Dường như hắn chỉ tuỳ tiện nâng tay, sau đó thế như cuồng phong mưa bão hung mãnh đánh tới đệ tử Lục gia khiến y dừng mọi động tác, giữa mi tâm chợt đỏ, chỉ sợ bên trong đã bị đâm nát bét rồi.
Song gã đệ tử vẫn đứng lặng, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Mạch Trần Hiên, chẳng qua ánh mắt kia đã không còn thần sắc, tiếp đến toàn bộ cơ thể lung lay một cái rồi ngã rầm xuống đất.
Thời gian khi hắn xung phong liều chết lao đến trước mặt Mạch Trần Hiên chỉ qua vài nhịp thở, mà kể từ lúc Mạch Trần Hiên ra tay đến khi hắn ngã xuống còn không đủ một nhịp hô hấp, tiếng kêu “Dừng tay” của Lục thúc giờ phút này mới vang lên, vọng vào tai mọi người trong tửu lâu.
Nhưng tất cả đã không còn kịp nữa.
Khi gã mở miệng ngăn cản thì Mạch Trần Hiền đã ra tay đánh chết người, huống chi cho dù gã có đủ thời gian ngăn cản thì cũng không ngăn cản được, nhìn sắc mặt Mạch Trần Hiên là biết hắn cản bản không định thủ hạ lưu tình, khoan hồng độ lượng cho kẻ dám can đảm động tới hắn.
Toàn bộ tửu lâu chìm vào yên tĩnh, người vây xem đồng loạt lui về phía sau.
Nếu nói vừa rồi còn chút tâm tình xem náo nhiệt thì bây giờ sau khi nháo ra mạng người, đã có phần lớn dân tình nao núng muốn mau chóng rời khỏi chốn thị phi này.
Đấu đá đánh nhau rất hấp dẫn người xem, nhưng giết người phóng hoả chỉ càng làm người ta sợ hãi, tránh không kịp.
Dù sao, bọn họ cũng chỉ là người thường mà thôi.
Đám người Lục gia bao gồm Lục thúc đều bị biến cố này làm cho sợ ngay người, cả đám ngơ ngác nhìn Mạch Trần Hiên, một lúc lâu vẫn chưa thể phản ứng lại.
Lục thúc bỗng nhiên rùng mình một cái, từ trong khiếp sợ hoàn hồn, ánh mắt nhìn về phía Mạch Trần Hiên đã không còn vẻ ngạo nghễ kiêu căng ban đầu nữa mà trở thành sợ hãi không thể ức chế.
Người này là ai? Làm sao lại có thân thủ và công lực khủng khiếp như thế?
Một chiêu vừa rồi gã chỉ thấy mở đầu, sau đó giống như hư ảnh loé qua. Còn đám đệ tử phía sau gã e rằng ngay cả thấp thoáng cũng không thấy, chỉ biết huynh đệ của mình vọt tới rồi chợt ngừng lại, thẳng tắp ngã xuống không một tiếng động, thế nên sau khi khôi phục tinh thần bọn họ mơ hồ không rõ rốt cuộc vừa xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn huynh đệ phơi thây đằng kia, kẻ không biết sẽ không sợ, bọn họ cảm thấy vô cùng phẫn nộ, máu xông lên đầu căn bản không thể tỉnh táo suy nghĩ vấn đề mấu chốt, ngay lập tức có người gào lên xông về phía Mạch Trần Hiên chém giết.
Khi người thứ hai, thứ ba dùng phương thức giống vậy ngã xuống, tựa như một chậu nước lạnh dội thẳng lên đầu, đám đệ tử xưa nay sống nhẹ nhàng sung sướng chợt giật mình, rốt cuộc hiểu được bọn họ đụng phải một đối thủ đáng sợ thế nào, một đối thủ mà bọn họ xông lên chỉ có thể không công chịu chết.
Vì thế cả đám nhanh chóng lui về phía sau, vẻ mặt kinh hãi nhìn ba cỗ thi thể ngã ở đằng kia, càng thêm hoảng sợ nhìn về phía Mạch Trần Hiên ngồi ở đó ngay cả vị trí và tư thế cũng chưa từng thay đổi.
Cảm giác lạnh như băng nhanh chóng quét qua toàn thân Lục thúc, trực giác gã nghĩ: gặp phải phiền toái lớn rồi!
Tay cầm chuôi kiếm không ức chế được run nhè nhẹ, tuy không thể khí thế như vừa rồi chỉ thẳng mặt Mạch Trần Hiên, nhưng ánh mắt gã vẫn như cũ nhìn chằm chằm thiếu niên lạnh lùng trước mặt, nuốt ực một cái cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh một chút.
Trong lòng như có một giọng nói làm cho gã mơ hồ có thể đoán được thân phận người này, nhưng theo bản năng gã không muốn thừa nhận, kháng cự ý nghĩ trong lòng, khi mở miệng, khẩu khí của gã cũng không còn cao cao tại thượng như vừa rồi, bất giác đã hạ thấp xuống mang theo hèn mọn cùng kinh hoảng đang liều mạng ức chế, hỏi: “Rốt cuộc ngươi là người phương nào? Vì sao nhất định phải nhằm vào Lục gia ta?”
Ánh mắt Mạch Trần Hiên nhìn về phía đám đệ tử trẻ tuổi phía sau gã, khoé miệng cười như hung thần, cằm khẽ nhếch lên một tư thế bễ nghễ nói: “Không đi lên tìm cái chết nữa hả?”
Đám người xôn xao, nhưng lúc này đã không còn ai nóng máu xông lên muốn giáo huấn kẻ không coi Lục gia ra gì này nữa, mà sau khi chạm phải ánh mắt của hắn đều lảng tránh, giống như ánh mắt hắn có thể giết người.
Khoé mắt Lục thúc kịch liệt run rẩy vài lượt, gã đường đường là Lục gia nhà họ Lục, đã khi nào bị làm nhục như vậy? Bây giờ, thế mà gã lại bị một thiếu niên xem thường không kiêng nể gì như thế, khiến gã giận tới mức tim cũng rung lên.
Tuy vậy, dưới ánh mắt âm lãnh của Mạch Trần Hiên, gã lại không dám mảy may nhúc nhích, âm thầm kinh hãi không thôi.
Thiếu niên này thoạt nhìn không quá hai mươi tuổi, làm sao lại có khí thế bức người như vậy? Còn cả công phu quỷ dị khó lường kia, rốt cuộc hắn tu luyện thế nào?
Người này… Người này…
“Không biết thiếu hiệp xưng hô thế nào?”
A? Từ tên khốn biến thành thiếu hiệp rồi?
Mạch Trần Hiên sờ sờ cằm như có điều suy nghĩ, sau đó đạp đạp Lục Thiệu Minh dưới chân nói: “Đem đồ nhị công tử nhà các ngươi trộm từ Thiên Ma cung giao ra đây?”
Tất cả đệ tử Lục gia đều hít một ngụm khí lạnh, hai mặt nhìn nhau khiếp sợ không thôi, Thiên Ma cung? Trời ơi, lại là Thiên Ma cung!
Nhưng lục nhị thiếu trộm đồ của Thiên Ma cung khi nào? Là thứ gì? Làm sao hắn lấy được?
Hiển nhiên bọn họ hoàn toàn không biết gì về chuyện này, lại đột nhiên nghe được ba chữ Thiên Ma cung nên không khỏi có chút kinh hãi. Nhưng Lục thúc thì khác, khi Mạch Trần Hiên vừa mở miệng thì đồng tử gã chợt co rụt lại rồi khôi phục bình thường, kinh ngạc nhìn Mạch Trần Hiên, sắc mặt giọng điệu đều khách khí hơn rất nhiều, nói: “Thì ra là sứ giả của Thiên Ma cung, khó trách tuổi còn trẻ đã có võ công cao cường như vậy.”
Dường như gã không còn để ý ba thi thể của đệ tử Lục gia nằm giữa gã và Mạch Trần Hiên nữa, cũng quên luôn xung đột vừa rồi, chợt ra vẻ nhiệt tình thân thiết, dùng thái độ vừa kinh ngạc vừa không hiểu hỏi: “Không biết lời ngươi vừa nói có ý gì? Thiệu Minh nó trộm cái gì ở Thiên Ma cung? Sao có thể thế được? Tuy nói Lục gia ta kém hơn Thiên Ma cung nhưng tốt xấu cũng có chút danh tiếng trên giang hồ, Thiệu Minh thân là nhị công tử Lục gia muốn cái gì mà không được, sao phải đi trộm đồ của Thiên Ma cung chứ?”
Mạch Trần Hiên nâng một chân đá bay Lục Thiệu Minh ra ngoài, rầm một tiếng đập nát một bàn đồ ăn, cũng làm cho Lục thúc biến sắc mặt, Mạch Trần Hiên ung dung đứng lên đi đến phía trước Lục Thiệu Minh, lại nhấc chân giẫm lên lưng hắn nói: “Đồ của Thiên Ma cung ta mà các ngươi cũng dám trộm? Muốn chết!”
Khí thế của hắn quá cường hãn, Lục thúc đối mặt với hắn cũng không nhịn được cảm thấy khó thở, trái tim đập mãnh liệt, cho dù hành vi của Mạch Trần Hiên khiến gã vô cùng phẫn nộ nhưng lại không dám lên tiếng.
Bởi vì gã hiểu gã không phải đối thủ của thiếu niên trước mắt này.
Y là ai? Có thân phận gì ở Thiên Ma cung? Bằng công phu này tất nhiên sẽ có thân phận không thấp, thậm chí là…
Mạch Trần Hiên đạp Lục Thiệu Minh, dường như hắn đột nhiên phát hiện tư thế này vô cùng tốt, vừa dễ đá lại ra dáng, nếu có thể tuỳ lúc giẫm một cái, nghiến một cái lại đá một cái thì tốt rồi.
“Ta khuyên ngươi vẫn là ngoan ngoãn nói đi, bằng không ta sẽ từ từ nghiền nát toàn bộ người của Lục gia, khiến cho Lục gia từ nay về sau xoá tên khỏi võ lâm giang hồ!”
Bên này hai bên xung đột dữ dội, người vây xem thấy nguy hiểm đã mau chóng rời xa, chỉ còn lại vài vị thoạt nhìn đã biết là dân giang hồ nán lại cẩn thẩn xem xét, mà một bàn ở trong góc có năm người cũng đang xem đến thích thú.
Quân Tu Nhiễm tiến đến bên tai Điềm Điềm nhẹ giọng hỏi: “Có thấy được rõ ràng chiêu thức vừa rồi không?”
“Ừ, rất lợi hại.”
“Nếu đánh với hắn, có bao nhiêu phần thắng?”
Đoan Mộc Điềm nhíu mi, nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Sợ là rất khó phân ra thắng bại. Ta cảnh cáo chàng, tốt nhất đừng lộn xộn, nếu áp chế không được độc trong cơ thể làm nó phát tác thì ta sẽ không thủ tiết đâu.”
Hắn không nhịn được cười khẽ một tiếng, không coi ai ra gì há mồm cắn cắn lỗ tai nàng nói: “Nàng yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không cho nàng có cơ hội tái giá với người khác. Nhưng nếu hai chúng ta liên thủ đánh hắn thì có bao nhiêu phần thắng nhỉ?”
“…” Ngươi có thể đừng vô sỉ như vậy được hay không?
Đoan Mộc Điềm liếc mắt khinh bỉ hắn, hắn làm như không thấy tiếp tục cắn tai nàng, có vẻ cảm thấy tai nàng còn mỹ vị hơn một bàn đồ ăn trước mặt khiến hắn lưu luyến không nỡ buông ra, đến mức nàng không nhịn được phải đưa tay tát hắn một cái, tiểu bảo bối cũng thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm bên này, vung tay nhỏ ê ê a a tỏ vẻ bất mãn.
Quân Tu Nhiễm để tay ôm lên eo nàng, nghiêng đầu nhướng màu thị uy với tiểu bảo bối.
“Đủ chưa hả?” Đoan Mộc Điềm rốt cục không nhịn được một mặt đầy vạch đen, người này làm sao cứ giống trẻ con vậy?
Hắn vẫn nghênh ngang ôm nàng, không nhìn tiểu bảo bối y y nha nha phản kháng, cười khanh khách nói một câu: “Không đủ!”
Tòng An và Thuận Tử gần như vặn gãy cổ xoay đầu nhìn về hướng Mạch Trần Hiên, kiên quyết không nhìn chủ tử mình một cái, ngay cả khoé mắt cũng không, chỉ quan tâm náo nhiên bên kia, vừa chuyên chú vừa nghiêm túc!
Mạch Trần Hiên dường như cũng không muốn giết Lục Thiệu Minh, dù sao đồ do hắn cầm, trước khi hắn chịu mở miệng nói ra tung tích của vật kia hoặc người Lục gia tình nguyện trả lại thì không thể để cho hắn chết.
Nhưng Lục Thiệu Minh không thể chết chứ người khác lại không như vậy, ở trong mắt Mạch Trần Hiên có vẻ cũng căn bản không coi mạng người là điều kiện cần suy xét.
Hắn tiện tay ném Lục Thiệu Minh xuống đất, sau đó ra tay khống chế toàn bộ người Lục gia ở đây, đệ tử Lục gia không ai có thể kiên trì qua một chiêu dưới tay hắn, ngay cả Lục thúc cũng chỉ trong ba chiêu là đã bị tóm gọn.
Dường như hắn định hạ sát thủ nhưng đột nhiên xuất hiện người ngăn cản nên mới không tiếp tục giết người.
“Chủ tử.” Người đột nhiên xuất hiện cung kính đứng bên cạnh hắn nói: “Nếu đem những người này về làm con tin, ép Lục gia giao đồ ra có lẽ sẽ có hiệu quả.”
Vì thế hắn một chân đá bay Lục gia, cười lạnh nói: “Mang đi!”
“Vâng!”
Người nọ phất phất tay, lập tức có một đội áo đen dũng mãnh tiến vào tửu lâu, tính mang toàn bộ người Lục gia đi, Mạch Trần Hiên đưa mắt lạnh nhìn, chợt nói thêm: “Đợi chút, để Lục Thiệu Minh lại, bổn tọa muốn hắn tận mắt nhìn toàn bộ người Lục gia thành tù nhân, nếu cuối cùng hắn vẫn không nói thì cứ mang từng người đến trước mặt hắn chém chết đi!”
“Vâng!”
Người Lục gia bỗng nhiên quay đầu, Lục thúc nhịn không được rùng mình, song vẫn hô lớn: “Lục gia ta tồn tại trong giang hồ nhiều năm, ngươi tuỳ ý làm bậy như thế sẽ khiến giang hồ hào kiệt vây công, kể cả là Thiên Ma cung, cũng…”
“Chát” một cái vả thẳng vào mặt Lục thúc, sau đó lập tức kéo gã ra ngoài.
Lục Thiệu Minh lại không nói gì, chỉ nằm trên đất bình tĩnh nhìn Mạch Trần Hiên, vẻ mặt tuyệt vọng như tro tàn.
“Chủ tử, tiếp theo nên làm gì bây giờ?”
Ánh mắt Mạch Trần Hiên dừng ở trên người Lục Thiệu Minh, tươi cười dữ tợn mà lạnh lẽo, nói: “Bắt đầu săn người của Lục gia!”
“Vâng!”
Săn? Hắn coi người của Lục gia là cái gì?
Hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì, mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía một bàn trong góc kia, bởi vì quá kích động làm cho vẻ mặt vặn vẹo, thét lớn: “Tam điện hạ, ngươi thân là hoàng tử điện hạ, chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn người này tàn sát Lục gia ta sao?”
Tam điện hạ đang bận rộn thân thiết với ái phi, cũng thuận tiện đùa tiểu tử kia, nhìn nó giương nanh múa vuốt với mình thì cảm thấy cảnh đẹp ý vui, làm sao có thời gian rảnh đi quan tâm Lục nhị thiếu? Nghe hắn gào cũng không thèm nâng đầu lên một chút.
Nhưng Đoan Mộc Điềm nghe vậy lại quay đầu, nói: “Kỳ quái, không phải đều nói chuyện giang hồ dùng quy củ giang hồ để xử lý ư? Đương nhiên, nói sao thì người Lục gia cũng là con dân Đại Viêm, con dân gặp nạn triều đình sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Vậy Lục nhị thiếu, ngươi đây là đang tìm kiếm che chở sao?”
“A?” Quân Tu Nhiễm cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong suốt ý cười, dáng vẻ thân thiết hiền lành.
Lục Thiệu Minh lại không nhịn được rùng mình, khuôn mặt cười kia trông hiền lành thánh thiện song lại như ẩn giấu nanh vuốt của mãnh thú đang chờ thời cơ đợi con mồi chủ động tìm đến cửa.
Hiếm khi Mạch Trần Hiên lại không hề có ý ngăn cản, khoanh tay ung dung đứng nhìn, nhìn xem hắn có thể cầu được viện quân, cầu được mạng sống của chính hắn và Lục gia hay không.
Danh môn giang hồ lại đi xin thân vương của triều đình che chở, việc này chứng tỏ điều gì? Huống chi Quân Tu Nhiễm lại giống hạng người lương thiện đó sao? Chính hắn cũng đã nói, hắn chưa bao giờ làm chuyện gì không có lợi, hơn nữa thứ Lục Thiệu Minh trộm khỏi Thiên Ma cung cũng chính là thứ Quân Tu Nhiễm thèm muốn từ lâu.
Lục Thiệu Minh nhịn không được bắt đầu lui về phía sau, nhưng phía sau hắn chính là Mạch Trần Hiên.
Quả nhiên là trước có hổ sau có sói, hắn trốn không thể trốn lui không thể lui, chính là một miếng thịt trên thớt gỗ, mặc người ta xâu xé.
“Ngươi cân nhắc thế nào rồi? Cần bổn vương che chở ngươi không?” Quân Tu Nhiễm gác cằm trên vai Điềm Điềm, tản mạn hỏi.
Lục Thiệu Minh co rúm lại, vừa rồi quá nóng vội nên mới mở miệng, giờ phút này thoáng bình tĩnh lại hắn cũng không dám tiếp tục nữa.
Thấy hắn như thế, Quân Tu Nhiễm có chút thất vọng thở dài, sau đó từ từ đứng lên nói: “Tiểu nhị, thu xếp hai gian thượng phòng!”
Tiểu nhị bị hoảng sợ cuống quít đáp lại, nói: “Vâng, Vương gia mời đi bên này.”
Quân Tu Nhiễm dắt Điềm Điềm nhà hắn theo tiểu nhị đi lên lầu, phía sau, Thuận Tử bế tiểu chủ tử theo sát, Tòng An ở bên cạnh tà mi đáp mắt, ngấp nghé tiểu chủ tử.
Bọn họ cứ như vậy không quan tâm ai đi lên lầu, vào phòng nghỉ ngơi.
Mạch Trần Hiên nhìn bọn họ đi khuất mới bước tới trước mặt Lục Thiệu Minh, một tay nhấc hắn lên nhe răng cười nói: “Tốt lắm, bây giờ ai cũng không thể cứu được ngươi nữa.”
Ngoài cửa có tiếng bước chân tới gần, đại đội quan binh sau khi nhận được tin tức thì khoan thai tiến đến, nhanh chóng bao vây trước cửa tửu lâu.
“Kẻ nào gây chuyện? Mau mau khoanh tay chịu trói!”
Quan binh đầu lĩnh rút đao xông vào, vừa bước một chân vào cửa đã gặp ngay một băng ghế nghênh diện bay tới, hắn nén khí xuống đan điền, quát một tiếng giận dữ rồi vung đao bổ gãy đôi băng ghế, bay về hai hướng. Nhưng không đợi hắn kịp có động tác tiếp theo, một cái băng ghế khác đã bay đến trước mặt, sau đó đập hắn bay ra khỏi cửa tửu lâu cái rầm.
Hắn hét thảm một tiếng, “nhanh như chớp” lăn từ cửa bậc thang lăn xuống, băng ghế vừa rồi cũng bay ra theo tiếp tục nện một phát nữa lên người hắn, làm cho hắn ngay lập tức hôn mê bất tỉnh.
Chỉ va chạm một cái hắn đã ‘bỏ mình’ rồi.
Các quan binh theo hắn tới đây cũng bị hắn đốn ngã vài người, những người còn lại thấy vậy không khỏi giận dữ, kêu lên một tiếng rồi xông vào trong.
Nhưng đợi bọn họ vọt vào thì trong tửu lâu làm gì còn bóng dáng Mạch Trần Hiên? Chỉ có vài bàn khách ăn cơm ở trong góc đang mở to mắt sợ hãi nhìn bọn họ, sau đó đồng loạt đưa tay chỉ về phía cửa sổ bên trái nói: “Họ chạy hướng bên kia.”
Quay đầu nhìn, cửa sổ quả nhiên mở to, có mấy bóng người chợt loé qua ở bên ngoài.
Bọn họ lập tức hoàn hồn, hô hoán mọi người vội vàng đuổi theo, thoáng thốc đã không còn bóng dáng chỉ để lại đầu lĩnh đang té xỉu trước cửa, có hai quan binh bất cẩn bị nện trúng than thở đứng dậy khiêng gã đầu lĩnh đang hôn mê rời đi.
Lầu hai sát đường có một gian mở cửa sổ, vài người đứng đó nhìn toàn cảnh sự việc, thấy vậy, Đoan Mộc Điềm không khỏi giật giật khóe miệng, ngẩng đầu nhìn nam nhân bên cạnh, “Mấy tên này từ đâu chui ra vậy?”
Tòng An và Thuận Tử ở bên cạnh cười trộm, tam điện hạ vuốt cằm suy tư nói: “Chỉ là mấy quan binh nha dịch tầm thường sao có thể là đối thủ của Mạch Trần Hiên? Tình huống như vậy không phải quá rõ ràng rồi sao?”
“Chẳng lẽ chàng định mặc kệ cho Mạch Trần Hiên và Lục Thiệu Minh đi rồi? Vị Lục gia nhị thiếu kia hình như biết không ít đâu.”
“Vậy Điềm Điềm cảm thấy nên làm thế nào cho phải?”
Nàng đặt hai tay lên thành cửa sổ, hơi nghiêng người về hướng đám Mạch Trần Hiên rời đi, lầm bầm nói: “Người ở trong tay Mạch Trần Hiên, có vẻ hắn sẽ không dễ dàng dâng người cho chúng ta đâu, nhưng nếu để hắn lấy được mặc liên trước, chúng ta muốn đoạt lại từ tay hắn thì e rằng phải khổ sở một phen đấy.”
Còn không phải là sao? Trước kia thương lượng cùng Thiên Ma cung vô số lần chỉ vì một đoá mặc liên kia, kết quả không thu được chút ích lợi gì, bây giờ Thiên Ma cung mất trộm, mặc liên mất tích, kỳ thật cũng không phải chuyện tốt lành.