Yêu Vương Quỷ Phi

Quyển 3 - Chương 54: Vị thuốc cuối cùng



Kịch độc trong cơ thể Quân Tu Nhiễm bị áp chế đến nay nếu muốn thanh trừ triệt để còn thiếu hai vị linh dược nữa, trong đó một là hắc linh ở Thiên Ma cung, cái còn lại thì không có bất kỳ tung tích nào, cũng không biết phải đi đâu mà tìm.

Về chuyện này, Quân Tu Nhiễm lại chưa bao giờ nói với mẫu phi, đơn thuần vì không muốn bà lo lắng, cho nên lúc này nghe mẫu phi đột nhiên nhắc tới hắn không khỏi có chút bất ngờ, sau khi suy nghĩ một lát cũng hiểu được có lẽ là phụ hoàng nói cho bà biết, cũng có thể là Đoan Mộc lão vương phi kể cho bà.

Hiền Phi ân cần nhìn nhìn hắn, hỏi: “Nghe nói còn thiếu mấy loại thuốc, đã có tin tức gì chưa?”

“Còn hai vị cuối cùng, hắc liên ở Thiên Ma cung, còn thánh diễm quả thì vẫn chưa có manh mối.”

“Thánh diễm quả?”

“Vâng, kỳ thật nếu không nhờ Đoan Mộc lão vương phi nói thì con cũng không biết trên đời này có thứ quả như vậy, không rõ rốt cuộc hình dáng nó thế nào, sinh trưởng ở đâu. Chỉ nghe nói hình như đó là một giống đào đỏ như lửa, tản ra mùi hương làm người ta say mê, về phần cụ thể ra sao thì con chưa từng nhìn thấy nên cũng không đoán được.”

Đoan Mộc Điềm nằm nghiêng, thấy sắc mặt mẫu phi bỗng nhiên có vẻ khó lường thì không khỏi hồi hộp, khẽ hỏi: “Mẫu phi, chẳng lẽ ngài biết thánh diễm quả?”

Hiền Phi đang trầm ngâm chợt hoàn hồn, trước ánh mắt chăm chú của hai vợ chồng khẽ gật đầu nói: “Ta quả thật đã nhìn thấy nó, chỉ là…”

“Mẫu phi có chỗ nào khó xử sao?”

Bà lại nhíu nhíu mày giống như đang trầm tư cố gắng nhớ lại điều gì đó, đáp: “Cũng không có gì khó xử, chẳng qua đột ngột quá lại không nhớ rõ được, để ta nghĩ kĩ đã.”

“Không nhớ rõ? Vậy là lúc mẫu phi còn nhỏ sao?” Sắc mặt Quân Tu Nhiễm khẽ biến, nếu quả thật như thế thì chẳng lẽ vị thuốc hắn tân tân khổ khổ tìm lại ở Phù Phong quốc ư?

Hiền Phi lại lắc đầu, nói: “Hình như cũng không nhỏ, song lại không phải ở Phù Phong.”

“Trước khi mẫu phi xuất giá, ngoại trừ Phù Phong ra còn từng đi đâu không?” Đoan Mộc Điềm lại hỏi.

“Vậy cũng nhiều, có đi Liên Nhạc, cũng đã tới Đại Viêm, còn rất nhiều tiểu quốc bộ lạc nhỏ ta cũng có từng đi qua.”

Câu trả lời này trái lại ngoài dự liệu của hai vợ chồng, còn tưởng mẫu phi thân là Phù Phong công chúa hẳn nên ở trong thâm cung, hiếm lắm mới được ra ngoài một hai lần, sau khi gả tới Đại Viêm cũng là sống trong cung chưa từng đi ra mới phải.

Thì ra trước kia bà cũng không an phận như thế sao?

Hiền Phi cũng không thể cho ra kết quả, nói là trong nhất thời không nghĩ ra rốt cuộc nhìn thấy thánh diễm quả ở chỗ nào, sau đó lại ôm tiểu bảo bối ăn no ngủ yên kia vui vẻ cưng nựng, mãi cho đến khi mặt trời xuống núi màn đêm đến mới lưu luyến không rời thả tiểu bảo bối để hồi cung.

Đoan Mộc Điềm chào tạm biệt mẫu phi, đưa mắt nhìn bà và Quân Tu Nhiễm đi ra khỏi phòng, vô thức vỗ nhẹ tiểu tử trong lòng như có điều suy nghĩ.

Nàng cảm giác, dường như phản ứng của mẫu phi có chút kỳ lạ.

Chẳng lẽ do nàng suy nghĩ nhiều ư?

Nàng có thể nhìn ra mẫu phi thật lòng yêu thương Tu Nhiễm, không thể có chuyện bà biết linh dược cứu mạng con trai ở đâu mà lại giấu diếm không nói được.

Chợt đầu ngón tay ấm ấm ngứa ngứa, cúi đầu đã thấy tiểu bảo bối nhà nàng đang cầm ngón tay nàng bỏ vào miệng ăn ngon lành, hai chân ngắn quẫy đạp rất có dáng vẻ giương nanh múa vuốt, hình như rất sung sướng.

Xem bé, Đoan Mộc Điềm cũng không nhịn được vui theo, tạm thời bỏ qua chuyện nghĩ mãi không hiểu, chuyên tâm chơi đùa với con trai bảo bối.

Bên kia, Quân Tu Nhiễm tiễn mẫu phi đến tận cửa cung mới dừng bước chào tạm biệt, lại đưa mắt nhìn xe ngựa của mẫu phi đi vào hoàng cung rồi hắn mới lên ngựa trở về Nghiêu vương phủ.

Nhưng sau khi Hiền Phi tiến cung lại không trở về Sóc Hoa cung mà đi vòng về phía ngự thư phòng.

“Hoàng Thượng, Hiền Phi nương nương cầu kiến.”

Hoàng đế bệ hạ từ đống tấu chương ngẩng đầu, có hơi kinh ngạc nhìn thái giám thông bẩm.

Hiền Phi cầu kiến? Bình thường nàng không hề đến ngự thư phòng, sao hôm nay lại… Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?

Lúc này nói: “Tuyên!”

Hiền Phi từ bên ngoài bước vào ngự thư phòng, quỳ xuống: “Thỉnh an hoàng thượng.”

“Ánh Hạ, không phải hôm nay nàng xuất cung đi thăm cháu nhỏ sao? Sao trở về sớm vậy?”

Hiền Phi đứng dậy, lắc đầu nói: “Cũng không sớm, là Hoàng Thượng chuyên tâm xử lý quốc sự quên thời gian rồi, trời bên ngoài cũng đã sắp tối.”

“Ah? Hình như là vậy thật.” Hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài một cái, thấy ánh sáng chiếu vào cửa sổ giấy đã mờ mờ, trong ngự thư phòng cũng thắp nến, không khỏi cười khẽ, lại nhìn về phía Hiền phi hỏi, “Trước giờ nàng chưa từng đến ngự thư phòng tìm trẫm, hôm nay cố ý tới đây là có chuyện gì sao?”

Sắc mặt Hiền Phi bỗng ngưng trọng vài phần, một lần nữa quỳ xuống nói: “Nô tì có một chuyện muốn nhờ, xin Hoàng Thượng ân chuẩn.”

Hoàng Thượng nhướng mày, ngữ khí cũng không còn nhẹ nhõm nữa, hỏi: “Chuyện gì?”

“Xin Hoàng Thượng cho phép nô tì xuất cung.”

“Xuất cung? Hôm nay không phải nàng vừa mới xuất cung sao?” Nói xong, hắn lại lộ ra vẻ hiểu rõ nói: “Là thằng nhóc kia đáng yêu quá á? Làm cho nàng lưu luyến không rời như vậy, nghe nàng nói thế trẫm cũng bắt đầu không nhịn được muốn đi xem đây này.”

Nghĩ đến tiểu bảo bối, sắc mặt Hiền Phi cũng dịu xuống lộ ra vẻ yêu thương nói: “Đúng là một tiểu bảo bối, nhìn sao cũng thấy vui mừng, nô tì còn suýt không nhịn được ôm nó vào cung nuôi đấy.”

“Thực sự đáng yêu như thế? Xem ra trẫm cũng phải lén xuất cung một chuyến rồi.”

“Hoàng Thượng nhất định sẽ thích, nhưng nô tì cầu xin cũng không phải vì xuất cung với tôn nhi, mà là… nô tỳ muốn rời kinh.”

Sắc mặt hoàng thượng đột nhiên trầm xuống, nhìn chằm chằm nàng cắn răng hỏi: “Nàng nói cái gì?”

“Ta muốn rời kinh.”

“Phong Ánh Hạ!” Quân hoàng đế bỗng đứng lên, hung hăng nhìn nàng nói: “Nàng có biết mình đang nói gì không?”

“Nô tì rất rõ ràng, xin Hoàng Thượng ân chuẩn!”

Quân hoàng đế đứng đó, ánh mắt nặng nề nhìn Hiền phi đang quỳ, bỗng hít sâu một hơi, miễn cưỡng đè nén lửa giận trong lòng hỏi: “Nàng muốn đi làm gì?”

“Ta muốn đi tìm thánh diễm quả cho Nhiễm nhi.”

“Nằm mơ!” Quân hoàng đế như bị dẫm phải đuôi nhảy dựng lên quát: “Nếu nàng dám đi, trẫm sẽ lập tức hạ chỉ giết Quân Tu Nhiễm!”

Hiền Phi ngẩng đầu nhìn hắn, khóe miệng lại mỉm cười, nói: “Người sẽ không đâu.”

Mi tâm hoàng đế chợt giật giật vài cái, hung hăng nhìn nàng lại bất đắc dĩ nàng không hề sợ, ngược lại còn cười đùa với hắn, trong phút chốc làm cho hắn có loại ảo giác như trở về nhiều năm trước, khi hắn và nàng mới quen nàng cũng từng đối với hắn như vậy.

Nhưng hắn mau chóng tỉnh táo lại, một lần nữa sầm mặt nói: “Không cho phép nàng bước ra khỏi kinh thành một bước, bằng không…”

“Không thì sao?”

“Trẫm cũng rời kinh!”

“Người điên rồi?”

“Nàng mới điên rồi! Chẳng lẽ nàng quên năm đó đã hứa gì với bọn chúng? Lại vẫn dám chạy qua đó, muốn chết phải không?”

Hai người này nhìn nhau gào thét, khí thế của Hiền phi thoáng cái yếu đi, một lần nữa quỳ xuống đất, hai mắt chếch đi, vẻ mặt ưu tư thút tha thút thít: “Thì sao chứ? Chẳng lẽ muốn ta trơ mắt nhìn Nhiễm nhi phát độc mà chết sao? Đó là thứ cứu mạng Nhiễm nhi, cho dù vi phạm lời hứa, trả giá tính mạng, làm sao ta từ bỏ cho được?”

“Nàng…”

“Trước nay ta chưa từng làm tròn nghĩa vụ của một người mẹ, không ở bên yêu thương dạy bảo nó trái lại còn để nó gặp nhiều bất hạnh đau khổ như vậy, nỗi đau kia đến nay vẫn còn giày vò nó, chẳng lẽ ta có thể trơ mắt nhìn sao? Linh dược cứu mạng kia đang ở đó, không nói là chỉ làm trái một lời hứa, cho dù phụ cả thiên hạ này ta cũng muốn con ta sống sót!”

Ánh mắt Quân hoàng đế lấp lánh, sau đó lại nhanh chóng trầm ngưng, cắn răng nói ra: “Không được xuất cung!”

Hiền Phi chợt ngẩng đầu nhìn hắn, gì? Giả đáng thương không có tác dụng sao?

Vì vậy nàng cũng không quỳ nữa, vỗ vỗ góc áo đứng lên, liếc xéo hắn rồi âm dương quái khi lầm bầm lầu bầu: “Nếu không phải tại ngươi bảo vệ không tốt thì sao nó có thể bị con tiện nhân Bội Lan kia hãm hại? Chịu nhiều đau khổ như vậy, thậm chí đến hôm nay vẫn phải chịu đựng độc phát bất cứ lúc nào?”

Khoé miệng Quân hoàng đế bắt đầu run rẩy.

“Uổng cho ta vượt ngàn dặm xa xôi chạy đến gả cho ngươi, không ngờ không chỉ không chiếm được nửa điểm che chở của ngươi ngược lại ngay cả con trai bị đánh tráo cũng phải nén giận không dám nói còn phải chui vào ở trong lãnh cung, vừa vào chính là hai mươi năm. Thậm chí bây giờ ta muốn làm chút chuyện cho con trai ta còn bị ngươi quấy nhiễu, chắc hẳn kiếp trước ta đã làm quá nhiều chuyện ác nên kiếp này mới phải chịu nhiều đau khổ như vậy đấy.”

Mi tâm Quân hoàng đế giật liên hồi.

“Lại nói, thân làm cha làm phu quân lại không thể bảo vệ vợ con mình, còn không biết xấu hổ luôn mồm nói cái gì chỉ thích ta chỉ yêu ta, nếu không phải trợn mắt nói dối thì chính là da mặt quá dầy không biết thế nào là ngượng.”

Quân hoàng đế đưa tay, vuốt mạnh lên mi tâm nhưng vẫn không ngăn được gân xanh nổi lên trên trán.

“Có điều nói cũng đúng, dù sao nữ nhân ngươi không thiếu, con trai cũng chả ít, ta nói vậy trái lại tự cho là đúng tự mình đa tình không biết tốt xấu rồi.”

Quân hoàng đế bỗng thở ra một hơi dài, thả mình xuống ghế rồng lười biếng như không còn sức lực, mi tâm nhíu chặt, sắc mặt ảm đạm lầm bầm nói: “Cho nên, rốt cuộc nàng cũng không chịu được nữa muốn rời khỏi ta sao?”

Hiền Phi há miệng định nói bỗng nghẹn trong cổ họng, nhìn dáng vẻ chán chường thất lạc và phiền muộn cô đơn của quân hoàng, sắc mặt nàng dịu đi, ngậm miệng không tiếp tục chanh chua nữa.

Nàng nhẹ nhàng bước đến trước mặt hắn, khẽ nghiêng người vuốt lên khuôn mặt ảm đạm kia, nói nhỏ: “Từ một khắc ta rời khỏi hoàng cung Phù Phong thì chưa từng nghĩ sẽ rời khỏi chàng, nhưng bây giờ Nhiễm nhi đang chờ thánh diễm quả cứu mạng, ta biết rõ nó ở đâu lại muốn ta không thể làm gì thì quả thật ta không làm được, nhiều năm như vậy rồi, ta chưa từng làm chuyện gì cho con.”

Mi tâm hắn kịch liệt run rẩy vài cái, đưa tay cầm lấy bàn tay đang vuốt trên mặt mình, sau đó dùng sức ôm nàng vào trong ngực nói: “Đừng đi! Nói cho nó biết chỗ, rồi để nó tự nghĩ biện pháp đi lấy!”

Hiền phi lắc đầu, “Chàng biết mà, không có ta dẫn đường, ngay cả chỗ kia nó cũng không tìm được.”

“Nàng vẽ bản đồ cho nó.”

“Chuyện này chẳng lẽ một tấm bản đồ là có thể giải quyết hay sao?”

Hoàng đế bệ hạ không khỏi im lặng, bàn tay ôm nàng càng thêm chặt, sau đó Hiền phi chợt cứng người rồi mềm nhũn trong ngực hắn, không có thêm động tĩnh gì.

Hắn vẫn cứ ôm nàng, sóng ánh mắt lại lấp loé không biết nghĩ điều gì, tiếp đó bế nàng lên thả xuống giường trong nội điện, yên tĩnh nhìn nàng một lúc rồi quay người đi ra.

“Người đâu, truyền Tam hoàng tử tiến cung!”

Quân Tu Nhiễm vừa trở lại Nghiêu vương phủ không bao lâu, người trong cung đã vội vã đến nói là phụ hoàng cho truyền, điều này làm hắn không khỏi kinh ngạc, nhưng vẫn nhanh chóng chuẩn bị rồi tiến cung một lần nữa.

Sau khi vào cung nghe được tin tức kia, hắn vô cùng khiếp sợ. Thật không ngờ thánh diễm quả mình đau khổ tìm kiếm không có bất kỳ manh mối nào lại lấy được tin tức từ chỗ phụ hoàng, càng khiếp sợ càng rung động hơn chính là phụ hoàng nói mẫu phi vốn định tự mình đi tìm thánh diễm quả nhưng bị ông làm hôn mê, bởi vì nhiều năm trước mẫu phi từng hứa với những người ở đó là sẽ vĩnh viễn không bước vào lãnh địa của bọn họ, bằng không sẽ bị toàn tộc truy sát, không chết không ngừng.

Quân Tu Nhiễm tâm tình phức tạp khó nói nên lời, cúi đầu nhìn người yên tĩnh nằm trên giường kia, nữ nhân đó sinh ra hắn lại vì hắn mà lao vào nguy hiểm bỏ qua tính mạng, cảm xúc phập phồng khó mà khống chế được.

“Nghe cho kỹ, trẫm sẽ không để mẹ ngươi lao vào đó lấy linh dược cứu mạng gì gì cho ngươi, nếu ngươi muốn giải độc thì tự đi mà lấy, bất kể là đòi quang minh chính đại hay lén trộm hay lừa gạt, đều tự ngươi đi làm!” Sau lưng truyền đến giọng của phụ hoàng, nghe có vẻ vô cùng mất kiên nhẫn, chắc là giận lây sang cả hắn luôn rồi.

Quân Tu Nhiễm lại không nhịn được cong môi cười, quay đầu nhìn ông nói: “Nhi thần cũng không định để mẫu phi mạo hiểm, chỉ cần biết thánh diễm quả ở đâu, nhi thần nhất định có thể mang nó về.”

“Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt nhất.” Quân hoàng đế nhìn hắn, lại bỗng nhiên thở dài một tiếng, nói, “Đến hắc liên mà ngươi còn chưa lấy được, trước mắt đừng mơ thánh diễm quả vội.”

“Vâng.” Hắn nghiêng đầu nhìn mẫu phi hôn mê, mặt lộ ra biểu cảm khó hiểu giống như cười mà không phải cười: “Không biết đợi mẫu phi tỉnh lại, liệu có…”

“Ngươi có thể cút về được rồi!” Hoàng đế bệ hạ bỗng nhiên mở miệng, ánh mắt bất thiện nhìn hắn, nói, “Ngươi vẫn nên sắp xếp mọi chuyện tiếp theo cho tốt đi, sớm ngày giải độc để cho mọi người còn yên tâm.”

Quân Tu Nhiễm cười như hoa, lại liếc mẫu phi rồi khom người: “Vâng, nhi thần cáo lui.”

Ra khỏi hoàng cung, toàn bộ thế giới đã chìm vào màn đêm vô tận, hắn ngẩng đầu nhìn sao sáng đầy trời không khỏi cảm thấy thiên địa bao la, làm cho lòng hắn cũng bắt đầu lâng lâng theo.

Bạch Phong chờ ngoài cửa cung, nhìn chủ tử đi ra có cảm giác hơi quái lạ, cảm thấy hôm nay chủ tử nhẹ nhàng khoan khoái lạ thường.

“Chủ tử.”

Quân Tu Nhiễm thu hồi ánh mắt nhìn sang Bạch Phong, nói: “Có tin tức của thánh diễm quả rồi.”

Bạch Phong khẽ giật mình, sau đó đột nhiên sáng bừng mắt, vốn tính tình trầm lặng nghe được tin này cũng không khỏi kích động, luôn miệng nói:  “Chúc mừng chủ tử, không biết thánh diễm quả hiện ở đâu? Có chuyện gì mà thuộc hạ có thể làm không? Xin chủ tử giao phó!”

“Không gấp, việc này phải bàn kỹ hơn, chỗ thánh diễm quả cũng không phải đơn giản là có thể đi lấy được, về phủ trước đã.”

“Vâng!”

Trên đường hồi phủ, tâm tình chấn động của hắn vẫn không suy giảm, không chỉ vì có được tin tức thánh diễm quả mà chủ yếu là lần tiến cung này khiến hắn cảm nhận được một chuyện.

Cho dù hắn không hề đồng ý để mẫu phi mạo hiểm vì mình, nhưng biết bà bằng lòng vì hắn làm nhiều chuyện như vậy, hắn đã cảm thấy lòng tràn ngập vui sướng và cảm động, không thể khống chế.

Rất nhanh đã đến Nghiêu vương phủ, hắn lập tức đi tới hậu viện, bước chân vô cùng nhẹ nhõm.

Nhưng khi tiến vào phòng cảnh đầu tiên chứng kiến lại là thằng nhóc kia tỉnh rồi, đang nằm trong ngực Điềm Điềm bú sữa, khoé miệng hắn hơi giật giật, bỗng nhiên nhớ đến ánh mắt phụ hoàng nhìn hắn ban nãy, không khỏi mỉm cười.

“Chàng trở về rồi hả?” Nàng quay đầu nhìn hắn, hỏi, “Phụ hoàng cố ý gọi chàng vào cung là có chuyện gì gấp sao?”

Hắn đi đến bên giường, phát hiện tiểu bảo bối cũng ngừng bú, đôi mắt nhỏ như hạt châu bóng bẩy đảo quanh như đang tìm mình.

Trong lòng hắn ấm áp, thò tay bế bé lên hỏi: “Ăn no rồi sao?”

“Chắc là vậy.”

Hắn không để ý tiểu bảo bối bẹt miệng nhỏ, giương nanh múa vuốt, vẫn ôm ôm vào ngực chà đạp một phen, nhìn dáng vẻ nó đáng thương bĩu môi muốn khóc lại cười vô cùng sáng lạn.

Đoan Mộc Điềm chỉnh xong quần áo nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi: “Xảy ra chuyện gì tốt sao? Nhìn chàng có vẻ rất vui.”

Hắn nhướng mày, đưa tay sờ sờ mặt của mình, hỏi: “Ta biểu hiện rõ ràng vậy ư?”

Nàng cười khẽ gật đầu, biết rõ hắn rất vui vẻ, nàng cũng cảm thấy tâm tình rất tốt theo.

Hắn nghiêng người ngồi xuống mép giường, ngón tay vẫn nhẹ nhàng đùa tiểu bảo bối, trêu chọc nó hoa tay múa chân không ngừng, hắn nhìn, ánh mắt cũng mềm nhũn lại.

Sau đó ngẩng đầu nhìn nàng, nói: “Có tin tức về thánh diễm quả rồi.”

“Cái gì?”

“Có tin tức thánh diễm quả, ta đương nhiên vui vẻ.”

Đoan Mộc Điềm giật mình, bị tin tốt bất thình lình này làm cho mơ màng, sau đó cố tỉnh táo lại, dẹp yên kích động tung tăng như chim sẻ trong lòng, kéo tay hắn hỏi: “Rốt cuộc là sao?”

Hắn cúi người hôn lên mặt nàng một cái, sau đó tỉ mỉ kể lại chuyện khi tiến cung, Đoan Mộc Điềm vừa nghe mắt vừa gợn sóng, nửa vui mừng nửa lại cảm thấy thú vị, đưa tay sờ sờ mặt hắn nói: “Chàng vui như thế, không chỉ bởi vì có được tin tức của thánh diễm quả đúng không?”

“Điềm Điềm nghĩ sao?”

“Hiền Phi nương nương là mẫu phi của chàng, thật tốt.”

Nàng chỉ nói như vậy, về phần rốt cuộc tốt chỗ nào lại không cần nàng kể rõ, hắn cúi đầu lẳng lặng đối diện với nàng cười yếu ớt, khẽ lên tiếng: “Ừ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.