Your Life Is Around You!

Chương 46: [Kết] Ngày cuối cùng: 1440 ngày bên nhau



Chúng tôi đã rời xa nhau được gần bốn tháng rồi. Hiện tại tôi đang trong giai đoạn ở giữa học kỳ I năm lớp 10, bên bạn mới, trường mới, cô giáo mới,... Tất cả đều mới. Dạo gần đây, tôi cảm thấy rất ổn khi bản thân đang dần hòa nhập với lớp. Một điều đơn giản với những bạn hay cười, dễ nói chuyện, nhưng thực ra lại vô cùng khó khăn với một đứa kiệm lời với người lạ như tôi. Dù nói là vậy, dù đã buông xuống cái vẻ mặt bớt lạnh lùng bẩm sinh của mình, nhưng 2 tháng vẫn chưa đủ để tôi cảm thấy thoải mái như với lớp cũ. Đương nhiên rồi nhỉ?

Giờ ra chơi ở lớp mới, cái lúc mà chưa có bạn để nói chuyện đó, tôi lười ra căng tin vô cùng. Bản thân chỉ biết đeo tai nghe, ngồi quan sát các bạn cùng lớp đi ra đi vào cho đến khi vào học. Đó là khi trong đầu tôi ngổn ngang suy nghĩ và hoài niệm về quá khứ. Mới có 4 tháng thôi mà, sao thời gian trôi qua nhanh vậy?

Sau cái ngày đi tham quan cuối cùng của lớp đó, chúng tôi vẫn còn gặp lại nhau rất nhiều. Đúng, nhiều chuyện để kể, sau kỳ thi nữa.

1. Sau hai ngày thi, chúng tôi có buổi đi dã ngoại hai ngày một đêm đã từng mơ ước. Đó là chuyến đi vào một buổi trưa, nắng to. Trên chiếc xe 45 chỗ, điều hòa mát lạnh, từng đứa cứ hễ gặp nhau là hỏi “Ê mày, làm bài tốt không?” Chuyến đi đó thật đáng nhớ. Chúng tôi chơi ném bột màu, gương mặt đứa nào đứa nấy be bét màu, bảy sắc cầu vồng tỏa trên mặt, tóc tai. Những chiếc áo phông trắng được tô vẽ đầy sắc màu. Chúng tôi đi xe điện hóng gió rừng của resort. Tối về, sau khi tắm rửa sạch sẽ, đâu đó trong căn phòng rộng hơn 100 mét vuông, lại nghe thấy tiếng đùa nhau, than thở, hò hét “Mày ơi, tao tắm rồi mà bột màu không trôi hết huhu” Bữa cơm tối hôm đó đơn giản, với canh cá, rau muống, thịt bò sốt vang và cơm rang thập cẩm. Tôi ăn hai bát cơm, no nê và ngon miệng vô cùng. Nhưng điều làm tôi lưu luyến và nhớ mãi về cái tối ngày hôm ấy, lại chính là buổi đốt lửa trại mà không ai ngờ tới. Tôi không nhớ hôm đó tôi đã nói những gì, nhưng khi được gọi tên đại diện lên phát biểu cảm nghĩ, những cảm xúc trong tôi ùa ra như thác. Đứng trước 42 con người đã chung lớp trong bốn năm, trước các cô giáo đã giúp tôi vượt qua kỳ thi, trước mấy chục vị phụ huynh đi cùng hỗ trợ và chung vui, hai bàn tay tôi run run nắm chặt mic, hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào một khoảng vô định trước mắt, giọng nói trầm khàn của tôi vang lên.

”Thưa các vị phụ huynh, thưa các bạn, giờ đây khi đứng đây, thay mặt cho mọi người nói lên những lời này, cháu cảm thấy thực sự rất xúc động. Có một sự thực rằng, có lẽ các bác không biết, lớp chúng cháu không hề đoàn kết cho lắm. Vào cái ngày liên hoan buffet cả khối ở Sen, cháu đã vô cùng ghen tị khi nhìn thấy lớp khác. Họ thoải mái bày tỏ tình cảm với cô giáo mình không ngại ngùng. Cháu ghen tị, nhưng không hề thấy xấu hổ. Vì cháu biết lý do khiến bọn cháu trở nên như vậy chính là sự ngại ngùng. Đó quả là một rào cản lớn, nó khiến chúng cháu không hào hứng tham gia văn nghệ, không ưa thích những hoạt động chung của lớp, nhìn vào sẽ tưởng mỗi người vô cảm. Đó là lý do khiến chúng cháu nhiều lần khiến cô phải bận tâm, và buồn về chúng cháu. “

Tôi nhớ cảm giác lúc đó của mình. Nói đến đấy, tự nhiên tôi cạn lời. Tôi không biết phải nói gì hơn, hay đúng hơn là không thể nói gì nữa. Vì...nước mắt tôi đã trực trào ra. Cổ họng tôi thắt lại, mắt tôi mờ đi. Tôi không hề muốn khóc trước nhiều người như vậy. Ấy vậy mà lúc đó tôi đã kìm nén dòng cảm xúc của mình để nói tiếp.

”Nhưng không sao cả. Giờ đây kỳ thi đã kết thúc. Cháu tin rằng kết quả của mọi người sẽ đều đỗ ngôi trường mình chọn, hơn nữa chiều nay các bạn thi chuyên đều đỗ như vậy. Thật tốt làm sao! Tất cả những điều đó, những lần thất bại, buồn bã, những bài văn bài toán khiến học sinh nản chí sẽ không còn nữa. Bởi vì...bởi vì chúng cháu sắp phải xa nhau. Giờ đây, dù cho điều gì xảy ra, ta đều có thể mỉm cườ i với thành quả của mình....”

Tôi nhớ rằng, khi tôi nói “cháu xin cảm ơn” và cúi người trịnh trọng đi xuống, nước mắt đã đầy gương mặt. Chào đón tôi là những cánh tay dang ra của hội con gái. Trong bầu không khi im ắng, chúng tôi ôm nhau. Họ cùng vỗ lưng tôi, đứa nào cũng thút thít nói “Bà nói hay lắm!“. Sau này tôi inbox dạo với Trung Kiên và Duy Kiên, hai đứa đều nói “Hôm đó tao đã khóc” Làm cho lũ con trai suốt ngày cười nhăn răng phải khóc, cái này có tính là thành tựu của tôi không?

Đêm hôm đó, sau khi giải tán, bọn con trai xem khai mạc Euro suốt đêm, tận gần 4h sáng mới chịu đi ngủ. Tôi không thức nổi nên chui vào chăn ngủ sớm hơn một chút. Gọi là một chút, nhưng thực ra sáng hôm sau, sau khi ăn sáng, tôi lại chạy về giường ngủ bù tiếp. Nghe buồn cười thật. Trong khi bọn nó đi bơi, thằng Hoàng hò hét nói “Mày đúng là con lợn. Người ta đi chơi thì mày lại đi ngủ“. Chịu thôi, ai bảo tôi không thức khuya được chứ. Lại nhớ thời gian ôn thi, tôi hay thức đến 2-3h sáng nghịch ipad. Sáng hôm sau đến lớp gục mặt xuống bàn ngủ liền 5 tiết. Vi diệu =.=

2. Kết quả thi tương đối tốt, không, phải nói là rất tốt. Lớp tôi với thành tích vượt trội, 18 đứa đỗ chuyên, còn lại đều đỗ công lập. Nói về nhóm bạn thân của tôi, thật tình cờ, mỗi đứa đỗ một trường. Thằng Hoàng bây giờ Amser chuyên Tin, tôi học Nguyễn Trãi gần nhà, cái My học Phạm Hồng Thái, Hoàng Minh học Yên Hòa. Một điều phải nói nữa là sáng cái hôm có điểm, tôi ngồi đập nát cả máy tính để tra điểm mà chưa thấy, tim đập thình thịch chờ kết quả. Đến khi thằng Hoàng gọi điện cho tôi chửi tôi “Mày là đồ khốn nạn, tại sao điểm Văn mày lại cao hơn tao huhu “ thì tôi sướng như điên, suýt thì đập lật cả bàn ^^ À mà lớp tôi có bạn lọt top 45 những bạn đạt điểm cao nhất Hà Nội. Tự hào ghê!

3. Về vấn đề tình cảm, cuối năm rồi cũng nên có một cái kết cho cuộc tềnh ^^ Tôi lấy dũng khí đi inbox tỏ tình với thằng Vũ, cuối cùng nhận lại câu hỏi của nó “Mày thích tao lâu rồi á? 4 năm? Vloz” OK, tôi ổn mà! Còn thằng Hoàng, con My đã thách nó tỏ tình với Trung Kiên từ lâu rồi, nhưng nó chỉ dám nhắn tin ẩn danh cho Trung Kiên thôi. Nhưng không ai ngờ là thằng Hoàng Minh lại bép xép với thằng Kiên, khiến thằng Hoàng không biết giấu mặt vào đâu nữa.

4. Hai tháng sau, chúng tôi lại có cuộc hội ngộ ở ngôi trường cấp II. Trường chúng tôi sắp đập đi sửa lại. Ngày hôm đó, tôi đi từ 9h sáng đến 9h tối mới về. Cô giáo tôi hẹn cả lớp về trường chụp ảnh trong đồng phục cấp III, đồng thời lấy kỷ yếu mà chúng tôi ém hàng từ lâu, nay mới ra lò. Buổi chiều tối hôm đó, 43 con người liên hoan ở Highland với Matcha và Pizza, tôi cảm thấy cuộc đời thật viên mãn làm sao ^^ Tối hôm ấy, cả lũ rủ nhau về trường, mua pháo sáng đốt. Nốt ngày hôm ấy là trường tôi phá rồi. Đó là buổi hẹn gặp cuối cùng của 43 thành viên trước ngày khai giảng 5/9 vào hai ngày hôm sau.

1440 ngày qua, cảm ơn vì đã tạo nên một giai đoạn trong cuộc đời của tôi.

Cảm ơn những người đã để lại dấu ấn trong lòng tôi: người thầy, bạn thân và mối tình học trò của tôi.

Hiện tại là 9h10 ngày 1/10/2016, lề mề mãi mới hoàn thành câu chuyện. Tôi chỉ muốn nói rằng: đôi khi dành chút thời gian viết lách vài dòng, không hoa mỹ, không khoa trương, Nhưng khi thời gian đã qua, đọc lại những gì mình đã viết, kỷ niệm ùa về khiến bạn hoài niệm về một khoảng thời gian đẹp trong cuộc đời. Đó chính là cuộc sống. Hướng về tương lai, nhưng không quên ngoảnh lại nhìn quá khứ.

_END_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.