Your Life Is Around You!

Chương 28: Ngày thứ hai mươi hai: môn lý!



Tôi không biết tuần này có phải tuần xui xẻo của cung Bảo Bình không! Dù sao tôi cũng không có thói quen xem Oha Asa… Chết! Tôi lại đang bắt chước Midorima Shintarou trong Kuroko no Basuke rồi =.=

Hai ngày liền có hai tiết Lý. Hôm nay chắc chắn không phải ngày may mắn của tôi. Đến giờ Lý, chúng tôi di chuyển xuống phòng thực hành như mọi khi. Nhưng hôm nay có chút lạ khi bàn ghế được xếp trong lớp thành hình chữ U, và hai bên cánh thì cứ bốn bàn xếp thành một bàn lớn, giống như bàn để học nhóm ý. Sẽ chẳng có việc gì nếu tôi nhanh nhẹn vào lớp sớm. Đáng tiếc trước đó…

-Này, đi về lớp với tao lấy sách vở Lý.

Thằng Hoàng gọi tôi rồi cứ thế đi trước. Chả là chúng tôi vừa học xong Nhạc mà, sau đó lại di chuyển sang phòng Lý luôn nên một thằng đại ngốc như Hoàng quên sách vở là chuyện rất bình thường.

Tôi đồng ý rồi thong thả đi theo sau nó.

-Này xong chưa? Lâu vãi!

Tôi đứng ở cửa lớp, ôm sách vở của mình ngó người vào gọi thằng Hoàng. Hết giờ nghỉ chuyển tiết rồi, nó làm cái gì mà lâu thế? Nhỡ cô vào lớp rồi thì sao?

Chả sao cả, dĩ nhiên là chúng tôi vào lớp muộn rồi =.=

-Đây đây!

Khi chúng tôi bước vào lớp thì khá ngạc nhiên vì sự sắp xếp bàn ghế. Sau đó tôi nhanh chóng tìm chỗ bàn của tôi. A, thằng N a m kia rồi. Có điều, chỗ đó bọn nó ngồi mất rồi. Tôi nhìn sang hướng khác thấy còn tận tám cái bàn, tức là hai bàn to còn rất nhiều chỗ trống. Bất đắc dĩ, tôi tiến lại ngồi gần. Mai và Xù cũng ngồi đó.

-Oppa, ngồi đây ngồi đây!

Tôi ngồi xuống. Cô Thanh dạy Lí cũng đã vào lớp. Và như thường lệ, đến giờ kiểm tra bài cũ. Khi nhìn thấy cô tiến gần về phía tôi (thực ra cái chỗ tôi ngồi quá tiện cho việc đi qua đi lại), tôi chợt cảm thấy có gì đó không lành sắp ập đến. Và…

-Thanh đứng dậy, cô kiểm tra miệng!

Cô Thanh tiến lại gần tôi và nói. Trong đầu tôi “ầm” một tiếng, nhưng cái mặt vẫn hớn ha hớn hở( cũng chẳng hiểu sao). Con Xù ngồi bên cạnh vội vàng mở quyển sách giáo khoa ra cho tôi. Nhưng mà cô còn chưa đọc câu hỏi, tôi lại đang đứng, nếu thị lực tốt một chút sẽ đọc được, à không, liếc được “phao cứu sinh”. Đáng tiếc, mắt tôi cận rất nặng.

Hai tháng nay ngoài Toán Văn, tôi học các môn còn lại chỉ cho có. Môn Hóa thì thôi khỏi nói, hoàn toàn chẳng hiểu gì; còn Lý hiểu được, chỉ là không hiểu hết mà thôi *cười* có điều tôi không bao giờ ôn lý thuyết cả (chính là mấy cái ghi nhớ đóng khung trong sách đó). Được rồi, tôi thừa nhận mình rất lười! Chỉ là lười thì không phải chỉ có mình tôi.

Từ năm lớp 6 đến nay, số lần tôi bị giáo viên gọi kiểm tra hay lên bảng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Vì tôi chẳng bao giờ giơ tay phát biểu cả. Sự hiện diện của tôi không nổi bật, cơ mà cũng không mờ nhạt đến mức “hóa ma” như Kuroko đâu *cười* (Kuroko là nhân vật chính, được mệnh danh là bóng ma thứ 6 của đội bóng rổ với lối chơi đánh lạc hướng và tàng hình trong manga Kuroko no Basuke) Lần này tôi bị gọi, chỉ có một lý do duy nhất: chỗ tôi ngồi đã rơi vào khu vực “cấm địa” mà thôi. Đệt!

-Câu hỏi số1: Nêu đặc điểm của thấu kính phân kì.

Giọng nói thánh thót của cô Thanh vang lên. Dưới ánh nhìn chằm chằm của cô, tôi cười gượng, thầm chửi một tiếng “xong đời” trong đầu. Thôi kệ vậy, tôi có học đâu mà trả lời chứ. Thành thật một chút cho xong chuyện.

-À con thưa cô…con chưa học bài.

Cô Thanh gật gù, nói:

-Con chưa học bài à? Vậy thì cô hỏi bài trước nữa xem con học chưa. Nêu đặc điểm của ảnh của một vật tạo bởi thấu kính hội tụ.

Này này, tôi có học gì từ đầu học kỳ đầu mà hỏi. Hỏi nữa thì tôi cũng nói thế thôi. Trong đầu tôi đang gào ầm lên, tôi dở học dở cười trong lòng.

-Con không thuộc. – Tôi nói rất ngắn gọn

-Vậy thì, khúc xạ ánh sáng là gì?

-…

Tôi im lặng. Thực ra là có chút lười biếng khi phải ậm ừ “thưa cô” này nọ, trong khi tôi không thuộc gì. Im lặng là vàng.

Cô Thanh quay về bàn giáo viên, sau đó nói:

-Bạn Thanh không học bài gì, không thuộc một tí gì. Cô cho bạn Thanh 0 điểm, con ngồi xuống.

Tôi ngồi liền. Hơ, kể từ lần bị 0 điểm do không làm bài tập Toán in năm lớp 4 đến giờ mới là lần thứ hai tôi bị 0 điểm. 1 có, 2 có, 3 có, 4 5 6 đủ tất, thiếu mỗi không. Bây giờ thì đủ rồi. Tôi nhân lúc cô không nhìn mình, quay đầu sang một bên, cười mỉa mai một tiếng.

OK, tôi không học bài là tôi sai. Học sinh phải học bài về nhà là đương nhiên, cái này tôi thừa nhận. Nhưng mà điểm cũng nhận rồi, tôi cũng chẳng oán trách gì giáo viên cả. Có điều nếu gọi một lần mà không thuộc bài thì chắn chắn sẽ bị vào tầm “super soi” của cô. Thúy Quỳnh là một ví dụ trước đây. Nó từng bị cô Thanh “quay như chong chóng”, gọi cả phụ huynh đến vì không làm và học bài về nhà. Thật ra có rất nhiều đứa như thế, chỉ là số con Quỳnh nhọ hơn mà thôi.

Và hôm nay đến lượt tôi “lên thớt”.

-Chị Mai, chị Nguyệt Minh lên bàn đầu ngồi cho tôi. Bàn thì trống mà hai chị cứ chui xuống ngồi vào góc để làm gì? Để nói chuyện à?Mấy chị con gái học hành thì không, suốt ngày thấy mặt mũi hớn hở nói chuyện là giỏi.

Vâng, con Mai với con Xù là “cạ cứng”, cùng là fan K-pop với nhau, mức độ tám chuyện rất khá. Bị cô nhắc, bọn nó im lặng. Sau đó tôi nghe thấy bọn nó “chửi” giáo viên. Haizz, tôi không tham gia, chỉ yên lặng ngồi nghe. Kệ đi, việc này bây giờ rất bình thường. Tôi có chen mồm vào cũng chỉ thấy thừa thãi.

Tiếng trống ra chơi vang lên. Hôm nay khối 9 phải tập thể dục giữa giờ. Tôi ngồi gần cửa ra vào nên nghe rõ. Lớp tôi đã một lần xuống muộn nên tôi ngó sang bàn thằng. Lúc đầu tưởng nó nghe thấy tiếng trống rồi, nên thôi không quan tâm lắm. Bẵng đi 2 phút (đừng tưởng 2 phút là ngắn, giờ ra chơi có 15 phút, tập trung đã mất 5~7 phút, tập xong cũng phải 10 phút, còn đâu ra thời gian mà chơi), cả lớp giật mình nghe thấy tiếng nhac bên ngoài. Haha, bỏ mẹ lớp tôi rồi!

Cả lũ nhanh chân chạy xuống, nhưng mà cả khối người ta tập được nửa bài rồi. Chẳng lẽ lại chạy ra tập giữa chừng? Thôi đừng dại.

Chúng tôi vào lớp cất sách vở, vì không thể ra chen chân xếp hàng nên đành nhìn người ta tập.

-LỚP TRƯỞNG ĐÂU? TẠI SAO LẠI KHÔNG XUỐNG XẾP HÀNG?

Một tiếng quát to khiến tôi giật mình. A, cô Nhung tổng phụ trách.. Thằng N a m ngán ngẩm vác mặt ra, cúi đầu nhận lỗi. Tội nó, cái gì cũng phải “chịu đòn” trước.

-Con thưa cô, lớp con cô Thanh chưa cho ra khỏi lớp nên…

-CHƯA RA THÌ PHẢI NHẮC CÔ CHỨ. XUỐNG MUỘN THÌ CŨNG PHẢI XUỐNG. LỚP NÀY TÔI SẼ TRỪ HẾT ĐIỂM KỶ LUẬT TUẦN NÀY.

Hét to thế kia thì chắc giận lắm rồi.

-Này, ra căng tin đi.

Thằng Hoàng đập vai tôi rủ. Này này, bộ mày không thấy cái gì đang diễn ra à? Thờ ơ gớm ha.

-Kệ đi, liên quan gì đâu.

Tôi thở dài, ra thì ra. Tôi thấy thằng N a m quay về chỗ ngồi, lúc nhìn thấy tôi liền lắc đầu tỏ vẻ chán nản.

-Mày không nghe thấy tiếng trống à? – tôi hỏi

-Ừ, thật đấy. Ngồi chỗ tao chả nghe thấy cái quái gì luôn. – N a m đáp.

Tối hôm ấy, tôi ngồi học lý thuyết Lý khá cẩn thận. Ấy vậy mà hôm sau vẫn ăn “hành” như bình thường. Đệt! Cô Thanh nói tôi đi chép bản báo cáo của người khác, còn không hiểu gì, rồi công khai blah blah blah, lên án hành vi của tôi. Sau đó nói một tràng dài, rồi sau đó cho tôi ngồi xuống.

Tiếp sau đó, trong lúc cả nhóm thực hành, tôi ngồi yên chép vở thì bị gọi lên “đàm phán riêng” với cô.

-Hôm qua tôi hỏi chị ba câu, bây giờ trả lời lại.

À, thì ra là cho cơ hội gỡ điểm.

-Đường truyên của ba tia sáng đặc biệt qua thấu kính hội tụ là: tia tới đến quang tâm thì tia ló kéo dài theo...

-KHÔNG PHẢI “KÉO DÀI”!

Aizza, đừng có ngắt lời học sinh thế chứ. Tôi nghĩ, từ nào đồng nghĩa với “kéo dài” nhỉ? Đi qua? No no no

-Không thuộc, đọc tiếp.

-Tia tới song song với trục chính thì tia ló qua tiêu điểm. Tia tới qua tiêu điểm thì tia ló song song với trục chính.

Sau đó thì cô Thanh kết luận: “Vẫn chưa thuộc hẳn. Con mà học thế này thì cô sẽ gọi điện báo về cho phụ huynh. Mang vở bài tập lên đây”

Tôi mang vở ghi lên, còn vở bài tập có bao giờ làm đâu mà mang.

-Con không mang vở bài tập ạ!

Cô Thanh lật lật quyển vở của tôi, tiếp tục nói: “Con có một ưu điểm là chữ rất đẹp, chỉ cần chăm học thì hoàn toàn oke. Nhưng mà sao lại lười thế? Lần sau cô sẽ kiểm tra tiếp. Về chỗ đi!”

Có vẻ như cái “chữ đẹp” của tôi đã cứu tôi khỏi một bàn nguy hiểm trông thấy. Tôi đảm bảo 99% nếu chữ tôi xấu hoặc xấu hơn chữ tôi bây giờ, chắc chắn sẽ có một cuộc điện thoại alo về cho phụ huynh ngay lập tức.

-Này, lúc nãy bà Thanh gọi mày lên nói gì thế?

Bao nhiêu đứa tò mò đều hỏi tôi như vậy.

-Kiểm tra bài cũ!

Gọi phụ huynh à? Đừng đùa, tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu. Tôi nhếch mép cười lạnh lùng, rồi ra khỏi lớp với con My và thằng Hoàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.