Your Life Is Around You!

Chương 12: Ngày thứ mười!



Mấy hôm nay tôi thấy khá thoải mái. Hôm qua tôi còn nằm mơ. Tôi mơ thấy mình được giải Nhất cuộc thi HSG cấp Quận, vinh dự đại diện cho Quận đi thi tiếp thành phố. Tôi ở trong mơ hình như cũng nghi ngờ mình đang nằm mơ, không tin rằng mình đạt giải. Đến lúc tỉnh giấc, hờ hờ, thì đúng là nằm mơ thật mà. “Đèn đỏ”của tôi đến bất ngờ, vì vậy đang mơ thì tỉnh giấc. Tôi ngó đồng hồ, thấy còn gần 1 tiếng mới đến giờ báo thức. Khổ nỗi…! Tôi sờ tay xuống đệm ở dưới, thấy ướt ướt, cộng thêm nhớ ra hôm qua mình bắt đầu kỳ “đèn đỏ” tháng này, lập tức hiểu ra bị làm sao! Vậy là lọ mọ vào nhà vệ sinh, xong xuôi quay lại nằm ngủ.

Hôm qua, thằng Vũ tổ chức tất niên, sinh nhật cô và nôel “late late late”. Công nhận là vui. Nó làm trình chiếu đơn giản, không ăn uống hay cái gì quá đình đám. Nhưng cả lớp vẫn rất vui vì mấy câu hỏi với trò chơi nó nghĩ. Nhớ lại tự nhiên tôi thấy buồn cười. Trong số các câu hỏi của nó, có một câu như sau: Đoán xem người trong hình là ai?, kèm theo một bức ảnh. Trong ảnh, có hai người đang chở nhau trên một chiếc xe đạp. Nữ chở nam. Gương mặt bạn nữ bị che mất. Lúc nhìn thấy bức ảnh, người tôi như có điện xẹt qua! Được lắm, bọn nó dám lôi cái ảnh này ra để dùng vào việc này. Sáng tạo đấy. Lý do là vì hai nhân vật trong đó chính là tôi và thằng Công Hiếu chở nhau về nhà tôi ăn cơm. Cả lớp cười lăn lộn nhìn tôi. Có đứa vừa nhìn đã nhận ra tôi và thằng Công Hiếu. Tôi chỉ biết úp mặt vào cánh tay, bò lăn ra bàn cười. Tôi nhìn thằng Vũ, nó nhìn tôi với cái ánh mắt không thể miêu tả bằng từ ngữ.

Lúc sau khi đã bình tĩnh trở lại, tôi mới nhoài người ra đằng sau, hỏi thằng Công Hiếu:

-Thằng Duy Kiên chụp lúc nào đấy? Hình như chỗ đấy có trạm cứu hỏa.

Công Hiếu: “Ai biết, hình như nó ngồi trên taxi chỗ quay đầu ý.”

Tôi: “Nhìn như hai bọn mình leo dốc ý nhở:v “

Công Hiếu: “…”

Cái ảnh chụp nghiêng, nên đích xác là nhìn như tôi đang chở thằng Công Hiếu leo dốc.

Giờ Lý hôm nay, tôi hỏi thằng: “Ê mày, hôm nay có tập thể dục giữa giờ không?”

Nam: “Không, bây giờ không phải tập nữa.”

Hai tháng trước, các tiết thể dục của mỗi lớp đều phải chuyển thành tập thể dục theo bài “Việt ơi” của Minh Beta. Tất cả để phục vụ cho các tiết thể dục giữa giờ vào giờ ra chơi. Các lớp 8 thì tập vào thứ 2 4 6, khối 9 thì 3 5 7. Cả khối cứ đến ngày thì phải tập trung vào giờ ra chơi ở sân trường. Lớp nào vắng mặt, trốn tập, xếp hàng muộn thì bị trừ điểm. Đại khái thì lúc đầu cũng có biết bao nhiêu học sinh than trời trách đất, chửi rủa loạn lên, kêu “tốn hết thời gian của cuộc đời”, nhưng sau cũng quen dần. Hôm qua tôi không thấy khối lớp 8 và lớp 6 tập nên mới hỏi Nam, nghĩ rằng học kỳ 2 chắc không phải tập nữa rồi. Thật trùng hợp, tiết Lý của cô Thanh cho chúng tôi ra chơi muộn gần 10 phút. Khi cả lớp đang đủng đỉnh đi từ phòng thực hành Vật lý về lớp, qua hành lang tầng 2, cả lũ giật mình nhìn sân trường toàn học sinh khối 9. Giữa hai lớp A và C vắng một khoảng. Bỏ cha! Lớp tôi kiểu này bị phạt rồi. Bài “Việt ơi” đã bật lên. Có chạy xuống bây giờ cũng không thể lao vào hàng rồi tập cùng được.

-, hôm nay không phải tập đấy nhở?

Thằng chỉ biết ngửa mặt lên trời chửi một tiếng. Vậy là hôm nay, lớp 9B vinh hạnh nhận tội trạng “trốn tập thể dục giữa giờ”.

Lúc ở căng tin, tôi nghe thấy mấy thằng con trai lớp khác đi qua nói chuyện:

-Xời, lớp mình 13 thằng không tập!

Tôi nghĩ thầm: “Mười ba cái nỗi gì, lớp anh đấy những bốn mươi ba đứa không tập nhá!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.