy người ta vào đường cùng.”

Nói xong, hắn bỗng nhiên thò tay nắm lấy cằm thích khách, chỉ nghe rắc một cái, dưới ánh mắt trợn to của thích khách, cái cằm đã bị trật khớp, sau khi chơi một vòng đúng là lại nhớ ra điểm bắt đầu.

Vừa rồi chỉ là trêu chọc hắn chơi thôi, bởi vì trước đó bọn họ đã bỏ tiền đặt cược rồi, xem xem thằng nhãi này sẽ uống thuốc độc tự vẫn trước khi chủ tử động thủ hay là không dám chết!

“Đồ ngu!” Một thị vệ tên Lâm Nghi đá hắn một cước sau đó thò tay vào trong miệng hắn dò xét giống như muốn nhổ bỏ thuốc độc giấu trong kẽ răng, nhưng tìm một vòng hắn chợt sững người, lại không từ bỏ cẩn thận tìm thêm một lần nữa, rốt cuộc quay đầu kinh ngạc nói: “Chủ tử, không tìm được.”

Quân Tu Nhiễm khẽ nhướng mày, nói: “A, không phải tử sĩ? Chỉ là thích khách thôi ư?”

Vậy tiền cược kia phải tính thế nào? Còn tưởng rằng dám can đảm phái người lẻn vào Nghiêu vương phủ thì nhất định là tử sĩ, bằng không bị bắt sống thấm vấn cũng không phải trò đùa đâu. Lại nói, đây là người của thằng cha nào phái tới? Làm sao lại phái một người bình thường tới đây?

Người nọ bị dẫn xuống dưới, về phần muốn thẩm vấn hay khảo vấn thì không cần hai vị chủ tử phải quan tâm, bọn hắn chỉ cần đợi kết quả cuối cùng là được.

“Chủ tử, tiếp theo nên làm gì bây giờ?”

“Tiếp theo tất nhiên là đi tính bạc trước, hình như ta thắng đấy?” Đoan Mộc Điềm đứng bên cạnh Quân Tu Nhiễm, khoé môi khẽ cười trông rất rụt rè, đôi mắt dịu dàng lóe ra ánh sáng chứa đầy kim ngân.

“Ai? Vì sao vương phi lại nói vậy?”

“Ngươi xem đi, hắn xác thực không cam lòng chết.”

“…”

Tối hôm đó, kết quả thẩm vấn cuối cùng được đưa tới trước mặt hai người, bất kể là Quân Tu Nhiễm hay Đoan Mộc Điềm, hiển nhiên đều không quan tâm người bên dưới dùng thủ đoạn gì tra khảo, chỉ quan tâm kết quả cuối cùng, nhưng kết quả kia chỉ hướng về một người làm cho bọn họ cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn.

Chính là Phượng Lâu!

Nhìn kết quả này Đoan Mộc Điềm không khỏi hít một ngụm khí lạnh, chăm chú nhìn vào kết quả Thuận Tử đưa tới, hỏi: “Ngươi xác nhận đây là sự thật ư?”

“Hồi bẩm vương phi, lúc bọn thuộc hạ nghe được việc này cũng vô cùng kinh ngạc, còn thận trọng khảo vấn thêm một lần nữa, xác thực đây chính là người do Phượng vương gia phái tới.”

(*) Khảo vấn: dùng cực hình tra khảo

Đoan Mộc Điềm vẫn rất giật mình, nàng nhíu mày ngưng thần, bắt đầu suy tư.

Phượng Lâu ư? Điều này làm sao có thể? Là chỗ nào có vấn đề chứ?

Quân Tu Nhiễm lại chỉ nhìn nàng, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh nói: “Đừng nghĩ nhiều, có lẽ đã xảy ra vấn đề ở đâu đó, bất kể nói thế nào thì Phượng Lâu hẳn cũng sẽ không làm ra loại chuyện này. Nàng đã bận rộn mấy ngày không nghỉ rồi, chi bằng nghỉ ngơi trước một chút đi.”

Nàng đột nhiên trở tay túm lấy hắn, hơi khẩn trương hỏi: “Chàng muốn đi đâu?”

Quân Tu Nhiễm không khỏi sửng sốt, hắn còn chưa quay người đi đã bị nàng bắt được rồi?

Nắm tay nàng trấn an nhéo nhéo, nói: “Ta đi ra ngoài xem sao.”

Ánh mắt hắn nhu hòa chăm chú, Đoan Mộc Điềm ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào hắn, sau đó rốt cục chậm rãi buông lỏng tay ra.

Hắn lại cúi người hôn nhẹ xuống trán nàng, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Sau khi Quân Tu Nhiễm đi, cũng không biết hắn rốt cuộc muốn làm gì, Đoan Mộc Điềm ngồi trong phòng cảm thấy giống như có chỗ nào không ổn, làm cho nàng đứng ngồi không yên.

Là Phượng Lâu phái người đến ám sát Quân Tu Nhiễm hoặc là nàng? Làm sao có thể? Vì cái gì?

Lần này Quân Tu Nhiễm vừa đi đúng là đi nguyên một đêm không về,  Đoan Mộc Điềm vẫn lẳng lặng chờ trong phòng, thần sắc ủ dột, sớm đã không còn vẻ cười đùa lúc mới bắt được thích khách nữa.

Mãi cho đến gần trưa ngày hôm sau, cuối cùng Quân Tu Nhiễm mới xuất hiện trước mặt nàng.

Nàng không biết suốt mười canh giờ qua hắn chạy đi đâu, lại làm nên trò gì, chỉ thấy lúc hắn trở lại mang đầy mỏi mệt, cho dù hắn cố gắng giữ vững tinh thần muốn an ủi nàng, không để nàng lo lắng, nhưng khi nhìn vào mắt nàng hắn đã từ bỏ chống cự, cả người nghiêng một cái ngã xuống giường, miễn cưỡng nằm bên cạnh nàng, đưa tay ôm nhẹ eo nàng.

“Làm sao vậy?” Nàng thò tay nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương cho hắn, thấy lông mày hắn hơi giãn ra, bản thân cũng không nhịn được giãn lông mày.

Hắn dịch người gối lên đùi nàng nói: “Không tìm thấy Phượng Lâu.”

Động tác của nàng không khỏi dừng lại, thần sắc trầm ngưng nói: “Chẳng lẽ thật sự là hắn? Rốt cuộc hắn muốn làm gì?”

Không tự giác nghĩ tới ngày đó hắn chạy tới Nghiêu vương phủ tìm nàng nói chuyện phiếm, nàng còn tự tay rót trà cho hắn, lúc đó biểu hiện của hắn cũng không có gì khác với ngày thường.

Quân Tu Nhiễm mở mắt ra, vuốt nhẹ mái tóc nàng khẽ nói: “Không nghĩ ra thì đừng suy nghĩ nhiều, ta chắc chắn sẽ tra rõ ràng việc này. Tuy gần đây Phượng Lâu hỉ nộ vô thường nhưng không phải người bất nghĩa, ta cũng không tin hắn sẽ vô duyên vô cớ phái người đến ám sát ta, đích thị là có nguyên nhân gì đó, hoặc là kết quả thẩm vấn có chỗ nào đó sai lầm, không đúng sự thật.”

Nàng đưa tay sờ sờ mặt hắn, dường như mới chỉ qua một đêm mà lại thấy râu hắn dài ra rồi, sờ lên cảm thấy hơi ram ráp đâm đâm làm người ta ngứa ngáy.

“Từ hôm qua tới giờ chàng vẫn một mực đi tìm hắn sao?”

“Không có, giờ mẹo hôm nay ta tiến cung vào triều, nên bây giờ mới trở về, làm nàng lo lắng rồi.”

“Nhìn chàng mệt mỏi như vậy, trước hết đừng nói những chuyện đó, nghỉ ngơi một chút đi.”

“Có phải nàng vẫn luôn chờ ta về, cũng không chịu nghỉ ngơi không?”

“Không phải, ta cũng không ngây ngốc ngồi chờ, mới vừa ngủ dậy thôi, chàng mau ngủ đi.”

Thấy tinh thần nàng quả thực không tệ, quanh mắt không có quầng thâm gì đó, hắn đành hôn nàng một chút sau đó đi vào nội thất ngủ bù.

Tối hôm qua bôn ba một đêm, hôm nay lại vào triều bận rộn tới bây giờ không có một khắc ngơi nghỉ, quả thực hắn mệt mỏi không nhẹ.

Đoan Mộc Điềm ngồi ở mép giường nhìn ngủ say không biết suy nghĩ điều gì, đứng lên ra khỏi nội thất đi ra ngoài phòng.

“Vương phi, ngài muốn đi đâu?” Hôm qua là Thuận Tử đi theo chủ tử bôn ba đến tận giờ, cũng đã xuống dưới nghỉ tạm, giờ phút này canh ngoài cửa chính là Tòng An.

Bước chân Đoan Mộc Điềm không ngừng, tiếp tục đi ra phía ngoài nói: “Dẫn ta đi gặp thích khách bắt được ngày hôm qua.”

“Vâng, Vương phi mời đi bên này!”

Tòng An cẩn thận che chở nàng đi vào sâu trong vương phủ, tiến đến một viện nhỏ vắng vẻ, phía dưới là địa lao.

Lúc gặp lại thích khách, Đoan Mộc Điềm phát hiện sắc mặt hắn tiều tụy, cả người chán chường giống như đã gặp phải tra tấn cực lớn nhưng xem bên ngoài lại không có vết thương nào. Trên người hắn vẫn mặc y phục màu xanh thẫm kia, bên trên có nhiều lỗ hổng rách nát chính là vết tích bị tơ lưới rạch ra chứ không phải do tra hình thẩm vấn.

Nghe được động tĩnh hắn ngẩng đầu lên, đầu tiên không phải nhìn Đoan Mộc Điềm hay Tòng An mà là nhìn vào cái bụng phình to của nàng, sắc mặt ngẩn ngơ sau đó mới đưa mắt dời lên trên từng chút một, dừng lại trên mặt Đoan Mộc Điềm.

Sau lưng có tiếng bước chân vang lên, một đoàn năm người từ địa lao chạy tới, đến trước mặt Đoan Mộc Điềm, hành lễ nói: “Vương phi, sao ngài lại đến đây? Nơi này vừa bẩn vừa loạn, nếu ngài có gì phân phó cứ việc nói một câu là được, cần gì phải tự mình chạy tới?”

Thấy Vương phi chỉ nhìn chằm chằm thích khách hôm qua, hắn lại nói thêm: “Vương phi muốn hỏi hắn chuyện gì sao? Ngài chờ một lát, thuộc hạ lập tức cho người giải hắn ra ngoài, Vương phi không cần nán lại nơi này đâu.”

Nói xong lập tức giơ tay ra hiệu, lại bị Đoan Mộc Điềm ngăn cản, nàng nói: “Không cần phải phiền phức như thế, ta cũng chỉ muốn hỏi vài câu thôi, rất nhanh sẽ đi.”

Nàng lại đi lên phía trước một bước nhìn thích khách kia hỏi: “Có đúng là Phượng Lâu phái ngươi tới ám sát tam điện hạ không?”

Hắn dường như có hơi bất ngờ vì câu hỏi của nàng, sau đó tất cả biểu cảm đều trở nên trầm tĩnh, con mắt rũ xuống không nói, dáng vẻ như đã bán đứng chủ tử một lần, ta không muốn nói đến lần thứ hai.

Đoan Mộc Điềm làm như không thấy hắn trầm mặc, tiếp tục hỏi: “Tại sao hắn lại phái ngươi đến ám sát Tam điện hạ? Ngươi có biết bây giờ hắn đang ở đâu không?”

“…”

Hắn trầm mặc không đếm xỉa khiến Tòng An và năm người trong địa lao tức giận, người vừa nói chuyện ban nãy tiến lên một bước xắn tay áo nói:  “Tiểu tử này đã như vậy rồi còn không chịu thành thật, Vương phi ngài chờ một chút, thuộc hạ sẽ làm cho hắn khai ra chuyện Vương phi muốn biết!”

Đoan Mộc Điềm không khỏi nhìn hắn thêm một cái, mơ hồ có chút ấn tượng, đây là một trong những thuộc hạ đặc thù bên cạnh Quân Tu Nhiễm, hình như tên là Nghiệp Hình, vô cùng am hiểu với việc tra tấn khảo vấn, có lẽ thích khách có bộ dạng này cũng là nhờ thành quả của hắn.

“Không cần!” Nàng tiếp tục duỗi tay ngăn lại, nói, “Ta cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút, các ngươi đừng quá khó xử hắn, ta còn muốn giữ hắn nguyên vẹn sau này trả lại cho Phượng Lâu đây này.”

“Trả lại cho Phượng Lâu?” Tòng An nhếch miệng, nói, “Vương phi ngài đúng là quá lương thiện rồi, thuộc hạ cảm thấy cái tay Phượng Lâu kia thực sự không phải đồ tốt, uổng cho Vương phi xem hắn như bằng hữu, còn tự tay pha trà cho hắn uống, kết quả hắn lại phái người đến ám sát chủ tử và ngài, đúng là bất nhân bất nghĩa!”

Thích khách kia vẫn rũ mắt, nhưng bả vai chợt run lên giống như muốn ngẩng đầu rồi mạnh mẽ ép cho mình dừng lại.

Đoan Mộc Điềm lườm Tòng An, nói: “Có lẽ hắn gặp phải chuyện gì khó xử, mặc dù tính tình hắn có hơi cổ quái nhưng lại không xấu, ta tin tưởng hắn sẽ không vô duyên vô cớ làm ra chuyện như vậy.”

Thích khách lại run lên, khi nàng dứt lời, cuối cùng hắn đã chịu ngẩng đầu nhìn về phía nàng, tinh thần bị hành hạ giày vò gần như sụp đổ lúc này có vẻ tỉnh lại một chút, ánh mắt hơi loé sáng.

—-

Trong địa lao có thể nói là không có ánh sáng, nhưng bên ngoài ánh nắng chói chang, mặt trời sáng rực chiếu xuống càng thêm rực rõ, người nọ mở to mắt dưới ánh mặt trời, nhẹ nhàng híp lại giống như chưa tỉnh hẳn.

Hắn đưa tay che trước mắt nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm, khoé miệng cong lên một chút đầy mỉa mai.

Dưới người hắn là cỏ tranh dày đặc, cỏ tranh mọc khắp mái nhà nhỏ tan hoang, hắn mặc cẩm bào diễm lệ hoa mỹ nằm bên trên không hề có vẻ gì không hài hoà, chỉ cảm thấy xuất trần nhập thế, xinh đẹp không gì sánh được.

Ánh nắng dần dần nghiêng, hắn vẫn nằm đó không nhúc nhích, giống như đang chờ đợi điều gì.

Lại qua một lúc lâu, chợt có tiếng xé gió vang lên, nhanh chóng tới gần hắn cuối cùng dừng lại trên một thân cây cách hắn ngoài ba trượng, nhìn bóng người phong hoa tuyệt đại nằm trên nóc nhà kia, trong mắt không khỏi kinh diễm, “Phượng vương gia đợi lâu.”

“Người đâu?”

“Phượng vương gia không cần sốt ruột, chủ tử nhà ta nói, chỉ cần ngài tuân thủ hứa hẹn, đợi khi tin tức tốt truyền đến, người ngài muốn gặp sẽ lập tức bình yên vô sự xuất hiện trước mặt ngài.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.