Your Life Is Around You!

Chương 1: Ngày thứ nhất!



Hôm nay tôi vừa thi xong môn Lý, môn cuối cùng của học kỳ I. Cô giáo tôi nói cửa ải đầu tiên của lớp 9 chính là kỳ thi học kỳ I. Thật lạ, ngày này một tuần trước, tôi thi xong hai môn đầu tiên mà cảm giác tràn đầy hưng phấn, nghĩ về một kỳ thi đúng như mong đợi của mình. Còn hôm nay, thi xong môn cuối cùng mà chẳng có tí cảm xúc gì, chỉ thấy lòng buồn man mác… Các bạn chớ hiểu lầm. Chả là đêm qua tôi thức khuya đến 2h hơn xem anime Hakuoki. Tôi thích những samurai của Nhật Bản. Bộ phim kể về Shinsengumi – một tập đoàn samurai lớn mạnh nhất hoạt động dưới thời Mạc Phủ. Bối cảnh là chiến tranh khói lửa, sự hi sinh là không thể tránh khỏi. Những nhân vật tôi yêu thích lần lượt ra đi, sao tôi lại không buồn chứ? Anime này không chỉ mang tính dã sử mà thực sự tôi thấy vô cùng nhân văn. Sáng nay dù bị gọi một tiếng như “gầm” lên vì dậy muộn của bố, nhưng đúng là lần đầu tiên, lần đầu tiên tôi mở mắt chậm rãi, có cái gì như xẹt qua não tôi ngay khi vừa nhận thức được. Đó giống như một thứ cảm xúc buồn, nặng trĩu vụt qua, nhanh thôi, nhưng làm tôi ngơ ngẩn cả ngày.

Lý do khác nữa là sáng nay tôi làm bài thi không hoàn hảo lắm. Nhưng mà thôi, không sao. Tôi cảm thấy rảnh rỗi hơn hẳn J

Trưa về đến nhà, tôi thấy anh Trường – nhân viên pha chế cho quán café nhà tôi đang đứng trên cầu thang nhìn tôi. Tôi nhịn cười, chào mẹ rồi leo qua cầu thang, cố không nhìn anh ta. Tối qua, tôi dùng facebook của mẹ đăng mấy cái ảnh có mặt của anh ta ghép vào thân hình của mấy cô hoa hậu người mẫu, phải gọi là vô cùng “lung linh”. Mẹ tôi cười mãi bảo tôi đểu, còn anh kia thì kêu “dìm ác quá”. Tôi nín cười, lúc vừa bước chân qua người anh ta, anh ta nói: “Không phải cười nhá, cô giỏi lắm!”. Tôi lại nhớ tối qua cả tôi và mẹ tôi đều lăn ra cười sằng sặc vì mấy cái ảnh đó. Tác dụng kéo dài tuổi thọ tốt hơn nhiều J

Ăn cơm xong, xem một tập Hakuoki thì vừa đến lúc phải đi học phụ đạo chiều. Tôi đến trường, thấy nhóm bạn thân chí cốt đang đợi ở sân đất như mọi khi. Vừa lết chân vào trường, tôi vừa chửi thầm cái thằng ngu si lái xe điện phóng ra từ cổng trường suýt đâm vào tôi. Lái như thế có ngày mất mạng đấy con! Tai nghe bài OST của Hakuoki, tôi đi thẳng ra sân đất. Thằng Hoàng, Công Hiếu đứng đấy. Bọn nó ra vẫy tôi một cái, kêu một tiếng “Oppa!” Oppa là chỉ tôi đấy. Còn vì sao lại gọi vậy thì các bạn đừng hỏi, tôi lười trả lời lắm J

-Mày đến muộn thế, bắt anh đây chờ cả tiếng rồi!

Thằng Hoàng lên tiếng. Hừ, cái giọng nó làm như tôi phạm phải lỗi lầm gì lớn lắm ý. Lúc trên đường đi đã gọi nheo nhéo rồi, bây giờ còn cái giọng điệu này…

-Đợi chờ là hạnh phúc, không biết à cu?

Tôi đáp.

Chúng tôi đứng tán gẫu, tiện thể chờ con My với thằng Minh đến.

Tôi nhìn ra sân trường, thấy nhóm con trai lớp mình đang đá cầu. Tôi chú ý vào một đứa mặc áo hoodie màu nâu cam, chọc chọc thằng Hoàng bên cạnh, hất cằm chỉ nó.

-Này, người yêu dấu của mày kìa!

Thằng Hoàng nhìn theo hướng tôi chỉ, thấy bạn trẻ đó liền đập bốp lên đầu tôi, kêu “im miệng”. Tôi cười gian, nói thầm vào tai nó một câu: “Miss Hip pồ ta nớt (tê giác)” Đó là biệt danh của bạn trẻ kia, tức người ấy của thằng Hoàng.

-Nhớ thật đấy, lớp 7 ngồi cạnh nhau học cả năm trời mà không phát hiện mình thích nó. Tao cũng lạ thật!

-Không phải lớp 8 à? – Tôi hỏi

-Lớp 8 tao mới nhận ra. – Nó nói

Tôi nhìn thằng Hoàng. Nó thích thầm thằng Trung Kiên, đúng, nó biết mình là gay. Cả năm lớp 8 tôi tận mắt chứng kiến hai đứa bạn thân của mình là con My và thằng Hoàng bị dày vò về tinh thần, tất cả chỉ vì chữ “ thích”. Năm lớp 9 khá hơn chút, cũng vì chẳng ai còn tâm tư mà yêu đương, thi cử ngập đầu thế, thời gian thở còn chẳng có. Thằng Hoàng đã từng rất dằn vặt về giới tính của mình, nó tự ti, không dám nói cho ai biết. Và cũng vì… thằng Trung Kiên là người yêu cũ của con My. Dĩ nhiên là chúng tôi chẳng bao giờ xích mích gì về việc này. Đúng là trớ trêu, hai đứa bạn thân đều liên quan đến một người. Thằng Hoàng có lần còn trêu tôi, bảo hay là mày cũng thích thằng Trung Kiên luôn đi, ba bọn mình cùng thích. Tôi chửi nó điên một tiếng. Thằng Hoàng cũng chỉ nói đùa, vì nó biết tôi cũng có người để thích rồi.

Thực ra đối với thằng Trung Kiên, tôi thấy không phải mình không có cảm giác với nó. Nhưng đó không hẳn là tình cảm yêu thích như bạn bè với nhau, có lẽ là sự đồng cảm. Tôi nhớ hồi lớp 6, mới làm quen, tôi với nó cảm giác rất giống nhau, lầm lì ít nói đến mức đáng sợ. Nó ngồi trên tôi, hai đứa đều ngồi một mình, ở góc lớp. Một câu xã giao hay gì đó cũng không nói, hoàn toàn coi nhau như không khí. Có lẽ đó là ấn tượng khó quên mà tôi nhớ về thằng Kiên. Hai năm sau, tôi ngớ cả người khi biết thằng Kiên cũng học 6A2, lớp học hè trước kì thi tuyển chọn lớp 6 của trường. Chẳng có ấn tượng gì. Đúng là tôi chẳng để ai vào mắt mà J Con My với tôi kể ra cũng có duyên, tôi ngồi với nó hồi học 6A2, ai ngờ sau này lại thân như thế.

Cùng lúc ấy, tôi mới biết, thằng Vũ, người tôi thích cũng học 6A2. Đúng là có duyên! Có duyên! Tôi tự nhủ J

Buổi tối, cao hứng định viết truyện, lục lại trang kenhsinhvien để đọc lại tác phẩm, phát hiện nó đã biến mất không tăm hơi. Tôi cụt hứng, tắt máy tính đi ngủ. Hết ngày!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.