Sinh thần năm hai tư tuổi của hắn vẫn tổ chức như mọi năm. Sự nhộn nhịp kia thật ra chính là một nghi lễ thường tình mà quần thần ai cũng ra sức nịnh nọt củng cố uy thế của mình trong vương triều Bắc Tống. Khang Vương, Phó vương cùng Dực vương ai cũng hội tụ về chính điện tham dự sinh thần.
Vì năm xưa tiên đế chỉ có Tống Ngạn là nhi tử duy nhất, việc phong vương chính là phong những người tài giỏi trấn giữ biên cương, thế nhưng có đôi khi còn phải đề phòng họ.
Các vị vương giả kia mang theo vô số món quà giá trị cùng hiếm thấy.
Hắn kiềm kẹp nàng ở Nhật Lệ cung, đến khi đại lễ diễn ra mới cho người đến mời đi.
Đã rất lâu hậu cung không có một vị làm hoàng hậu. Xét về tước phẩm, nàng là người đứng đầu đáng nhẽ phải rất mực được tôn trọng. Thế mà phi tử đi ngang qua nàng không lấy làm tôn trọng, cũng không hành lễ. Điều này khiến cho Vĩ Nương căm phẫn mà thốt lên:
"Nghe truyền tai nhau phi tử trong hậu cung Tống thời được tuyển công phu kĩ lưỡng, mỹ nữ không những có tài có sắc mà còn có tôn ti trật tự. Thế mà hôm nay, gặp quý phi lại không thèm chào hỏi lấy một tiếng."
Nàng kéo tay Vĩ Nương, nói nhỏ:
"Không cần câu nệ tiểu tiết."
Nàng ngồi vào ghế đã chuẩn bị, vừa ngồi xuống thì ghế đã bị kéo ra, nàng xuýt bị ngã. Cũng may là nhờ có Vĩ Nương đỡ nàng lại, nếu không nàng đã thật sự rất khó coi.
Người kéo ghế không ai khác là Ưu quý tần, ra còn hất giọng mà chua ngoa nói:
"Ghế trên này là của ta, quý phi, ngồi ở dưới đó đi!" Ưu quý tần nhìn xuống cái ghế ở dưới cùng.
Vĩ Nương sẵn có bực tức trong người không nhịn được mà nói:
"Hồi Ưu quý tần, ghế chỗ này xưa nay là chỗ quý phi người ngồi, nay tại sao lại đổi chứ?"
Nàng ta vẫn cứng đầu không chịu đi. Vương Uyển bỗng thấy thật thú vị, cười nói:
"Ưu quý tần đã thích cái ghế này thì cứ như vậy đi, nhường cho nàng, ta ngồi dưới kia."
Nàng vừa cất bước thì ả đã kéo nàng ngược lại, nói lớn:
"Không phải nhường, chỗ này rõ ràng chỉ xứng đáng với Ưu quý tần ta."
"Xin Ưu quý tần giữ phép tắc, ở đây là chính điện, không phải là Thanh phòng của Quý tần."
Nàng ta tức đến đỏ mặt, không cách nào giải tỏa liền đưa tay tát nàng.
Cái tát quá bất ngờ khiến nàng không kịp tránh, bị một tát in lên má.
Nàng có thể ôn hoà nếu Quý tần chỉ nói, nhưng nếu dám động chấn với nàng nàng cư nhiên không chịu nhịn nhục, nghiến răng nói:
"Mau tạ tội."
Ưu quý tần có vết như hơi lo sợ nhưng vẫn cứng đầu đáp:
"Không!"
Nàng tức giận vung tay tá tả một tát, cái tát còn mạnh gấp lần so với cái tát ban đầu khiến cho Ưu quý tần nhạc xuống đất.
Ả ta căm phẫn trợn tròn mắt nhìn nàng, hét toáng lên:
"Đồ quý phi thất sủng, ngươi không thể mang thai nữa, người ở lại hậu cung này chính là kẻ dư thừa. Đã không biết thân phận của mình vậy mà còn dám lên mặt xem thường sủng phi của hoàng thượng là ta hay sao?"
Nàng bất ngờ trước câu nói của nàng ta, không mang thai được nữa hay sao?
Cùng lúc Tống Ngạn đi ngang, Ưu quý tần thấy hắn liền nhờ như vô tội quỳ xuống nói:
"Khẩn xin quý phi tha tội cho ta, ta chỉ là không biết ghế của mình ra sao, vô tình ngồi nhầm ghế của người, xin người tha tội."
Câu nói kia dường như khiến hắn bận tâm, quý phi sao?
Vương Uyển chợt thấy thật nực cười, hóa ra là đóng một màn kịch diễn vai nhân vật yếu đuối, tốt bụng.
Vừa nghe được điều mà Ưu quý tần đã nói với nàng hắn mới bàng hoàng mà đứng sững một hồi, chẳng phải hắn đã lệnh không được nhắc đến chuyện này hay sao, tại sao có kẻ đam nhắc đến.
Ưu quý tần chuyển sang vờ như hiền lành nói:
"Tiểu nữ thật không có cố ý mạo phạm quý phi. Hoàng thượng, cầu xin người..."
Trong đầu hắn ngay cả một từ của Ưu quý tần cũng không lọt vào, chỉ tập trung xem xem rốt cuộc nàng đi suy nghĩ.
Nhưng không hiểu vì sao lần này hắn đã cố nhưng vẫn không đọc được suy nghĩ của nàng, phải chăng hắn không thể giữ nàng nữa có đúng thế không? Hắn cố gắng hết sức xem xem nàng đang nghĩ gì, nhưng tất cả đều vô ích.
Đúng lúc nàng nhìn thấy hắn, vội vã rời đi.
Sinh thần của hắn năm nào cũng tổ chức thế này khiến cho hắn cũng thấy chán.
Nàng nổi bật trong đám đông vì sự tiều tụy trông thấy của nàng.
Hắn trong thấy nàng, rất gần cũng rất xa, tại sao hắn lại không thể hiểu được nàng thế này, rốt cuộc là nàng đang suy nghĩ gì vậy chứ? Bất giác trong lòng dội lên một cảm giác bất an lạ lẫm.
Nàng bất ngờ đứng lên, rời khỏi chính điện.
Có lẽ, trong trái tim của một nữ nhân như nàng thật sự không thể chấp nhận thiên chức làm mẹ của mình bị tàn lụi. Nàng không thể mang thai thêm lần nào nữa.
Cảm giác đó, chua xót, rất chua xót, nàng từng ngỡ mình sẽ rất vui vẻ. Chỉ cần nàng hạ sinh tiểu bảo bối ra đời cả đời này dù nàng có thịt nát xương mòn nàng cũng cam lòng.
Thế nhưng...
Không ai ngờ đứa trẻ của nàng...
Nàng vừa đi thật nhanh về Nhật Lệ cung, vừa che mặt khóc không thành tiếng, nàng không muốn như thế, nàng muốn quay lại cuộc sống như trước kia. Nàng không muốn đau khổ nữa, nàng sợ rồi, nàng đã bắt đầu sợ tất cả những thứ đang đe dọa nàng, tất cả.
Đột ngột tay nàng bị bắt lấy, kéo quay vào một bức tường ấm áp. Nàng ngửi thấy mùi trầm hương dễ chịu, nhưng chợt nhớ về lần đầu tiên nàng gặp được hắn trong quá khứ.
Nàng bị trượt chân, cứ ngỡ sẽ rất khó coi, nhắm tịt mắt, lúc mở mắt đã nhìn thấy Tống Ngạn, hắn mang đến cảm giác an toàn.
Lần đầu tiên nàng gặp hắn ở chính điện lúc tuyển phi tử, hắn đỡ nàng lúc nàng xuýt ngã, người hắn cũng có mùi trầm hương.
Hắn vừa nhìn nàng mất bình tĩnh trong lòng không ngừng dao động, hắn đã cố giấu nàng, thế nhưng cái kim trong bọc có ngày lòi ra, hơn thế còn có những kẻ mồm loa mép giải.
Nàng biết người giữ nàng là ai, thế nhưng tức giận giằng tay hắn ra, hét toáng lên:
"Người buông ta ra, tại sao, tại sao người không chịu nói với ta?"
"Nếu nói cho nàng biết có tác dụng gì hay không? Để nàng giống như lúc này, trở nên mất phương hướng?"
Nàng giằng tay hắn ra, lùi lại phía sau mấy bước:
"Không phải...Nếu như người cho ta biết sớm, ta sẽ không hy vọng."
Hắn kéo cổ tay nàng lại:
"Không được lùi nữa."
Phía sau của nàng, nàng không hiểu nàng đang lùi về lan can cầu. Nếu nàng lùi thêm một chút nữa, nàng sẽ ngã xuống hồ.
"Trẫm chợt thấy rất lo cho nàng, trẫm không hiểu được nàng nữa, trẫm không muốn nàng đau lòng."
Câu nói kia khiến cho nàng đứng yên một chỗ. Nàng tin hắn, thế nhưng bỗng chốc sự tin tưởng kia lại biến thành sự lừa dối trắng trợn.
Nàng bỗng đẩy hắn ra, nói:
"Ta không tin, ta không tin."
Hắn chưa bao giờ cảm thấy bất lực như lúc này, hắn trước nay vô cùng quyết đoán, chỉ cần nhìn kĩ người liền có thể đoán ra ý nghĩ trong đầu người đó, thế nhưng ngày hôm nay hắn tuyệt nhiên không thể tự nắm bắt mọi việc, nhìn nàng mất phương hướng hắn lại không thể kiềm hãm lại được.
Nàng nhìn hắn, giống như một loại khó hiểu, hắn có thể nói những câu như thế sao?
Sự bướng bỉnh của nàng thật sự chính là không có cách nào giữ được nàng.
Bất quá hắn vươn tay đánh lên gáy nàng.
Nàng ngất.
Hắn đưa nàng trở về Nhật Lệ cung.
Dương Duy, chính là Lâm phu nhân, sau khoảng thời gian làm phu nhân ở Lâm phủ theo đúng lệ thường vào cung thăm hỏi các phi tầm trong cung.
Nghe nói trước đây Dương Duy rất thân thiết với Hồi phi. Vừa vào đến cung đã chạy tới Hồi cung, điều này cũng khiến cho người bàn ra tán vào.
Thế nhưng những việc họ nói thì không ai biết. Nếu như nàng ta đến nơi khác, có lẽ sẽ không phải mang tiếng xấu. Nghe nói Lâm phu nhân rất bị Lâm Dịch Xuyên ghét bỏ, đêm động phòng hao chúc của hai người Lâm Dịch Xuyên còn không thèm kéo khăn cho cô ta.
Thái y nghe nói tình trạng sức khỏe của Vương Uyển không tốt liền vội vã mang hộp thuốc tới.
Khi nàng tỉnh lại cũng không chịu ăn gì, nằm trên giường chẳng buồn mở mắt.
Nếu như có một con đường, có lẽ nàng sẽ đâm đầu vào đó để đi. Thế nhưng một con đường nàng cũng không có, huống hồ việc chạy trốn.
“A...”
Nàng giật mình thức giấc, mồ hôi nhễ nhại, cơ thể run lẩy bẩy. Tất cả mọi thứ chính là quá khứ của nàng. Hoá ra ao cũng đều có qua khứ cả, dù cho quá khứ ấy có chán ngắt đi chăng nữa đó cũng là cơ sở của hiện tại.Nàng đột ngột muốn trở về phương bắc. Chỉ cần nàng và Trác Nhiên liên thủ nội ứng ngoại hợp, chắc chắn cuộc chiến Nguyên - Nô thì phần thắng chắc chắn thuộc về Hung Nô.
Thời gian qua nàng biết được ở bên ngoài có sắp xếp một đội quân tinh nhuệ.
Nàng vội chạy đến Hoàng Lạc điện.Tống Ngạn ngồi trên long ỷ nhìn thấy nàng đi vào không khỏi ngạc nhiên, hỏi:
"Chuyện gì?"
Nàng khấu đầu thấp sát đất, thận trọng nói:
"Bệ hạ, người luôn nói người không bao giờ làm phật lòng ta."
Hắn nghiêm túc nói:
"Vậy sao?"
Nàng lại cho là hắn không chấp nhận nhưng vẫn nói ra:
"Ta muốn xin người cho phép ta trở về phía bắc!"
Hắn đặt cuốn sách trên tay xuống, mắt hạ xuống:
"Tại sao lại muốn đi?"
Nàng ngẩng người:
"Chỉ là..."
Trong đầu nàng lại suy nghĩ: 'Không thể nói rằng muốn trở về vì mưu cầu với Hung Nô được!'
Hắn đột nhiên đặt cuốn sách xuống, nói:
"Nếu như không có lí do, đừng trở về!"
"Không phải..." Nàng vội nói.
"Nếu như ta nói muốn trở về chính là về nhà, về quê hương của ta. Năm xưa, ta sống ở đó, bây giờ, ta chỉ muốn chết ở đó!"
Hắn im lặng.
"Bệ hạ!"
Nàng nhìn hắn, trong đôi mắt như có gì che dấu. Hắn không phải không hiểu được nàng đang nghĩ gì, đơn giản hắn chính là muốn nàng nói ra rốt cuộc mưu cầu với Hung Nô là gì.
Nhưng nàng không có nói.
Hắn cư nhiên cũng không thỏa lòng nàng được.
Nàng từ sự cầu xin chuyển sang căm giận:
"Người không đồng ý?"
"Không sai!"
Nàng đứng lên:
"Người không cho ta vẫn sẽ đi!"
Hắn nói, giọng nói cứng cỏi theo kiểu đè đầu cưỡi cổ người khác:
"Thứ nhất là lí do, thứ hai chính là ta muốn để nàng đi. Nếu như cứ tiếp tục đi, ta phạt đánh."
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, bặm môi quay đi:
"Ta muốn đi!"
Hắn tức giận nắm chặt nắm tay, nói:
"Lại đây."
Nàng không ngoảnh đầu lại, nhất quyết bước mấy bước, trong đầu trống rỗng không biết nên làm gì. Dù thế nào vẫn nên rời khỏi đây trước đã.
Hắn nhìn nàng, tấm lưng nhỏ bé kia đã ngoảnh lại với mình, trái tim như bị bóp nghẹt, nếu như ngay lúc này nàng ngoảnh lại, trở lại chỗ hắn, hắn đã không khó chịu đến vậy.
"Quân bất hí ngôn."
Nàng nghe, nàng có nghe thấy nhưng làm thế nào bây giờ. Nếu nàng quay lại sẽ không còn cơ hội nào nữa, thà để hắn phạt đánh nhưng ý chí của nàng vẫn còn đó, phạt người làm sao phạt được ý chí.
"Người đâu, đem quý phi ra đánh bốn mươi trượng."
Nàng khựng lại, Lâm Dịch Xuyên từ bên ngoài đi vào, kéo nàng ra ngoài, ánh mắt hắn có chút xao động.
Nàng bị ép đặt trên ghế dài, hai bên hai tên lính, trên tay chúng lung lăm hai trượng dài.
Hắn ngồi đối diện, nhìn nàng một cách khó hiểu.
"Đánh!"
Hắn nói ra câu đó, thật khiến cho tất cả những người đứng ở đó ngạc nhiên đến mức bàng hoàng.
Trước nay hắn giữ nàng như một viên trân châu, đừng nói là đánh, ngay cả lớn tiếng cũng chưa đến nỗi nào, thế mà bây giờ hắn thật sự đánh nàng bằng trượng.
Tất cả những phi tần trong cung đều kéo đến, họ xì xì xào xào nhiều chuyện, có người thấy sợ hãi, có người thấy lo lắng, cũng có người thấy hả dạ.
Thế nhưng cái chính đó là nàng phải chịu hàng trăm con mắt nhìn chằm chằm, cảm giác đó khiến nàng sợ hãi.
Họ đáng nàng, đánh hết mông, giữa thanh thiên bạch nhật. Nàng bật khóc nức nở, vừa xấu hổ vừa tức giận.
Nỗi đau đớn thể xác kia cùng nỗi đau trong lòng không khác nào một con rắn độc, len lỏi vào từng ngóc ngách trong cơ thể.
Hắn nghiến răng nói từng chữ:
"Có còn bướng bỉnh nữa không?"
Nàng cắn răng không chịu nói câu nào.
Tử Luân và Vĩ Nương từ đâu nghe tin cũng chạy tới, quỳ xụp xuống cầu xin, không gian vô cùng hỗn loạn. Lại thêm những tiếng rì rào của những phi tử khác:
"Xem tra lần này hoàng thượng thật sự nổi giận rồi, có lẽ ả sẽ thất sủng..."
Bao nhiêu lời bàn tán đều xoay quanh nàng.
Những lời bàn tán đó lọt vào tak hắn phút chốc trở nên phiền phức, hắn đứng phắt dậy, đập tay lên bàn một tiếng , họ đều yên lặng.
Nàng ngẳng đầu nhìn hắn, chua xót ngập tràn. Nàng muốn gặp Lâm Nhị, muốn trở về phương bắc. Nơi đó không có tranh sủng, không có lời ra tiếng vào cùng sự giam hãm của Tống Ngạn. Không cho nàng ra ngoài, không cho nàng giao du với người khác.
Từng cú đánh giáng xuống người nàng như chà đạp trái tim nàng. Trước đây Lâm Nhị rất dịu dàng, hắn rất yêu thương nàng. Có một lần thảo nguyên đón một lần sao păng rơi, lần đó nàng rất bất ngờ, Lâm Nhị đã đưa nàng lên cây rất cao, cùng ngắm sao păng với hắn. Lần đó nàng đã ước sẽ mãi mãi như thế, an bình cạnh bên Lâm Nhị. Nhưng dường như trời luôn phụ lòng người, không thanh toàn cho nàng và Lâm Nhị.
Nhưng nàng vẫn mãi nhớ về Lâm Nhị, trái lại, người đang đứng trước mặt hắn không phải Lâm Nhị, dù mọi giá cũng không là Lâm Nhị. Hắn tàn nhẫn, bằng mọi giá tranh giành giang sơn.
Từng cú đánh ấy, đau nàng, cũng đau lòng hắn. Hắn từ sớm đã xem nàng như sinh mệnh, thế mà lúc này nàng lại tơ tưởng đến việc rời đi, hắn nói lại còn không chịu nghe, hắn tất có điều cấm kị của hắn, nàng tất không có lòng chống lại. Nhưng nếu như đã có ý chống lại, hắn quyết không làm trái cấm kị của mình.
Trước sự đau đớn của Vương Uyển không ít người đã đau lòng mà quỳ rạp xuống cầu xin:
"Bệ hạ, người niệm tình cùng là phi tử chúng thần thiếp mà tha cho quý phi. Xưa nay chưa có tiền lệ phi tử bị phạt đánh. Trước đây ở phủ Phi Huấn cũng chưa từng có tiền lệ phi tử bị đánh bằng trượng, khẩn xin hoàng thượng..."
Hắn đã không quan tâm mà bỏ qua lời cầu xin của các phi tử khác, sẵng giọng đáp:
"Chẳng phải là tiền lệ chỉ cần thực thi sẽ có hay sao?"
Hắn quay sang phía Vương Uyển, tức giận đến mắt đỏ rực, từng câu từng chữ nói ra đều khiến người khác rùng mình:
"Rốt cuộc có chịu nghe lời hay không?"
Vĩ Nương sốt ruột chạy đến chỗ nàng, nói nhỏ:
"Quý phi, người mau nói là nghe đi... Quý phi à, nếu như cứ như thế này thật sự không tốt..."
Nàng vừa cắn răng, trên trán đỏ mồ hô ròng ròng, nhất quyết nói:
"Muốn đánh muốn giết thì tuỳ."
"Quý phi..." Vĩ Nương thốt lên.
Hắn bước tới một bước, đột nhiên dừng lại, nói:
"Đánh thật mạnh."
Trên y phục màu trắng tinh của nàng từ lau đã nhuộm đỏ một màu, vừa nhìn thấy đã vô cùng thương tâm. Tất cả các phi tử có người hả hê thì lắc đầu, người thương yêu nàng thì đã rơm rớm nước mắt.
Đó là giá phải trả cho cuộc sống trong nhung gấm của nàng, trên đời này không có gì là vô giá cả, nàng đã sống một cuộc sống yên ổn quá lâu rồi, nàng đã quên đi mối căm hận cho kẻ thù giết cha mẹ.
Hắn không phải là không yêu thương nàng, nhưng cái gì cũng có giới hạn, chỉ cần nàng chịu xuống thấp một bước, hắn sẽ không truy cứu mà đưa nàng quay về Nhật Lệ cung cho người đến chăm sóc tử tế.
Nàng vừa giận bản thân vừa căm giận hắn, to gan hét lớn:
"Tống Ngạn, sao người không chết đi?"
Hắn đột nhiên ngoảnh lại nhìn nàng, tất cả các phi tử khác cũng im bặt. Dường như đang tố cáo dự sai trái của nàng, nàng lại nói tiếp:
"Người nghĩ người có thể áp chế ta sao?"
Hắn giơ tay cho dừng lại, đi về phía nàng, nhìn thấy vệt máu loang lổ trên người nàng không nói một lời nào, nắm cổ áo nàng nâng lên, trong đôi mắt hiện lên tia tà ác.
Nàng giương mắt nhìn hắn, không chớp mắt cũng không chịu khuất phục. Ánh nhìn nguy hiểm sặc mùi chết chóc làm cho ai cũng không dám nói một lời nào.
Hắn thở mạnh một hơi, kiềm nén cơn tức giận. Nếu như lời nói kia không phải là của nàng thì hắn chắc chắn sẽ năm cằm người nói thành trăm mảnh. Chẳng phải hắn trước nay voi cùng dung túng nàng, ngày hôm nay cũng vậy.
Hắn không nói gì, bế nàng lên, đi về hướng Nhật Lệ cung, nói:
"Triệu Dương thái y!"
Nàng vừa bị đau vừa xấu hổ pha sự căm phẫn như cấu xé tim gan nàng. Vừa muốn đẩy hắn ra hắn lại giữ chặt tới mức nàng như bị đinh lấy hắn, không cách nào trốn đi được.
Thế nhưng tranh thủ lúc hắn không để ý nàng liền đẩy hắn ra, ngã xuống đất. Nàng vừa đau vừa cố chạy đi, thể diện của nàng lại để vào đâu. Nàng đường đường là một quý phi đương triều lại có ngày như hôm nay, không thể không xấu hổ.
Nhưng hắn không buông tha đi theo phía sau nàng, dùng lời lẽ cay độc mắng nàng:
"Nếu như quý phi nàng không cảm thấy xấu hổ thì cứ đi tiếp. Ngu ngốc!"
Nàng tức giận ngoảnh đầu lại, trợn tròn mắt, đôi bàn tay dính máu nhuốm đỏ, giận không thể đánh chết hắn.
Hắn rốt cuộc vẫn thua nàng, quay lưng trở về Hoàng Lạc điện.
Thế nhưng có lẽ hắn đã đánh giá cao nàng rồi. Một nữ tử như nàng chịu hơn bốn mươi trượng, đứng dậy mạnh miệng như thế quả là phi thường. Nhưng mà khi trở về Nhật Lệ cung, nàng thật sự không đi nổi nữa, ngã ngay trước cửa.
Thái y tới nàng cũng không cho khám, khoa trương khóc lớn. Vĩ Nương thấy thế liền đuổi hết mọi người ra ngoài, ngồi xuống cạnh giường nhằm xoa dịu nàng:
"Quý phi, người đau mà, người cho chúng nô tì hầu người thoa thuốc, hầu người thay y phục, được không?"
Nàng uất ức hất tay Vĩ Nương ra, đúng lúc mọi người từ bên ngoài ùa vào, Tử Luân nóng vội nói:
"Vậy thì chúng ta giữ nương nương lại, Dương thái y, mau đi thoa thuốc."
Nàng nhìn thầy Dương thái y liền hốt hoảng xiêu vẹo đứng lên chạy ra bên ngoài, vừa chạy vừa khóc lóc nói:
"Các người không được xem người ta, đi đi!"
Nàng vừa chạy vừa khóc lóc, thật sự vô cùng thê thảm.
Không ngờ nàng còn không may mắn hơn va phải Tống Ngạn, ngã xuống đất, vết thương bị đụng mạnh đau nhói. Nàng vừa bò trên mặt đất vừa lắc đầu nói:
"Đừng, đừng đưa ta đi."
Y phục nàng vừa nhàu nát vừa nhuộm đỏ màu máu. Hắn cư nhiên không muốn như thế một chút nào liền cuối người ngồi xuống, nói với nàng:
"Rốt cuộc nàng muốn gì?"
Nàng cắn môi nhìn hắn, giống như một con nhím xù lông, nàng lùi lại lùi mãi, đến khi bị hắn bắt lấy, vác lên vai đi vào trong.
Hắn bỏ nàng xuống giường, lấy hộp thuốc trên tay của thái y rồi nói:
"Tất cả ra ngoài đi."
Nàng vẫn không phục chống lại, bàn tay hắn cố tình chạm lên vết thương của nàng khiến nàng đau đến thót tim, không dám nói câu nào, chỉ yên lặng khóc thút thít.
Hắn lắc đầu:
"Oan ức lắm?"
Nàng đáp:
"Không có."
Hắn lại hỏi:
"Vậy tại sao lại khóc?"
Nàng im lặng. Hắn cho người vào bôi thuốc cho nàng.