Người ta đồn rằng, trong ngôi biệt thự trên sườn núi kia, có quỷ.
Đó là một tòa nhà mang hơi hướng Châu Âu cổ điển vừa hoa lệ lại không mất phần trang nhã. Bình thường nơi đó đều không có hơi thở con người, chỉ là, vào mỗi đêm trăng tròn, những hiện tượng quỷ dị lại xuất hiện. Người dân xung quanh vùng này kể lại, họ nghe thấy những âm thanh kì lạ, tựa như tiếng gầm rú đầy đau đớn của một con dã thú hay tiếng gọi của những oan hồn từ âm phủ vọng về. Không chỉ thế, dưới ánh trăng, những bóng đen mờ ảo in lên vách tường màu trắng càng thêm đáng sợ, khiến mọi người nhìn thấy cảnh này đều gặp ác mộng liên tục, từ đó không bao giờ dám bén mảng tới khi vực đó nữa.
Nơi đó, đã trở thành cấm địa.
Và hôm nay, thời khắc đó lại đến.
Khi tiếng chuông nhà thờ điểm đúng 12 giờ.
-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
Trong màn đêm tĩnh mịch, tiếng thét càng thêm vang vọng, ẩn trong đó là vô tận đau đớn cùng dày vò. Trong căn phòng âm u, bốn phía đều là những vách tường bằng đá kiên cố. Trong phòng không có bất kì một đồ vật gì, giống như một nhà tù giam giữ phạm nhân. Quả thật, nó chính là nhà tù, giam giữ một con ác quỷ.
Chân tay hắn đều bị khóa lại bằng xích sắt, quần áo trên người rách tơi tả để lộ ra những vết hằn trên cổ chân cổ tay, những vết thương sâu nông khác nhau, một số vẫn còn đang rỉ máu.
Khuôn mặt hắn bị mái tóc che mất quá nửa, chỉ để lộ ra cái cằm thon nhọn cùng đôi môi mỏng quyến rũ.
Hiện tượng kì lạ đã xảy ra, chỉ thấy mái tóc màu nâu của hắn dần dần nhiễm thượng một màu bạc chẳng khác gì ánh trăng bên ngoài kia. Trong bóng tối những sợi tóc dường như đang phát sáng, phá lệ chói mắt.
Hắn từ từ ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ vô song. Từng đường nét đều hoàn hảo tựa như điêu khắc, ngũ quan tinh xảo thập phần hài hòa. Đặc biệt là đôi mắt màu đỏ như máu, đuôi mắt phượng xếch lên tản ra một cỗ tà khí mị hoặc. Đôi mắt ấy tựa như vực sâu không đáy, thâm trầm mà tĩnh lặng, giống như muốn bắt lấy linh hồn của bất cứ ai từng nhìn vào nó.Cả người hắn đột nhiên run lên, hàm răng cắn chặt vào môi đến bật máu. Khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo vì đau đớn, tay chân điên cuồng vùng vẫy muốn thoát khỏi sự chế trụ của xích sắt. Âm thanh gầm gừ tràn ra từ cổ họng. Đau đớn lan đến toàn thân, từng tấc từng tấc da thịt đều như bị xé rách, có lẽ chẳng khác ngũ mã phanh thây là bao. Mồ hôi tuôn ra trên trán, hắn không nghĩ ngợi gì mà đập đầu vào bức tường đối diện, muốn giảm bớt sự thống khổ đến tột cùng này. Nhưng đau đớn không những không giảm đi mà còn tăng lên gấp bội.
Cửa phòng bỗng chốc bị mở ra, một người đàn ông toàn thân mặc đồ đen bước vào, giọng nói lạnh lùng không che giấu nỗi lo lắng, hắn chần chừ:
- Thiếu chủ, thứ này...
Người kia dường như không chịu đựng được nữa, không kiên nhẫn gầm lên:
- Mau đi
- Vâng.
Ống tiêm cắm lên cánh tay hắn, chất lỏng màu xanh kì dị từ từ đi vào, cơn đau gần như tụ lại tại một điểm, nơi vị trí trái tim. Đau đớn khiến cho hắn không muốn sống nữa, nhưng kiên quyết không chịu rên lên tiếng. Đáy mắt ẩn chứa sự điên cuồng chết chóc và hủy diệt. Bàn tay hắn đột nhiên giơ lên bóp cổ người kia, xách hắn lên như một con gà. Cổ bị bóp đến nghẹt thở, cố gắng nặn ra một cái tên:
- Diệp Vô Song
Hắn giật mình, như một con dã thú bị kiềm chế, ném văng người kia ra xa, hai tay ôm đầu, miệng liên tục lẩm bẩm: