Phượng Lâu giống như đột nhiên biến mất, bất kể Quân Tu Nhiễm phái ra bao nhiêu lực lượng chỉ để tìm kiếm tung tích hắn mà vẫn không có kết quả gì, hoàng cung, Phượng vương phủ, hai nơi thường ngày hắn hai lui tới cũng đã mấy ngày không thấy bóng dáng đâu, phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành cũng tìm một lượt rồi, ngay cả một góc áo hắn cũng không tìm được.
“Không phải hắn bỏ trốn rồi chứ?”
Đoan Mộc Điềm không khỏi cảm thán, nhưng sắc mặt ít nhiều vẫn vừa lo vừa giận, tâm bình khí hòa ngồi ngắm phong cảnh, thuận tiện sờ sờ tiểu bảo bối trong bụng để giao lưu trao đổi tình cảm.
Nhóc con này càng ngày càng sinh động, triển khai quyền cước đấm đá trong bụng nàng, nàng khẽ vỗ về, thường xuyên có thể sờ được bàn chân nhỏ của nó, cái chân nho nhỏ kia mỗi lần đều khiến nàng trìu mến không thôi, nhịn không được sờ sờ nó.
Dường như tiểu bảo bối cũng rất thích, mỗi lần được nàng vu.ốt ve sẽ trở nên an phận hơn một chút, giống như ở trong bụng cũng cảm nhận được mẫu thân ôn nhu an ủi, làm cho Đoan Mộc Điềm cảm thấy cực kỳ vui mừng như thấy được tiểu bảo bối ra đời giơ chân múa tay trước mặt nàng, thân mật làm nũng, khi nàng khẽ vu.ốt ve thì vui vẻ nheo nheo con mắt.
Lúc Cẩm Tú tiến vào đúng là nhìn thấy cảnh mẫu tử hoà thuận vui vẻ, hào khí khoan thai như vậy làm cho nàng gần như không dám lên tiếng quấy rầy quận chúa và tiểu chủ tử trao đổi tâm linh.
“Chuẩn bị xong chưa?” Đoan Mộc Điềm cũng phát hiện nàng bước vào, không ngẩng đầu nhẹ giọng hỏi.
“Hồi bẩm quận chúa, xe ngựa đã chuẩn bị xong, lúc nào cũng có thể xuất phát.” Nàng kính cẩn trả lời, thấy quận chúa muốn đứng lên liền bước tới đỡ, nói thêm: “Quận chúa nếu ngài có chuyện gì thì để nô tì đi là được rồi, hoặc mời người tới, bây giờ thân thể ngài có nhiều bất tiện còn muốn bôn ba thật đúng là không yêu quý bản thân mình mà.”
“Ta cảm thấy thân thể mình rất tốt, không yếu đuối như các ngươi tưởng tượng đâu.”
Nàng hơi thở dài, theo bụng càng lúc càng lớn, người bên cạnh cũng càng ngày càng khẩn trương, giống như xem nàng là búp bê dễ vỡ, hơi đụng chạm sẽ bị bể, ngay cả Cẩm Tú và Nguyên Hương luôn vô điều kiện tuân theo mệnh lệnh của nàng bây giờ tuy không cãi lời nhưng cũng càng ngày càng dông dài rồi.
Lại nghĩ tới năm đó khi nàng còn ở thôn Tam Thạch, thấy các cô gái trong thôn sau khi mang thai vẫn rất bận rộn, lên núi nhặt củi, ra đồng làm việc, không hạn chế việc nào cũng chả thấy ai mất bụng đâu.
Cho nên nói tiềm lực của con người thật sự lớn vô cùng, vì vậy người càng quý giá thì sẽ càng yếu đuối.
Nàng đi ra ngoài lên xe ngựa, rèm buông, bên ngoài Tòng An đánh xe cũng vung roi, xe ngựa mau chóng đi về hướng thành Đông.
Phượng vương phủ từ trước tới nay vẫn rộng lớn hùng vĩ, cao môn thâm viện, ngoài cửa lớn là hai hàng hộ vệ tinh nhuệ thần thái sáng láng mắt chứa tinh quang, cả người toả ra ý chí kiên cường nghiêm nghị.
Xe ngựa Nghiêu vương phủ dừng ngoài cửa lớn lập tức có người nhận ra, không khỏi bất ngờ, trên thực tế khi họ trông thấy Đoan Mộc Điềm từ trong xe bước xuống thì càng cực kỳ kinh ngạc.
“Tham kiến Nghiêu vương phi, không biết hôm nay ngài giá lâm không có từ xa tiếp đón xin ngài thứ tội!”
Có người chạy ra chào đón mời Đoan Mộc Điềm vào trong Phượng vương phủ, lại có người quay đầu chạy về hậu viện thông báo lão vương phi.
Đoan Mộc Điềm ngồi trong Phượng vương phủ, không bao lâu sau liền nghe tiếng bước chân dồn dập bên ngoài, tiếp theo đột nhiên cảm thấy toàn bộ thế giới đều sáng lên, Phượng lão vương phi mang theo ánh mặt trời đi vào.
Mỗi lần gặp bà, Đoan Mộc Điềm luôn không nhịn được nhìn ngắm nhiều hơn, thầm than Phượng lão vương phi đúng là có thuật trú nhan, lại cảm thán thật không hổ là người có thể sinh ra tên yêu nghiệt như Phượng Lâu.
Bà vừa bước đến, không đợi Đoan Mộc Điềm đứng lên làm lễ đã dùng vài bước đi tới trước mặt nàng ấn nàng ngồi xuống, bản thân bà cũng nghiêng người ngồi bên cạnh kéo tay Đoan Mộc Điềm nói: “Sao hôm nay Điềm Điềm lại rảnh rỗi tới nhà thăm lão thân thế này?”
“Nhớ lão vương phi rồi.”
Bà không khỏi cười híp mắt nói thêm: “Nếu vậy cháu cứ trực tiếp cho người qua nói một tiếng là được, lão thân nhất định chạy tới Nghiêu vương phủ thăm cháu.”
“Cháu nào dám?”
“Có gì mà không dám? Lúc trước ta còn nghe nói nha đầu cháu thân mang thai mà vẫn cực kỳ không an phận, rất làm người ta lo lắng đấy.”
“Là bọn họ quá khẩn trương mới đúng, trái lại cháu cảm thấy đi đi lại lại nhiều mới tốt.”
Không khí nói chuyện nhà vui vẻ này thật sự làm người ta hâm mộ, Đoan Mộc Điềm và Phượng lão vương phi nhẹ giọng tán gẫu, ánh mắt nhẹ chuyển qua mấy nha hoàn đang đứng bên cạnh.
Lão vương phi vẫn quan sát sắc mặt nàng, thấy vậy sắc mặt bà khẽ nhúc nhích, quay đầu nói với đám nha hoàn: “Các ngươi lui xuống hết đi.”
“Vâng!”
Bọn nha hoàn lui ra, ngay cả Cẩm Tú cũng bị Đoan Mộc Điềm đuổi ra ngoài, trong phòng chỉ còn hai người là nàng và Phượng lão vương phi, bầu không khí cũng đột nhiên thay đổi.
Phượng lão vương phi vẫn cầm tay nàng không buông, vỗ nhè nhẹ nói: “Ta biết cháu sẽ không cố ý chạy tới quý phủ mà không có chuyện, không biết đã xảy ra việc gì, ta có thể giúp gì được cháu ư?”
Đoan Mộc Điềm lại hơi do dự, đôi mi thanh tú khẽ nhíu âm thầm suy tư, giống như không biết nên mở miệng thế nào.
Phượng lão vương phi cũng không thúc giục, chỉ yên lặng nhìn nàng, chờ nàng nghĩ kỹ rồi mở miệng. Nhưng trong chớp mắt dường như bà cũng đã mơ hồ đoán được gì đó.
Cuối cùng Đoan Mộc Điềm mở miệng nói: “Mấy ngày trước, trong Nghiêu vương phủ có một gã thích khách lẻn vào, đã bị bắt được, nhưng sau khi thẩm vấn điều tra lại phát hiện đó là người do Phượng Lâu phái đi.”
“Cái gì?” Phượng lão vương phi lập tức kinh hãi, phản ứng đầu tiên chính là không thể nào!
Làm sao có thể chứ? Đứa bé kia mặc dù hơi tùy hứng một chút, nhưng hiếm khi lại cực kỳ hợp ý với nha đầu Điềm Điềm, cũng rất yêu thích nàng, sau sự kiện Hiền phi còn không chút do dự ra tay giúp đỡ, làm sao có thể phái người vào Nghiêu vương phủ ám sát? Huống chi cho dù nó thật sự không thích tam điện hạ thì cũng đâu cần đi làm chuyện ám sát này đâu?
Phượng lão vương phi không dám tin, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc khó hiểu, Đoan Mộc Điềm nhìn lại nói thêm: “Lúc cháu mới nghe cũng không dám tin, nhưng sau khi liên tục điều tra thì đích thực là Phượng Lâu không sai. Cháu không hiểu rốt cuộc hắn muốn làm gì, hoặc là đã xảy ra chuyện gì đó chăng, cho nên cháu muốn tìm hắn hỏi một chút, nhưng chúng cháu đã tìm nhiều ngày rồi mà vẫn không kiếm được tung tích của hắn, càng không thể hỏi thăm xem hắn rốt cuộc gặp phải chuyện gì, rơi vào đường cùng mới đành tới hỏi lão vương phi ngài, không biết ngài có biết gần đây hắn có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không, hoặc ngài có biết hắn hiện đang ở đâu không?”
Bà lắc đầu, trầm tư nói: “Đứa nhỏ này bình thường cũng không hay về phủ, ta cũng đã mấy ngày không thấy nó rồi, còn tưởng nó đang bận rộn ở trong cung đây này.”
“Hôm nay cháu đến cũng mang theo tên thích khách kia, lão vương phi có muốn gặp một lần không?”
Phượng lão vương phi nghe vậy thì kinh ngạc quay đầu nhìn Đoan Mộc Điềm, lại chỉ thấy sắc mặt nàng rất thản nhiên, không nhịn được nói: “Cháu tin tưởng Phượng Lâu như vậy sao?”
“Thật ra thì cháu tin tưởng ánh mắt của mình hơn, cháu cảm thấy mặc dù đôi khi Phượng Lâu khó tránh khỏi âm tình bất định một chút, nhưng lại không phải kẻ ti tiện vô tình, hắn đã xem cháu là bạn bè theo lý mà nói sẽ không làm ra chuyện phái người ám sát. Huống chi…” Nàng thoáng dừng lại, tựa như đang sắp xếp lại lời muốn nói xem nên hình dung thế nào, sau đó mới nói tiếp: “Không biết nên miêu tả thế nào nhưng cháu luôn cảm thấy, tuy thích khách kia thân thủ rất tốt nhưng hình như lại không quá am hiểu việc ám sát này.”
“A? Vậy mang hắn vào cho ta gặp!”
Người nọ ở địa lao trong Nghiêu vương phủ mấy ngày, tuy rằng sau đó Đoan Mộc Điềm đã hạ lệnh cho bọn họ dừng ngược đãi hắn, nhưng lúc này nhìn hắn vẫn uể oải hơn một chút so với ngày nàng vào địa lao gặp hắn, trên người vẫn không bị thương tổn nhưng tinh thần không phấn chất, sắc mặt ủ rột.
Về điểm này thật ra Đoan Mộc Điềm vẫn khá hiếu kỳ đấy, nhưng Quân Tu Nhiễm không cho phép nàng xem, nói cái gì mà lỡ may bị kinh hãi làm hại đến thân thể thì làm thế nào? Lúc hắn nói câu kia nhóm thị vệ bên cạnh đều đồng loạt gật đầu, vẻ mặt đồng ý với chủ tử.
Vì vậy Đoan Mộc Điềm cũng không cưỡng ép đòi quan sát nữa, không phải vì lo lắng mình bị kinh hãi mà vì chính nàng cũng có thể nghĩ ra các loại hình phạt liên quan, đương nhiên sẽ không quá tò mò với chuyện này.
Khi hắn bị dẫn vào vẫn một mực cúi đầu, không biết là không dám ngẩng đầu hay làm sao, nhưng khi nhìn thấy hắn, Phượng lão vương phi bỗng nhiên thở dài, nói: “A Phi, sao ngươi lại chạy tới Nghiêu vương phủ ám sát tam điện hạ và vương phi rồi hả?”
Toàn thân hắn chấn động, ngẩng đầu vụng trộm liếc Đoan Mộc Điềm, sau đó chậm rãi quỳ xuống trước Phượng lão vương phi, cúi người dập đầu.
“Vậy chủ tử ngươi vì sao lại cho ngươi đi Nghiêu vương phủ ám sát?”
“Tiểu nhân… không biết, chủ tử chỉ nói bảo tiểu nhân đi ám sát Tam điện hạ và Nghiêu vương phi, nếu không cẩn thận bị bắt thì bảo vệ tánh mạng quan trọng hơn, những thứ khác không sao cả.”
Mệnh lệnh dở hơi gì vậy? Đã muốn hắn đi ám sát, bị bắt rồi lại nói bảo vệ tánh mạng quan trọng hơn, mà muốn mạng sống có một phương pháp rất đơn giản chính là khai ra chủ tử sau lưng.
Phượng lão vương phi không khỏi nhíu nhíu mày, như có điều suy nghĩ, tiếp theo lại hỏi: “Lúc chủ tử ngươi phái ngươi đi Nghiêu vương phủ ám sát đã xảy ra chuyện gì?”
Hắn vẫn lắc đầu, nói: “Không biết.”
Vừa dứt lời, hình như hắn đột nhiên nhớ ra điều gì, sắc mặt thay đổi nhìn sang Đoan Mộc Điềm, có hơi do dự.
Phượng lão vương phi thấy vậy liền nói: “Không cần băn khoăn, việc này đã liên lụy đến quan hệ giữa Phượng gia và Nghiêu vương phủ, nếu ngươi nghĩ ra điều gì thì lập tức nói ra. Cũng có lẽ là chủ tử ngươi đã xảy ra chuyện gì đó, còn phải cần Nghiêu vương phủ hỗ trợ đây này.”
Nghe xong câu này, sắc mặt hắn lập tức khẩn trương thêm vài phần, không chút do dự nói: “Tiểu nhân nhớ ngày đó chủ tử nhận được một phong thư, sau khi xem xong vội vã đi ra ngoài, lúc trở về sắc mặt rất khó coi nhốt mình trong phòng cả buổi, sau đó liền ra lệnh cho tiểu nhân nghĩ biện pháp lẻn vào Nghiêu vương phủ, tìm cơ hội ám sát Tam điện hạ và Nghiêu vương phi.”
“Thư ư?” Phượng lão vương phi và Đoan Mộc Điềm liếc nhau một cái, sau đó lại hỏi, “Trên thư kia viết cái gì?”
“Tiểu nhân không biết.”
“Lá thư đó bây giờ ở đâu?”
“Tiểu nhân không biết.”
Tên khốn này, sao cái gì cũng không biết?
Trên trán Phượng lão vương phi đã mờ mờ hiện lên gân xanh, trầm giọng nói: “Vậy ngươi có nhìn thấy chủ tử ngươi huỷ lá thư hoặc giấu nó đi đâu không?”
“Không thấy chủ tử hủy thư ạ.”
“Vậy còn không mau đi tìm?”
Hắn vội vã chạy đi tìm rồi, có lão vương phi lên tiếng hình như hắn cũng quên mất mình vẫn đang là tù nhân của Nghiêu vương phủ, là thích khách ám sát Tam điện hạ và Nghiêu vương phi, không nói không rằng nhảy dựng lên khỏi mặt đất sau đó xoay người nhanh như chớp đã biến mất không thấy.
Đoan Mộc Điềm nhìn bóng dáng bay vọt mất dạng kia, như có điều suy nghĩ.
Đúng là người bên cạnh Phượng Lâu? Làm sao hắn lại cố tình phái ra một người dường như là hộ vệ thiếp thân của mình đi ám sát đây? Hơn nữa tiểu tử này thoạt nhìn cũng có khuynh hướng khác người.
Hôm đó nàng ở trong Phượng vương phủ chờ đợi khá lâu, ngoại trừ nàng và Phượng lão vương phi ra không ai biết rốt cuộc hai người hàn huyên những gì, chỉ biết đại khái một canh giờ sau nàng phất tay rời khỏi Phượng vương phủ, sắc mặt giận dữ tối tăm phiền muộn làm người ta sợ hãi tránh không kịp.
Không lâu sau, trong một đại viện hàn môn khác, có người cầm quân cờ trong tay vu.ốt ve, bàn cờ trước mặt hỗn loạn vô cùng nhưng hắn làm như không thấy, thậm chí còn không thèm nhìn, chỉ thâm ý nói: “A? Đoan Mộc Điềm đến Phượng vương phủ rồi hả?”
Bên ngoài tầng tầng màn che, có người quỳ rạp trên đất cung kính nói: “Bẩm chủ tử, sáng hôm nay Nghiêu vương phi đến Phượng vương phủ, ngồi trong Phượng vương phủ khoảng hơn một canh giờ, gần trưa mới rời đi.”
“Có biết trong một canh giờ này nàng ta ở Phượng vương phủ làm gì không?”
“Chủ tử thứ tội, lúc ấy nàng ta và Phượng lão vương phi đuổi toàn bộ hạ nhân, chỉ có hai người nên không ai biết rốt cuộc họ đã nói gì, nhưng nghe nói Nghiêu vương phi mang tên thích khách bắt được mấy ngày trước tới Phượng vương phủ, sau đó có người nghe được bên trong truyền ra tiếng tranh chấp, rồi Nghiêu vương phi phất tay áo rời đi.”
“Chỉ như vậy?”
“Còn nữa, lúc bọn nha hoàn Phượng vương phủ đi vào phòng phát hiện trên đất có đầy mảnh chén nhỏ rơi vãi, sắc mặt lão vương phi khó coi vô cùng, bị tức đến mức sinh bệnh rồi.”
Động tác hắn vu.ốt ve quân cờ đột nhiên ngừng lại, lẩm bẩm nói: “Phượng lão vương phi bị tức đổ bệnh? Bệnh có nghiêm trọng không?”
“Tiểu nhân đã theo chỗ đại phu của Phượng vương phủ tìm hiểu kỹ càng rồi, nói Phượng lão vương phi vốn có bệnh cũ, năm trước còn từng bị Trì Húc Lỗi – công tử phủ Hộ quốc công chọc tức phát bệnh một lần, lần đó đã làm Phượng vương gia giận dữ, sau đó Trì tiểu công tử đột nhiên mất tích vài hôm, lúc xuất hiện tuy không tổn thương gì nhưng lại không thể hành sự rồi. Lúc này còn hung hiểm hơn lần đó, Phượng lão vương phi ngay cả giường cũng không xuống nổi.”
Kết quả hình như khiến hắn vô cùng sung sướng, bàn tay đưa quân cờ tới miệng cắn nhẹ nói: “Thú vị, Nghiêu vương phủ bên kia có động tĩnh gì không?”
“Trong Nghiêu vương phủ đột nhiên đề phòng sâm nghiêm, Tam điện hạ hớt hải chạy về, sau đó xin thái y vào phủ, lại đi Đoan Mộc vương phủ mời cả Đoan Mộc lão vương phi tới, hình như là Nghiêu vương phi động thai khí, có nguy cơ đẻ non.”
“Đẻ non? Bụng Đoan Mộc Điềm cũng sắp tám tháng rồi, mặc dù bây giờ sinh ra nếu cẩn thận điều dưỡng thì đứa bé kia vẫn có thể nuôi sống được, đúng là đáng tiếc.”
Đáng tiếc cái gì? Đương nhiên là đáng tiếc đứa bé trong bụng Đoan Mộc Điềm có trên tám phần là sẽ không xảy ra đại sự gì, dù sao có vị thần y như Đoan Mộc lão vương phi ở đó, rất nhiều chuyện liền trở nên nhẹ nhõm hơn chút.
Nhưng nếu đúng là sinh non thì cũng là một trò hay. Lấy trình độ quan tâm Đoan Mộc Điềm và độ thê nô của Quân Tu Nhiễm thì sợ rằng sẽ liều chết với Phượng vương phủ đấy.
Ai nha nha, đúng là náo nhiệt mà!
Hắn khẽ cắn quân cờ, ánh mắt sáng rọi, hưng phấn sung sướng, chợt hỏi: “Khách quý của bổn vương, các ngươi có hầu hạ cẩn thận không đấy?”
Nghĩ đến vị “Khách quý” kia, người quỳ bên ngoài chợt run rẩy, sau đó chỉ nghe hắn nói: “Chủ tử yên tâm, tất cả đều tuân theo chủ tử phân phó, đặc biệt chọn lựa bốn nha hoàn khéo léo hầu hạ.”
“Ah? Không náo loạn?”
“Sau khi tuân theo chủ tử chuyển lời cho hắn thì hắn không náo loạn nữa.”
“Ừ, đúng là đứa bé ngoan.”
Khi hắn nói câu này lại không nhìn thấy thuộc hạ sau tầng tầng màn che mặt mũi tràn đầy rối rắm và khổ sở.
Có phải đứa bé ngoan hay không hắn không cách nào kết luận, nhưng có một điểm hắn vô cùng rõ ràng, vị kia đúng thật là tiểu tổ tông đấy!
Đương nhiên có phải tiểu tổ tông hay không đối với chủ tử hắn mà nói đều không vấn đề gì, cũng không cần quan tâm, bởi vì người kia chẳng qua chỉ là công cụ để cản tay Phượng Lâu mà thôi.
Hiện tại, tuy rằng điều chủ tử muốn nhìn thấy nhất không xảy ra, tam điện hạ không gặp chuyện bỏ mình, nhưng Phượng lão vương phi bị chọc tức tái phát bệnh cũ sau khi gặp Nghiêu vương phi, bản thân Nghiêu vương phi cũng động thai khí, chiếu theo tình hình này thì hai phủ tất nhiên sẽ nảy sinh ngăn cách, cuối cùng sẽ trở thành đối lập.
Có ai không biết Phượng Lâu tính tình cổ quái âm tình bất định nhưng lại cực kỳ hiếu thuận với mẹ mình, hơn nữa gần đây hắn làm việc quái đản, tùy tâm sở dục, có khi lần trước giúp đỡ tam điện hạ cũng chỉ vì hứng thú nhất thời hoặc bởi vì quan hệ tốt với Nghiêu vương phi thôi, giờ xảy ra chuyện mẹ hắn bị Đoan Mộc Điềm chọc tức đến phát bệnh, trời mới biết hắn sẽ làm ra chuyện gì.
Lại có ai không biết Tam điện hạ xem vương phi của hắn như bảo bối, vì nàng buông tha toàn bộ hoa hồng lá xanh, thậm chí từ chối cả thế lực lớn như Thành gia, bây giờ vương phi bảo bối của hắn đi Phượng vương phủ chơi một chuyến đã bị tức giận đến động thai khí, nhìn là biết hắn sẽ không để yên rồi!
Có một số việc chính là đơn giản như vậy, bởi vì Phượng Lâu có điều cố kỵ không thể thu tay, Quân Tu Nhiễm lại bởi vì không chỗ cố kỵ mà toàn lực xuất kích, đến lúc đó mặc kệ quan hệ gì, cuối cùng hai người kia không liều mạng đến người chết ta sống mới là kỳ lạ đấy.
Trò hay này đúng là vô cùng đặc sắc, hắn chỉ cần ngồi một chỗ xem là có thể ngư ông đắc lợi, hưởng dụng trái cây mỹ vị cuối cùng.
Đương nhiên, tốt nhất vẫn là con cờ này nha!
Ánh mắt hắn rơi vào quân cờ đang cầm, đột nhiên thả tay, ‘cạch’ một tiếng quân cờ rơi xuống bàn cờ hỗn loạn.
Trò hay mới chỉ vừa bắt đầu, gấp cái gì?
Trong Nghiêu vương phủ, Đoan Mộc Điềm đang nằm trên giường đưa tay vỗ về cái bụng trầm tư suy nghĩ.
Bên cạnh, Quân Tu Nhiễm chống cằm ngưng thần, lão vương phi theo thông lệ tự kiểm tra thân thể cho nàng, còn cả Thần công tử chạy tới hỏi thăm, vô cùng lo lắng đi tới đi lui trong phòng, cúi đầu nhíu mày, trong miệng thỉnh thoảng thì thào nói thầm cái gì đấy.
Rốt cuộc hắn dừng chân quay đầu nhìn Quân Tu Nhiễm rồi liếc sang Đoan Mộc Điềm, cuối cùng nhìn lão vương phi, nói: “Mẹ, rốt cuộc thế nào?”
Lão vương phi trực tiếp liếc xéo một cái, căn bản không muốn để ý tới hắn.