Tiệc đầy tháng được cử hành khí thế, mặt mũi ai nấy đều tràn ngập niềm vui, phần lớn đều ca tụng tiểu thế tử Nghiêu vương phủ hết lời, các loại chúc tụng vây quanh tiểu bảo bối, tung hô giống như bé là tiểu thần đồng thiên tài tuyệt thế vô song, không cần nhìn cũng biết sau này sẽ phong hoa tuyệt đại, phong thần tuấn dật, thông minh tuyệt đỉnh văn phong trác tuyệt thế nào.
Hoàng Thượng cũng rất yêu thích cháu trai ôm không muốn buông tay, nhưng cuối cùng vẫn bị Hiền phi nương nương đoạt mất, trái lại hai vợ chồng Đoan Mộc vương gia lại khá bình tĩnh, không hề tranh quyền ôm ấp tiểu bảo bối, trong lúc mọi người đang cảm thán bỗng bị một câu bâng quơ của Đoan Mộc vương phi làm cho vỡ vụn: “Giờ cứ để bọn họ ôm cho đỡ nghiền đi, chờ sau hôm nay ta vẫn có thể sang đây thăm tiểu báo bối lúc nào cũng được”,
Vương phi nương nương, cho dù người thật sự nghĩ vậy thì xin đừng nói thẳng ra thế chứ! Cho dù không nhịn được cũng đừng nói trước mặt hoàng thượng và Hiền phi nương nương mà! Kể cả người muốn nói trước mặt họ thì xin vui lòng uyển chuyển nói giảm nói tránh chút, đừng dương dương tự đắc đầy bố thí như vậy!
Ngài có thấy ánh mắt giết người hoàng thượng và Hiền phi nương nương quăng sang không? Có cảm nhận được bọn họ toả ra khí lạnh không?
Ai ôi!!! Đúng là cóng chết người đó!
Nhưng trong đại sảnh đường đầy vui mừng này, chung quy vẫn có người lạc loài trưng ra bộ mặt như thể toàn bộ thiên hạ thiếu nợ mình, toàn thân u ám phiền muộn làm mọi người xung quanh tránh xa ba thước, ngay cả khoé mắt cũng không dám liếc sang bên đó.
Dưới tình huống này chỉ có một người dựa tường đứng rất gần nàng, đôi mắt lấp lánh ý cười rồi lại bất giác mang theo một chút đắng chát thất lạc, chợt có tia sáng loé lên không biết nghĩ ra trò gì.
Hắn yên lặng nhìn người nào đó đang nổi giận, một lúc lâu sau rốt cuộc thở dài nói: “Nếu nàng thật sự không muốn thì có thể từ hôn, đào hôn hoặc dùng thủ đoạn gì đó, chắc hẳn hoàng thượng sẽ không thật sự làm khó nàng đâu.”
Nàng kia chợt quay đầu nhìn hắn chằm chằm, nghiến răng đáp: “Bây giờ ngươi nói những lời này là có ý gì? Nếu không phải ngươi âm thầm xúi giục thì làm sao Tiểu Niệm lại làm thế, làm sao lại có màn tứ hôn hoang đường hôm nay? Bây giờ ngươi mở miệng nói cái gì đào hôn với từ hôn, Đoan Mộc Thần ngươi xem ta là cái gì?”
Ánh sáng trong mắt Đoan Mộc Thần lại nhạt đi vài phần, sự dịu dàng vui vẻ cũng biến mất không chút tăm hơi, nhìn nàng nói: “Ta chưa từng xúi giục Tiểu Niệm làm gì hết, hôm nay thằng nhóc làm vậy cũng làm ta cực kỳ bất ngờ, nhưng nếu nàng không tin khăng khăng cho rằng do ta xúi giục thì ta có giải thích thế nào cũng vô dụng. Hôn sự này tuy nàng cho là hoang đường nhưng với ta lại không biết đã trông mong chờ đợi bao lâu, nếu nàng cứ nhất mực không muốn thì ta có thể làm gì? Chẳng lẽ muốn ta ép nàng kết hôn với ta ư?”
“Ngươi…” Nàng há miệng muốn nói gì đó, nhưng nhìn biểu cảm trước giờ chưa từng xuất hiện của Đoan Mộc Thần lúc này, tất cả lời nói thoáng chốc nghẹn ở cổ họng, nói không nên lời.
Tim bỗng nhiên đè nén vô cùng làm cho sắc mặt càng vặn vẹo dữ tợn hơn.
Ánh mắt Đoan Mộc Thần vẫn luôn nhìn nàng chăm chú, nói thêm: “Nàng nói ta coi nàng là gì, ta luôn xem nàng là người yêu, nhưng không biết trong mắt nàng ta là thứ gì? Năm đó nàng cư.ỡng bức ta, mặc kệ vì lý do gì, thực ra ta rất vui vẻ, cảm thấy chắc hẳn đối với nàng ta khác với người khác, cho nên luôn một mực đuổi theo nàng, lại không ngờ ta càng đuổi nàng càng trốn, ta dùng hết thủ đoạn nghĩ hết biện pháp, mặt dày mày dạn quấn lấy nàng mà nàng vẫn né ta ngàn dặm, ta đã không nghĩ ra được biện pháp nào nữa rồi.”
Phượng Lâu há to miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nặn được nửa chữ, ngược lại nghiêng mặt đi, mày nhíu chặt không biết nghĩ gì.
Đoan Mộc Thần nhìn nàng, ánh mắt càng thêm ảm đạm, khẽ khép hờ mi nói khẽ: “Chuyện hôm nay ta cũng rất bất ngờ, hoàn toàn không ngờ Tiểu Niệm lại đột nhiên thỉnh cầu hoàng thượng chuyện này, kỳ thật cũng rất vui, nhưng nếu nàng không bằng long thì hôn sự này coi như xong. Ta sẽ bẩm với hoàng thưởng, nếu bị trách tội ta cũng sẽ tự mình gánh vác, tuyệt không để liên luỵ với Phượng gia nàng. Về phần Tiểu Niệm, ta không giành với nàng nữa, cứ để thằng bé ở lại Phượng gia, sống bên cạnh nàng đi. Thật ra trước giờ ta chưa từng có ý muốn tranh đoạt với nàng, chỉ là muốn có nhiều cơ hội tiếp xúc với nàng hơn mà thôi.”
Phượng Lâu lại ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt đã ánh lên cảm xúc phức tạp làm cho dáng vẻ giơ nanh múa vuốt bén nhọn của nàng cũng vô cớ tan biến, đôi môi đỏ run run như muốn nói điều gì đó song lại bồi hồi trong miệng rất lâu mà không thốt ra được.
Dáng vẻ này khiến Đoan Mộc Thần cũng không nhịn được sốt ruột thay nàng, lòng tràn đầy lo lắng thiếu chút nữa buột miệng gào lên, nàng nói đi chứ! Nữ nhân chết tiệt, cố tình muốn làm bổn công tử gấp đến chết đúng không?
Sau đó hắn điềm nhiên như không có việc gì, sắc mặt không đổi hít sâu một hơi đ.è xuống tâm tình, vẫn khép hờ đôi mắt đi sượt qua bên người nàng, “Để ta đi bẩm với hoàng thượng!”
Tay bỗng nhiên bị giữ chặt, sau lưng truyền đến giọng nói hổn hển của Phượng Lâu: “Ngươi chán sống sao, nói trước mặt nhiều người như vậy, muốn để mặt mũi hoàng thượng đi đâu?”
Hắn đưa lưng về phía Phượng Lâu, không nhịn được cong môi một cái đắc ý, sau đó mau chóng đè lại khoé miệng giống như cái cong môi vừa rồi chỉ là ảo giác chưa từng xuất hiện mà thôi.
Hắn tuỳ ý để Phượng Lâu giữ lại, tự giễu cười khẽ: “Bản thân ta còn không quan tâm, ngươi quản ta làm gì?”
“Ta… Ta không muốn vì ngươi mà làm cho hai đại gia tộc ngăn cách, thậm chí trở mặt thành thù.”
Nữ nhân thối tha này, chết tiệt! Nói lời có ích đấy, nói thật một câu sẽ chết sao? Sẽ chết sao hả?
Trong lòng hắn hung hăng đánh nàng một trận, khuôn mặt vặn vẹo khoé mắt run run, thật vất vả áp chế cảm xúc một lần nữa bùng lên trong lòng.
Sau đó, hắn bỗng nhiên giãy khỏi tay nàng, quay người nhìn nàng lạnh lùng nói: “Yên tâm đi, mẫu thân và đại ca ta không phải người không biết nói lí lẽ bất phân nặng nhẹ, ta đã nói một mình ta gánh thì bất kể kết quả cuối cùng thế nào bọn họ cũng sẽ không vì thế mà trách tội đến nàng!”
Phượng Lâu cũng cúi đầu nhìn tay mình, bất chợt ngẩn người.
Đoan Mộc Thần lại dám giãy khỏi tay mình, sao lại như vậy? Đây là chuyện chưa từng xảy ra, hơn nữa, ta việc gì phải mất mác? Mất mác cái rắm!
Dường như hắn không nhìn ra nàng đang hoảng hốt, tiếp tục nói: “Dẫu gì ta cũng là đích tử của Đoan Mộc gia, tin tưởng hoàng thượng sẽ nể tình Đoan Mộc gia mà tha chết. Như vậy cũng tốt, tránh cho về sau huyên náo không ngừng, tuổi ta cũng không còn nhỏ, đợi giải quyết xong chuyện này thì có thể an tâm chọn một cô nương tốt, lập gia đình sinh con rồi.”
Phượng Lâu bỗng nhiên nổi giận, ngẩng mạnh đầu lên nhìn hắn quát: “Ngươi dám! Nếu ngươi dám lấy nữ nhân khác, ngươi cưới ai ta giết kẻ đó!”
Ngay cả Đoan Mộc Thần cũng không khỏi bị cơn thịnh nộ đột ngột của nàng làm cho hoảng sợ, ngơ ngác nhìn nữ tử đang nổi cơn lôi đình vừa tàn nhẫn vừa có vài phần tủi thân kia, ánh mắt lấp loé, nhịp tim đập lên dồn dập.
Thật tốt quá!
Phượng Lâu vẫn còn đang nổi giận nên không phát hiện điểm khác thường của Đoan Mộc Thần, ánh mắt hung tàn nói tiếp: “Đồ bổn vương đã dùng không cho phép người khác làm bẩn, nam nhân cũng vậy!”
Một câu này giọng hơi lớn làm cho nguyên một sảnh đường đang huyên náo chúc tụng chợt yên tĩnh, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, tất cả mọi người xoay đầu nhìn về phía này, sắc mặt người nào người nấy đều vô cùng đặc sắc, đủ loại hình thái.
Phượng Lâu cũng nhanh chóng phản ứng kịp, chịu cảnh bao người chú mục cũng làm cho nàng không khỏi nóng cả mặt, khí thế giảm một nhịp rồi ngay lập tức hung hãn trừng mắt lườm toàn bộ một vòng.
Nhờ xây dựng hình ảnh nhiều năm qua, hoặc cũng có thể ánh mắt lúc này của nàng quả thật quá hung hãn nên số người chạm phải ánh mắt nàng đều co rúm lại, vội vàng niệm thanh tâm chú định thần, rồi lại nghĩ ra tâm kinh tuyệt thế để tự thôi miên: mình không nghe thấy gì hết, không nghe thấy gì hết….
Nhưng cho dù không còn ai nhìn thì bầu không khí cũng trở nên hết sức kỳ quái, ngay cả tâm cảnh như Phượng Lâu cũng không nhịn được cảm thấy toàn thân gượng gạo, hận không thể xoay người rời đi.
Thực tế nàng cũng định làm như vậy rồi.
Túm một tay Đoan Mộc Thần sau đó lôi hắn chạy ra ngoài không hề quay đầu nhìn lại.
Trong lòng hỗn loạn nên nàng không nhìn thấy Đoan Mộc Thần phía sau chậm rãi nở một nụ cười đắc thắng cộng với ánh mắt vui vẻ tung tăng… Tính tính thì nàng chỉ nghe được vô số tiếng nhốn nháo của đám đại thần phu nhân và các tiểu thư công tử đang xôn xao phía sau, không khí còn náo nhiệt hơn lúc đầu gấp mấy chục lần khiến nàng càng muốn chạy chối chết thật nhanh.
Chết tiệt! Khốn kiếp! Tất cả đều do tên khốn Đoan Mộc Thần gây ra, tất cả đều tại hắn!
“Hôm nay náo nhiệt thật đấy.” Đêm dài tĩnh lặng, sau khi tất cả khách khứa đều rời khỏi, Đoan Mộc Điềm ngồi bên giường nhỏ chơi với tiểu bảo bối vừa ngủ dậy, nhớ tới chuyện xảy ra ban ngày không khỏi nở nụ cười.
Quân Tu Nhiễm chống cằm nằm nghiêng trên giường, bất mãn lườm tiểu bảo bối ôm ngón tay Điềm Điềm nhà hắn không thả, rồi lên tiếng: “Có phải chúng ta nên chuẩn bị hạ lễ không?”
Đoan Mộc Điềm không khỏi rối rắm, ki bo đáp: “Tiểu thúc kết hôn, thân là cháu gái, làm vãn bối lại phải đưa hạ lễ ư? Sao ta lại cảm thấy không cần nhỉ?”
Tiểu bảo bối cầm chặt tay mẫu thân, cái miệng nhỏ nhắn khẽ kêu y y a a không biết đang nói gì, có lẽ là đang tỏ vẻ đồng ý với lời mẫu thân nói chăng?
Ừ, chắc chắn là như vậy!
Đoan Mộc Điềm thò tay gãi gãi cằm bé, gãi đến mức làm bé ngứa ngáy giơ tay nhỏ, chân nhỏ đạp loạn, trông có vẻ rất sung sướng, lại còn phát ra tiếng cười khanh khách đầy non nớt đáng yêu.
Tiểu bảo bối đáng yêu như thế, Đoan Mộc Điềm thật sự càng nhìn càng thích, càng không nỡ rời mắt, nhịn không được cúi người thơm nhẹ lên mặt bé một cái. Tam điện hạ nằm bên kia giường bốc lên khí lạnh, sau đó không biết nghĩ gì chợt bày ra một tư thế phong tình vạn chủng, ném một cái mị nhãn về phía này, vừa xấu hổ vừa e sợ nói: “Nương tử, người ta cũng muốn thơm thơm.”
Đoan Mộc Điềm chỉ cảm thấy da gà nổi đầy đất, ngẩng đầu tức giận lườm một cái, sau đó ôm tiểu bảo bối lên giường, có vẻ định đi ngủ.
Quân Tu Nhiễm vội vàng nhìn theo, ghé mắt nhìn chằm chằm tiểu bảo bối ngọ nguậy trong ngực nàng nói: “Để nó ngủ trong giường nhỏ là được rồi.”
“Nó còn nhỏ quá.”
“Không nhỏ, đã đầy tháng rồi.”
“…”
Đoan Mộc Điềm cuối cùng quyết định không để ý tới hắn, phối hợp ôm tiểu bảo bối lên giường, đặt bé ở bên trong, chơi đùa với bé, để mặc tam điện hạ nằm ngoài tràn đầy u oán mất mác cộng thêm một tiếng thở dài thườn thượt, đợt tiểu bảo bối ngủ sau vù vù, Đoan Mộc Điềm chợt xoay người hôn lên mặt hắn một cái.
Khóe miệng hắn lập tức bay lên, lại ra vẻ cành cao nhìn nàng, được lợi còn khoe mẽ nói: “Nàng làm gì đấy? Dám sàm sỡ bổn vương, ai cho nàng gan lớn vậy hả?”
Đoan Mộc Điềm nhìn hắn vui vẻ mặt dày, nằm lên ngực hắn rướn người hôn hắn một cái, cười dịu dàng nói: “Ghen với con mình làm gì? Chàng cũng có phải trẻ con đâu.”
“Ai bảo Điềm Điềm nàng có con xong liền lạnh nhạt ta, còn thân mật với nó trước mặt ta nữa? Muốn ôm nàng một tý cũng không dễ nữa rồi.”
“Nào có? Không phải bây giờ đang ôm sao?”
“Đó cũng là chờ sau khi nàng dỗ nó an phận xong mới bố thí cho ta một cái ôm đấy.”
Đoan Mộc Điềm nhìn hắn không khỏi há hốc mồm, vậy nàng phải làm sao cho đúng đây?
Hắn ôm mặt nàng hôn một cái, sau đó áp đầu nàng đặt lên ngực, hai tay ôm chặt lấy, thở dài thật dài.
“Sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là lúc không thể ôm nàng liền cảm thấy trong lòng trống rỗng như thiếu cái gì đó.”
“… Ngốc!”
Hắn nghiêng người vùi vào cổ nàng dùng sức gặm hai cái làm cho nàng bật cười, sau đó không chút khách khí phản kích, hai người thoáng cái vành tai chạm tóc mai gặ.m cắn lẫn nhau huyên náo túi bụi.
Ở một nơi khác, cũng có một đôi vợ chồng huyên náo túi bụi, đến mức đứa bé phòng bên cạnh phải xoay người ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào vách tường nhíu chặt mày rồi xuống giường mở cửa đi ra khỏi viện, chìm vào bóng đêm không thấy nữa.
Sau đó không lâu, cửa phòng Đoan Mộc lão vương phi bị gõ vang, nha hoàn mở cửa nhìn thấy đứa nhỏ bên ngoài thì giật mình sửng sốt, vội vàng hành lễ hỏi: “Niệm thiếu gia, sao cậu lại tới đây?”
Đứa bé nâng khuôn mặt đơ như khúc gỗ lên hỏi: “Tổ mẫu ngủ chưa?”
“Còn chưa.”
Đang nói, đã thấy lão vương phi nghe được tiếng nói chuyện đi ra, biết người bên ngoài là tiểu Phượng Niệm thì giật mình, sau đó vội vàng đưa tay kéo cậu vào trong hỏi: “Tiểu Niệm, sao cháu chỉ mặc áo mỏng đã ra ngoài rồi? Nhanh vào trong đừng để cảm lạnh. Đêm hôm khuya khoắt tới tìm tổ mẫu có chuyện gì quan trọng sao?”
Tiểu Phượng Niệm cúi đầu tựa như đang cân nhắc xem nên dùng từ thế nào, sau đó mới ngẩng đầu đáp: “Phòng bên cạnh ồn quá cháu không ngủ được, không biết có thể tá túc một đêm ở chỗ tổ mẫu không?”
Lão vương phi sững sờ, sau đó lập tức hiểu ra, che miệng cười khục khục hai tiếng rồi liên tục gật đầu nói: “Được được, chỗ tổ mẫu rất thanh tịnh, tiểu Niệm cứ ngủ lại đây. Cháu muốn ngủ cùng tổ mẫu hay ngủ phòng riêng?”
“Không dám quấy nhiễu tổ mẫu.”
“Vậy thì ngủ riêng đi, không sợ chứ?”
“Không sợ!”
“Tiểu Niệm thực ngoan.” Lão vương phi cười sờ sờ đầu cậu rồi quay đầu sai bảo bọn nha hoàn bên ngoài, “Đi dọn dẹp phòng chữ Thiên bên cạnh rồi hầu hạ thiếu gia đi ngủ.”
“Vâng!”
Hai người bên kia lại giống như không biết con trai phòng bên cạnh đã bỏ đi, hoặc là biết những cũng không thèm để ý mà chỉ bận dây dưa gặm cắn lẫn nhau, là cắn thật, ấn từng dấu răng lên người đối phương.
Khẩu vị thật nặng! (TNN: mẹ ơi là SM trong truyền thuyết đọ T_T)
“Đoan Mộc Thần, ngươi đừng hối hận!”
“Tại sao Bổn công tử phải hối hận?”
“Một khi ngươi bước chân vào Phượng gia ta thì đừng mơ chạy ra ngoài!”
“Bổn công tử vất vả lắm mới vào được, làm gì có chuyện nghĩ không thông đòi trốn ra ngoài hả?”
“Ngươi muốn hương hoả, con cháu đầy đàn là tuyệt đối không thể đâu.”
“Nhiều con thì không thực hiện được rồi, nhưng nhiều cháu thì sao nàng biết là không được? Đây cũng không phải chuyện do nàng quyết định, còn phải xem biểu hiện của Tiểu Niệm nhà ta sau này đấy.”
“Đời này ngươi cũng sẽ chỉ có một đứa con là Tiểu Niệm, không hơn, càng đừng mơ tưởng đi tìm nữ nhân khác sinh con cho ngươi!”
Đoan Mộc Thần bỗng nhiên dừng lại, đưa tay nâng mặt nàng lên nhẹ giọng hỏi: “Có phải vì chuyện này nên nàng mới một mực từ chối, trốn tránh ta?”
“Ta là người không hoàn chỉnh.”
“Đừng nói mình như vậy!”
“Ta ngay cả thiên chức cơ bản của nữ nhân cũng khiếm khuyết.”
“Nói hươu nói vượn!”
“Người giống ta, sao có đủ tư cách làm thê tử? Hại người hại mình.”
“Cho nên ta ở rể nhà nàng, ta gả cho nàng.”
Nàng không khỏi cười khẽ, thò tay vuốt mặt hắn, thì thào nói: “Đã nghĩ kỹ chưa?”
“Nàng phải biết, chuyện này ta đã sớm nghĩ rất nhiều năm, ngay cả nằm mơ cũng muốn.”
“Về sau ngươi sẽ không còn cơ hội có thêm đứa con nào khác.”
“Có tiểu Niệm là đủ rồi.”
“Ngươi thân là đích tử của Đoan Mộc gia, vốn cũng là kim tôn ngọc quý, không biết có bao nhiêu khuê tú thiên kim muốn gả cho ngươi mà ngươi lại ở rể Phượng gia, chắc chắn sẽ có rất nhiều lời ra ý vào.”
“Ta lại thèm quan tâm bọn họ làm cái khỉ gì sao?”
“Ta không phải nữ nhân nguyên vẹn, thậm chí cũng không phải hiền thê.”
“Ai nói nàng khiếm khuyết? Người khác có gì nàng đều có, nếu nàng thật sự cảm thấy áy náy thì nàng có thể thoải mái lấy lòng ta câu dẫn ta phục vụ ta, giải quyết hư không tịch mịch cho ta….”
“Cầm thú!”
Hắn ôm mặt nàng, trán đụng trán cười khẽ, xấu xa nói: “Nhưng hình như nàng rất thích tên cầm thú như ta đấy.”
Nàng chớp chớp mị nhãn, phong tình vạn chủng câu hồn chói mắt nói: “Không phải ngươi nói, nữ nhân 30 tuổi khát khao khó nhịn như lang như hổ sao? Đương nhiên sẽ ưa thích không rời, tình khó kiềm chế đối với kiểu công tử tuổi trẻ cường tráng tinh lực tràn đầy như ngươi đây.”
“Yêu tinh, tại câu dẫn ta!”
“Công tử, ngươi có muốn không?”
“Muốn!”
Hắn nói xong liền lập tức nhào tới, Phượng mỹ nhân không khỏi thở gấp một tiếng, tức giận quát: “Ngươi không thể tế nhị một chút à?”
Hắn gặm cổ nàng, đắc ý cười: “Bổn công tử từ trước đến nay không biết tế nhị là cái gì!”