Tại cửa khẩu cuối cùng ở biên cảnh Liên Nhạc, dưới cơn thịnh nộ của Quân Tu Nhiễm ngang nhiên bạo phát ra một trận chiến đấu huyết tinh.
Một bên là hai vợ chồng và một thuộc hạ, bên kia là thiên quân vạn mã trấn thủ.
Giá trị vũ lực tuyệt đối áp chế làm cho trận chiến này ban đầu vốn gần như coi là đơn phương đồ sát, nay nhóm binh lính anh dũng xông lên đều trở thành bàn đạp cho ba người giết xông ra khỏi Liên Nhạc, phàm là nơi bọn họ đi qua đều máu chảy thành sông, xác chết chồng chất.
Nhưng cao thủ có lợi hại hơn nữa thì chung quy cũng đánh không lại thiên quân vạn mã, khi bọn họ một đường xông lên mạnh mẽ phá tan vòng bao vây của quân lính, nhóm binh lính Liên Nhạc cũng hung hãn không sợ chết mau chóng tụ lại, một lần nữa bao vây ba người.
“Là tam hoàng tử Đại Viêm!” Có người thấy được đôi mắt màu tím độc nhất vô nhị của Quân Tu Nhiễm, không khỏi kinh hô ra tiếng.
Là tam hoàng tử Đại Viêm? Tam hoàng tử Đại Viêm vì sao lại xuất hiện trên quốc thổ Liên Nhạc? Hơn nữa còn là từ trong quốc nội Liên Nhạc chạy ra!
Sau một tiếng kêu, ngày càng nhiều người nhận ra Quân Tu Nhiễm, tướng lãnh đầu lĩnh bỗng nhiên trợn to mắt, theo đó lóe ra ánh sáng nóng rực.
Vì thế hắn giơ kiếm, lớn tiếng hô: “Các huynh đệ lên, bắt sống Quân Tu Nhiễm cho ta!”
Bắt sống tam hoàng tử Đại Viêm, con rể Đoan Mộc Tranh, đây là quân công lớn cỡ nào?
Hô xong, ánh mắt hắn nhìn Quân Tu Nhiễm càng phát sáng rực rỡ, giống như trông thấy có người hai tay dâng vinh hoa phú quý đến cho mình.
Nghe được hắn nói, bọn lính Liên Nhạc càng thêm xung phong liều chết xông lên, còn Đoan Mộc Điềm thì đột ngột quay đầu nhìn về phía gã đầu lĩnh đứng cao cao ở vị trí cuối cùng này.
Nàng đoạt kiếm, giơ lên cao, thắt lưng cong ra sau rồi toàn lực phóng ra ngoài.
“Vù” một tiếng, thanh kiếm lao vút xé tan không khí, gần như chỉ trong nháy mắt đã bay tới trước mặt.
Hắn đang há mồm định tiếp tục kêu gọi, lời chưa ra khỏi miệng đã kinh hãi trợn tròn mặt, không chờ hắn kịp vung kiếm đỡ, thậm chí không chờ hắn kịp thét chói tai thì một tiếng “phập” như dưa hấu bị đâm thủng vang lên, toàn thân bởi vì lực lớn đánh vào bay ngược ra ngoài, đồng thời tia máu đỏ chót văng ra bốn phương tám hướng.
Thân thể rơi xuống đất tạo thành một tiếng phịch, đầu vỡ nát, chân chính là chết không toàn thây.
Một kích cường hãn như thế làm cho toàn bộ vòng vây yên tĩnh trong chớp mắt, hiện lên chút rối loạn.
Thừa dịp cơ hội này, thế công của Quân Tu Nhiễm cùng Bạch Phong càng thêm mãnh liệt, lập tức phá tung vòng vây một lần nữa.
Lao khỏi vòng vây, ba người thi triển tốc độ nhanh nhất, lao về biên cảnh Đại Viêm phía trước.
Ngựa của họ trong hỗn loạn không biết đã chạy đi đâu, bây giờ chỉ có thể dựa vào khinh công, may mà trong khoảng thời gian ngắn tốc độ của họ so với ngựa phi nước đại còn nhanh hơn vài phần.
Nhanh chóng lao về phía trước, phía sau có ngàn vạn binh lính Liên Nhạc cưỡi ngựa đuổi theo, theo sát bọn họ không hề buông lỏng.
“Vù” một cái, có tiếng tên nhọn bay vụt qua bên tai Đoan Mộc Điềm, phía sau còn có nhiều tên hơn, rậm rạp đuổi giết tới.
Quân Tu Nhiễm bỗng đưa tay kéo nàng qua, đồng thời nghiêng người phất tay.
Ống tay áo bay lên, ở trong không trung tạo thành một độ cong phách lệ, dưới ánh mặt trời phản xạ nhiều điểm sáng.
Mũi tên phá không mà tới, hắn vung tay áo phất qua, sau đó tiếng lạch cạch vang lên, rất nhiều tên cắm xuống đất.
Đoan Mộc Điềm úp trong ngực hắn xuyên qua bả vai nhìn thấy một màn như vậy, ánh mắt sáng rực, khoé mắt khoé miệng cong lên, cười nói: “Phu quân, chàng thật lợi hại!”
“Đây là đương nhiên, chẳng lẽ bây giờ nàng mới thấy vi phu lợi hại?”
“Người ta đã sớm biết.”
“Ừ.”
Hắn cảm thấy mỹ mãn lên tiếng trả lời, cực kì vừa lòng đối với sự tán thưởng của nương tử thân yêu, hoàn toàn không nhìn đến Bạch Phong bên cạnh nghe bọn họ liếc mắt đưa tình trêu ghẹo nhau mà dưới chân lảo đảo thiếu chút nữa ngã dập mặt xuống đất.
Phía sau truy binh đuổi theo không ngớt, Quân Tu Nhiễm lôi kéo Điềm Điềm vừa cùng nhau tránh tên, vừa nhanh chóng bay về phía biên quan Đại Viêm phía trước, Bạch Phong ở bên cạnh trợ giúp, không cho bất kì mũi tên nào đả thương tới chủ tử cùng Vương phi!
Thanh thế như vậy cũng kinh động đến binh lính và dân chúng trong biên giới Đại Viêm đối diện, bọn họ sớm đã nhận ra động tĩnh của Liên Nhạc, vẫn luôn cẩn thận chú ý, giờ phút này đối phương còn trực tiếp vọt lại đây.
Tình huống như vậy, há có thể dễ dàng tha thứ?
Các tướng sĩ bên phía Đại Viêm bây giờ đang là lúc bắt đầu khởi động, chợt nghe phía sau nổ vang lập tức quay đầu nhìn, liền bắt gặp vạn tướng sĩ Tòng Long quân lao nhanh tới, mà người dẫn đầu chính là đại tướng dũng mãnh thiện chiến nhất trong Tòng Long quân – Chu Tiến.
Biên cảnh Bắc Cương do Tòng Long quân thủ vệ, nhưng bình thường đóng quân giám sát mọi người ra vào hai nước chỉ do một vài tiểu đội của Tòng Long quân chấp hành mà thôi, phần lớn vẫn là đóng quân ở quân doanh cách đây ngoài năm dặm.
Hiện tại, tướng quân Chu Tiến thế nhưng tự mình suất lĩnh đại đội nhân mã tiến đến, nhất thời làm cho các tướng sĩ thủ quan kích động hưng phấn không thôi.
Cửa thành chậm rãi mở ra, Chu Tiến không nói hai lời trực tiếp dẫn bọn lính xông ra ngoài.
Đi ra không xa lắm hắn liền nhìn thấy bầu trời phía trước rậm rạp mũi tên bay, mà quận chúa cùng tam điện hạ chạy ở phía trước, đang cố gắng né tránh.
Chu Tiến thấy vậy nhất thời giận dữ, quát lên: “Liên Nhạc tặc tử, dám bất kính với quận chúa cùng tam điện hạ nhà ta, muốn chết!”
Nói xong, liền đánh ngựa tiên phong vọt qua.
Ở đối diện, bọn lính Liên Nhạc đang đuổi giết ba người Quân Tu Nhiễm, không ngờ Đại Viêm đối diện lại đột nhiên chạy ra một đám người như vậy, liếc mắt nhìn chỉ thấy đông đúc không phân ra ai với ai, so với truy binh của bọn họ nhiều hơn không biết bao nhiêu lần, nhất thời kinh sợ ghìm ngựa dừng lại không dám tiếp tục đuổi theo nữa, mà xoay ngựa chạy ngược trở về.
Bọn họ thế nhưng cứ như vậy chạy?
Quân Tu Nhiễm cùng Đoan Mộc Điềm đều dừng bước, xoay người nhìn đám lính Liên Nhạc quay ngựa chạy về, liếc nhau, vẻ mặt sung sướng cười cười.
Phía sau rầm rầm, là tướng quân Chu Tiến phụng mệnh mang theo một vạn Tòng Long quân đúng lúc chạy tới.
“Quận chúa, tam điện hạ, hai người có bị thương không?”
Vó ngựa chưa ngừng, Chu Tiến đã vội vàng hỏi, Tòng An đi theo phía sau cũng thăm dò nhìn xung quanh, thấy chủ tử cùng Vương phi bình yên, lão đại Bạch Phong vẫn mang dáng vẻ như toàn bộ mọi người khắp thiên hạ nợ tiền hắn, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Xem ra, cũng chưa xảy ra việc gì.
Coi như chạy tới kịp lúc.
Đoan Mộc Điềm tuy rằng lúc trước không đi cùng tới quân doanh nhưng cũng nhận ra vị tướng quân Chu Tiến này chính là một trong mấy vị tướng quân theo phụ thân khải hoàn hồi kinh.
Giờ phút này nhìn hắn thân thiết hỏi, nàng lắc đầu, nói: “May mắn Chu tướng quân đuổi tới đúng lúc, bằng không sợ là sẽ ngăn không được bọn lính Liên Nhạc đuổi giết.”
“Quận chúa không bị thương là tốt rồi. Vậy bây giờ…”
Nàng bỗng nhiên xoay người, nhìn phương hướng Liên Nhạc, chỉ thẳng tay về phía đó, giọng sắc bén kiên định, nói: “Tiến lên, san bằng biên giới Liên Nhạc!”
Chu Tiến giật mình hoảng hốt nhìn chằm chằm Đoan Mộc Điềm, giống như muốn xem vị quận chúa này rốt cuộc định làm gì.
San bằng biên giới một quốc gia là việc nói làm là làm được sao? Nếu làm không tốt hắn còn phải chịu tội lớn đấy.
Hắn chỉ nhận lệnh dẫn theo quân đến tiếp ứng tam điện hạ cùng quận chúa chứ không có ý xông tới san bằng biên giới Liên Nhạc.
Đoan Mộc Điềm quay đầu nhìn hắn, khóe miệng ẩn chứa một nụ cười ý vị thâm trường, nói: “Quân đội Liên Nhạc dám ở dưới mí mắt các ngươi đuổi giết quận chúa và hoàng tử Đại Viêm ta, thậm chí một đường giết tới ngoài biên giới Đại Viêm, các ngươi chẳng lẽ định cứ như vậy quay đầu trở về?”
Chu Tiến nhất thời ánh mắt nghiêm nghị, chuyện bị Liên Nhạc ức hiếp này là việc bất kì quân sĩ Tòng Long quân nào cũng không thể chịu đựng được.
Vì thế, tướng quân Chu Tiến suất lĩnh một vạn Tòng Long quân, khí thế mãnh liệt xông vào biên giới Liên Nhạc, khiến cho Liên Nhạc một trận khủng hoảng, bọn họ vừa mới thua trận đình chiến với Đại Viêm cơ mà!
Chu Tiến nói, tặc nhân Liên Nhạc các ngươi thật to gan, dám đuổi giết hoàng tử cùng Vương phi Đại Viêm ta, quả thực là không thèm coi Đại Viêm ta ra gì, chính là khinh người quá đáng!
Quân lính Liên Nhạc thật muốn hộc máu ba lít ngay tại đương trường, tức giận chỉ vào Chu Tiến nói, sao ngươi không nói hoàng tử vương phi Đại Viêm ngươi vì sao lại đột nhiên xuất hiện trong quốc thổ Liên Nhạc ta? Còn kiêu ngạo cường hãn va chạm với binh lính như thế, rốt cuộc là ai khinh người quá đáng?
Sau một trận nước bọt văng qua văng lại, va chạm rồi tiếp tục đánh nhau một lần nữa.
Phía trên biên quan hai nước, chiến sự vừa nghỉ, giờ phút này lại có xu hướng đánh lại.
Chu Tiến mang theo một vạn tướng sĩ dũng mãnh, thừa lúc quân thủ thành Liên Nhạc chưa kịp đóng thành liền trực tiếp đạp xông vào, thanh thế kia, khí thế kia còn lớn hơn so với ba người Quân Tu Nhiễm đối chiến với thiên quân vạn lúc trước.
Khoái mã chạy gấp, ở ngoài năm dặm, khi Chu Tiến đánh sâu vào biên phòng Liên Nhạc thì ở trong quân doanh, Đoan Mộc Tranh cũng chiếm được tin tức, lúc này đột nhột đứng lên, đối với việc Chu Tiến tùy tiện công kích Liên Nhạc kinh sợ không thôi, nhưng việc đầu tiên hắn làm cũng không phải chỉ trích, mà là điểm tề binh mã, mang theo nhiều quân sĩ hơn chạy vội ra chiến trường.
Chiến tranh, cứ không có dấu hiệu gì mà bắt đầu như vậy.
Liên Nhạc hoàn toàn không ngờ Đại Viêm lại đột nhiên tiến công, nhất thời bị đánh trở tay không kịp, vừa lui đã là ba mươi dặm.
Vào đêm, trận chiến không chút dấu hiệu nào tạm ngừng lại, trong quân doanh, Đoan Mộc Tranh mặt trầm như nước, lần đầu tiên tức giận với Đoan Mộc Điềm quát: “Quỳ xuống!”
Đoan Mộc Điềm quỳ phịch xuống, Quân Tu Nhiễm định ngăn cản, nhưng nhìn đến ánh mắt lạnh lẽo của Đoan Mộc Tranh thì cứng ngắc lại. Chư tướng quân bên cạnh cũng nháy mắt ra hiệu với hắn, bảo hắn đừng chọc tức vương gia nữa, sẽ chỉ làm cho sự việc càng tệ hơn thôi.
Đoan Mộc Tranh quay đầu, ánh mắt lại rơi xuống trên người nữ nhi, trầm giọng nói: “Bởi vì chút việc nhỏ mà tùy ý kích động chiến tranh hai nước. Ta vẫn nghĩ con là đứa nhỏ có hiểu biết, không ngờ lại làm ra chuyện tuỳ hứng như vậy, con nghĩ con là con gái ta, không phải quân sĩ dưới trướng thì ta sẽ không dùng quân pháp xử trí con sao?”
“Vương gia, kỳ thật…”
Chu Tiến ở bên cạnh định mở miệng khuyên giải, nhưng vừa nói đã bị Đoan Mộc Tranh đánh gãy, “Ngươi thân là tướng quân Tòng Long quân, lại để một người không phải quân sĩ trong quân dẫn dắt, tuỳ tiện công kích biên cảnh nước láng giềng phát động chiến tranh, cũng khó thoát tội!”
“Vâng, mạt tướng nhận tội, xin Vương gia trách phạt.”
“Trước đứng sang bên đi.” Nói xong hắn lại nhìn về phía Đoan Mộc Điềm, nói, “Con còn lời gì muốn nói không?”
Đoan Mộc Điềm khóe miệng khẽ mím, sắc mặt cũng không có bi phẫn hay uỷ khuất cáu giận gì, chỉ có thản nhiên nhìn thẳng phụ thân, nói: “Con chỉ cảm thấy đây là cơ hội hiếm có, Liên Nhạc bên kia không hề phòng bị…”
“Hỗn hào! Chiến tranh hai nước là trò đùa sao? Đó là đại sự liên quan đến triều đình dân chúng hai nước, còn có sự sống chết của trăm ngàn tướng sĩ Tòng long quân. Con lại bởi vì chút việc nhỏ đã tự tiện kích động tướng sĩ khai chiến Liên Nhạc, ta thật muốn hỏi con, con vô thanh vô tức chạy tới Liên Nhạc làm cái gì?”
“Con đi Liên Nhạc lấy chút đồ.”
“Con…” Đây xem như loại trả lời gì?
Nàng vẻ mặt lãnh ngạo, ánh mắt ẩn ẩn có mũi nhọn lóe ra, nói: “Nếu không phải con lần này đột nhiên chạy tới Liên Nhạc lấy đồ thì sẽ không bị vô số thị vệ hoàng cung và cao thủ đại nội đuổi giết, cũng sẽ không vào lúc chạy trốn phát hiện mẫu thân vậy mà còn sống. Mẫu thân còn sống, ngay ở trong hoàng cung Liên Nhạc, võ công mất hết, thân thể suy yếu, bị Liên Khải Minh nhốt trong hoàng cung đó!”
Lời này giống như một tiếng sấm giáng xuống, trực tiếp đánh cho mọi người trong doanh sợ ngây người, Đoan Mộc Tranh gần như nhảy dựng lên khỏi mặt ghế vọt tới trước mặt Đoan Mộc Điềm kéo nàng đứng lên, đôi mắt trừng lớn tràn đầy vẻ không dám tin, còn có liều mạng đè nén kích động, vành mắt thoáng cái ửng đỏ.
“Con… Con nói cái gì?”
Chư vị tướng quân bên cạnh cũng theo bản năng bước lên một bước nhìn chằm chằm Đoan Mộc Điềm, bị tin tức của nàng làm cho chấn động không thôi.
Đoan Mộc Điềm nhìn phụ thân, nói: “Con lần này có thể bình yên rời khỏi kinh thành Liên Nhạc, một đường đi nhanh ở đằng trước truy binh, đó ít nhiều đều do mẫu thân giúp. Con vốn định dẫn mẹ cùng nhau trở về, nhưng mẫu thân nói mẹ đã sớm mất hết võ công, không muốn trở thành gánh nặng liên luỵ con. Hơn nữa mẹ thân thể không tốt, sợ là không chịu nổi một đường chạy trốn xóc nảy nên tiếp tục ở lại Liên Nhạc, mẹ nói, chờ phụ thân đi cứu mẹ.”
“Nói… Nói rõ ràng, rõ ràng một chút.”
“Rõ hơn thì con cũng không biết. Lúc ấy ta chỉ vì tránh né quân lính đuổi giết nên mới đi vào trong cung điện đó, sau liền gặp được mẫu thân. Nàng bố y tố trang, cắt tóc làm ni cô, bên người bị rất nhiều người của Liên Khải Minh giám thị. Sau khi con nhận ra mẹ liền áp giải nàng vào bên trong tẩm điện xác nhận nhiều lần, không sai, nàng thật sự là mẫu thân của con không hề sai. Tiếp đó, Liên Khải Minh đuổi tới, mẫu thân liền bảo con áp giải nàng rời đi, lại vì không muốn liên luỵ cho con, không muốn để Liên Khải Minh đoán ra thân phận của con mà lọt vào màn truy sát điên cuồng hơn nên không muốn cùng con trở về. Mẹ còn nói, nếu phụ thân biết, chắc chắn sẽ đi cứu mẹ, mẹ ở ngay trong hoàng cung Liên Nhạc chờ cha.”
Đoan Mộc Tranh túm chặt lấy nàng, từ ánh mắt tán loạn còn thể nhìn ra tâm tình hắn lúc này rối bời cỡ nào, sắc mặt biến ảo không chừng, trong mắt đỏ ngầu một mảnh.
Trong doanh trại chìm vào yên tĩnh, rất lâu đều quanh quẩn bởi mấy câu nói của Đoan Mộc Điềm, sau đó có người sải bước đi ra, chắp tay nói với Đoan Mộc Tranh: “Vương gia, tên tiện nhân Liên Khải Minh đó thật sự khinh người quá đáng, mạt tướng nguyện dẫn binh tấn công Liên Nhạc, nhất định phải khiến Liên Khải Minh giao Vương phi ra!”
“Mỗ tướng tình nguyện, xin Vương gia ân chuẩn!”
Lại có thêm mấy người đi ra, thỉnh cầu tấn công Liên Nhạc.
Đoan Mộc Tranh hít một hơi thật sâu, lại chậm rãi thở ra, áp chế cảm xúc trong lòng, buông hai tay túm vai con gái xuống, thả hai bên người, song vẫn không ức chế được run run.
Hắn trầm giọng, hơi thở cuồng bạo chết chóc từ trong từng lỗ chân lông thoát ra, nói: “Không, bổn vương muốn đích thân tấn công Liên Nhạc!”
“Vâng! Mạt tướng nguyện đi theo Vương gia!”
Vì thế chiến tranh Đại Viêm cùng Liên Nhạc lại một lần nữa chậm rãi bạo phát.
Khi tin tức rơi vào tay kinh thành Đại Viêm, bách quan trong triều kinh ngạc, sau đó tấu chương buộc tội Đoan Mộc Tranh lập tức chất thành núi trong ngự thư phòng.
Quân hoàng đế mặc kệ chồng tấu sớ kia, ngay cả liếc mắt cũng không thèm liếc một cái, chỉ triệu vài vị đại lão trong triều vào cung thượng nghị, đêm dài nhân tĩnh, mọi người bàn luận đến tận khi trời sáng, lúc này mấy vị đại nhân mới rời khỏi ngự thư phòng, một đám vẻ mặt mỏi mệt, cũng có người vẻ mặt sáng láng, thoạt nhìn cực kì phấn khởi.
“Lão Vương phi, không ngờ Vương phi quý phủ lại còn sống. Đây thật đúng là một tin tức cực kì tốt.” Có người nói với Đoan Mộc lão Vương phi, “Nhưng nhiều năm như vậy vì sao vẫn không có tin tức gì truyền ra? Cũng không biết Liên Khải Minh kia nhốt Vương phi nước mình rốt ruộc là muốn làm gì?”
Lời này rõ ràng là không có ý tốt, một nữ nhân bị một nam nhân khắp thiên hạ đều biết là thích nàng nhốt mười bảy năm, nếu nói chuyện gì cũng không xảy ra thì ai cũng không tin được.
Sắc mặt Đoan Mộc lão Vương phi nhất thời trầm xuống, phía sau lại truyền đến tiếng Đế Sư đại nhân: “Chương đại nhân, ngươi có ý kiến gì với con gái lão phu?”
Vị Chương đại nhân vội vàng xoay người hành lễ với đế sư đại nhân, cười nói: “Đế sư đại nhân đây là có ý gì? Lão phu cũng chỉ cảm thấy cao hứng a, Đoan Mộc vương phi nhưng lại là con gái duy nhất của đế sư đại nhân đó.”
Nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, đế sư đại nhân sắc mặt trầm ngưng, hừ lạnh một tiếng rồi đi tới trước mặt Đoan Mộc lão vương phi, chắp tay nói: “Lão vương phi, nghe nói nữ nhi của ta còn sống, lão phu tất nhiên thập phần cao hứng, nhưng nếu lão Vương phi cũng có chút để ý…”
“Đế sư đại nhân nói gì vậy? Ninh Thanh từ hơn hai mươi năm trước đã là con dâu Đoan Mộc vương phủ ta, đế sư đại nhân chẳng lẽ còn muốn mang về sao?”
“Lão vương phi có thể nghĩ như vậy, lão phu tự nhiên cao hứng, chỉ sợ có một số người ác ý hại nữ nhi của ta vất vả trở về cũng không được yên bình.”
Lão vương phi nghe vậy cười khẽ, nói: “Lão thân thật muốn nhìn xem, đám người dụng tâm kín đáo này rốt cuộc có thể hại thế nào? Ninh Thanh tuy là nữ tử, nhưng đã từng lập công to lớn cho Đại Viêm ta, thiên hạ dân chúng có bao nhiêu người từng chịu ân huệ của con bé? Tuỳ tiện vài câu ác ý là có thể gạt bỏ sao?”
Hai vị thông gia vừa trò chuyện vừa đi ra ngoài hoàng cung, bỏ lại mấy vị đại thần người sắc mặt quỷ dị, người ý cười trong suốt, người trêu tức nhìn mấy vị đồng liêu một cái rồi thản nhiên rời đi.
Mà trong ngự thư phòng, Quân hoàng đế đợi cho toàn bộ đại thần rời đi chỉ còn lại một mình mình ngồi trước ngự án mới nhíu mày trầm tư, rồi cầm bút lông đỏ lên, viết xuống tấu sớ chuyển từ Bắc Cương tới một chữ rồng bay phượng múa —— chuẩn!
Ngoài cửa có tiếng động lớn nháo, sau đó nghe được Phượng Lâu nũng nịu hô: “Hoàng Thượng, nô tài vào được không!”
Dường như có người định ngăn cản hắn quấy nhiễu Thánh Thượng, “chát” một tiếng bị Phượng vương gia cho một cái tát bay ra ngoài.
Quân hoàng đế như không có việc gì buông bút lông, nhìn nét mực màu đỏ bị gió thổi khô, gấp tấu sớ lại giao cho thái giám bên cạnh, nói: “Đưa về Bắc Cương!”
“Vâng!”
Sau đó Quân hoàng đế mới ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa ngự thư phòng nói: “Vào đi.”
Vừa dứt lời, hắn liền nhìn đến Phượng Lâu thướt tha từ bên ngoài đi vào.
Hôm nay Phượng mỹ nhân cũng kiều diễm phi thường, khuôn mặt trang điểm đậm xinh đẹp, hắn vừa xuất hiện liền làm cho cả ngự thư phòng đều tràn ngập mùi hương, Quân hoàng đế khóe miệng giật giật, nhìn hắn hỏi: “Phượng vương gia hôm nay sao lại rảnh rỗi chạy tới ngự thư phòng của trẫm vậy?”
“Nô tài cũng đã lâu không thấy Hoàng Thượng, nhớ quá ấy mà.” Hắn chớp lông mi thật dài, vừa nói vừa ném mị nhãn với Hoàng Thượng.
Quân hoàng đế nhất thời rùng mình, ngón tay nhẹ nhàng gõ ngự án, nói: “Trẫm thật ra cũng không muốn nhìn thấy ngươi lắm.”
Phượng mỹ nhân chớp mắt mấy cái, vẻ mặt u oán cực kì ủy khuất, đôi mắt đảo tròn, nói: “Người ta vừa rồi nghe đám người ngoài kia nói là Đoan Mộc vương phi vẫn còn sống, cũng không biết là thật hay giả nên đến tìm hoàng thượng muốn ngài xác nhận một chút. Chuyện này, sẽ không phải là thật chứ?”
“Ừ! Trẫm nghĩ chuyện này sớm đã phải ồn ào huyên náo rồi mới đúng, sao bây giờ ngươi mới biết?”
Hắn chớp chớp mắt, cười đùa nói: “Nga ~ đúng là thật sự còn sống? Này… Cái này chắc chắn sẽ có náo nhiệt xem!”
Dáng vẻ mặt mày cong cong hưng trí dạt dào của hắn, làm cho Quân hoàng đế nhìn mà câm nín không nói gì, chỉ bảo: “Hai nước giao chiến, đây là chuyện nghiêm túc cỡ nào, há lại để cho ngươi vui đùa như thế?”
“Dù sao người ta cũng chướng mắt tên Liên Khải Minh đó, tin tưởng Đoan Mộc vương gia khẳng định có thể đánh cho hắn hoa rơi nước chảy răng rơi đầy đất.”
“Bên phía biên cảnh Phù Phong, nghe nói gần đây cũng không an phận.”
Phượng Lâu tươi cười nhất thời cứng đờ, sau đó bĩu môi oán giận nói: “Hoàng Thượng chuyện này cũng không nên trách ta, là tam điện hạ rõ ràng bắt được Phong Ngọc Diễn lại bất ngờ thả đi, nghe nói ở ngày hắn thành thân, tứ hoàng tử Phù Phong Phong Ngọc Ngân xông vào tân phòng đùa giỡn Điềm quận chúa, bị tam điện hạ tóm được rồi cũng trả lại cho Phong Ngọc Diễn, được tiền cũng không chia cho người ta một chút.”
“Nga? Lại có việc này? Trẫm nhưng thật ra được chia mười vạn lượng hoàng kim.”
“…” Lau lau lau!
Nhìn Phượng Lâu vẻ mặt bi phẫn, tâm tình Quân hoàng đế không khỏi tốt lên, còn nói: “Trân Bảo Các bị niêm phong, tiền tài ngươi cướp được cũng không ít đi?”
“Này không phải bị Hoàng Thượng lấy mất một nửa rồi sao?” Hắn đầy bụng oán niệm, mi tâm khẽ nhíu dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, yếu ớt nhìn Quân hoàng đế, hỏi, “Hoàng Thượng, ta nói vì sao ngài không làm gì chỉ ngồi không mà cũng được chia vàng bạc chứ?”
“Bởi vì trẫm là Hoàng Thượng.”
“…”
Quân hoàng đế đưa tay vỗ vỗ long ỷ bên dưới, nói: “Nếu không ngươi lên đây ngồi này? Không cần nói, chỉ cần ngồi cũng được phân chia lợi ích.”
Phượng mỹ nhân nhất thời quay đầu chung quanh, lấm la lấm lét cẩn thận tìm tòi các góc ngự thư phòng, thấy chung quanh không có việc gì mới nhìn hoàng đế tề mi lộng nhãn nói: “Người ta từ nhiều năm trước đã ngồi thử rồi, vừa cứng vừa lạnh còn không thoải mái bằng ghế gỗ.”
Quân hoàng đế vì thế bị tức nở nụ cười, phủi tay ném nghiên mực về phía hắn, nói: “Không có việc gì thì lăn đi, trẫm nhìn thấy ngươi thôi cũng đủ tức rồi.”
Tránh thoát nghiên mực, Phượng Lâu hành lễ cáo lui, trong ngự thư phòng chỉ còn lại Quân hoàng đế.
Hắn một mình ngồi trên long ỷ, đưa tay sờ sờ tay vịn bằng vàng ròng lạnh lẽo, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Quả thật vừa cứng vừa lạnh, còn không thoải mái bằng ghế gỗ bên ngoài.
Hắn đứng lên, cất bước đi ra ngoài, thái giảm bên cạnh cả kinh vội vàng đuổi kịp, nhẹ giọng nói: “Hoàng Thượng, ngài thương nghị quốc sự suốt một đêm, nên nghỉ tạm.”
“Trẫm không sao.”
“Vậy nô tài truyền lệnh Hoàng Thượng.”
“Không cần! Theo trẫm xuất cung đi dạo một chút.”
“Ách…” Làm sao lại muốn xuất cung đi chơi rồi?
Trong Đoan Mộc vương phủ, lão vương phi về tới, vừa vào cửa phòng khách liền nhìn thấy con trai út hiếm khi ở nhà, thấy bà về vội vàng đứng lên hỏi: “Mẹ, sao bây giờ mẹ mới về? Bên ngoài đều đã truyền khắp chuyện Đại Viêm chủ động tấn công Liên Nhạc rồi, Hoàng Thượng nói sao?”
“Hoàng Thượng không nói gì cả, nhưng nhìn dáng vẻ hắn, hẳn là sẽ không trách đại ca con tội chủ động khơi mào chiến tranh đâu.”
“Vậy là tốt rồi.”
“Tiểu thần, con có tính toán gì không?”
“Con? Mẹ người nói lời này là có ý gì?”
“Con còn muốn tiếp tục lưu lại kinh thành, cả ngày rãnh rỗi chơi bời lêu lổng?”
“Ách, việc này… Con cảm thấy, con không thích hợp đi lên chiến trường chém giết lắm.”
“Khốn kiếp! Ngươi thân là con cháu Đoan Mộc gia, dám nói ra loại lời này à.”
“Mẹ xem đi, Tam ca không phải hoàn khố đến ngay cả đường cũng sắp không đi nổi à?”
“Ngươi đi so với cái loại phế vật đó làm gì?” Lão Vương phi nổi giận, tùy tay túm đại thứ gì xung quanh ném Thần công tử.
Tiểu tử này, thật sự là càng lớn càng kỳ cục!
Thần công tử thấy thế, vội vàng hét lên, nhảy dựng chạy ra khỏi cửa, vừa đi ra liền thấy Đoan Mộc Khiếu đi tới, không khỏi dừng lại hỏi: “Nhị ca, sao huynh lại tới đây?”
“Huynh nghe nói mẫu thân đã trở lại, liền tới đây xin chỉ thị, muốn trở về Bắc Cương.”
Thần công tử không khỏi bi phẫn, chạy qua khoác vai hắn nói: “Nhị ca huynh trở về xem náo nhiệt gì thế? Vẫn nên ngoan ngoãn tiếp tục ở lại kinh thành đi.”
“Nhưng mà…”
“Đại ca huynh ấy đi cứu đại tẩu, huynh người ngoài sáp vô làm gì?”