“Jaejoong à, dậy đi, chúng ta phải dùng ngọ thiện rồi.” Jung Yunho gần như ngày nào cũng phải làm việc này —— Cướp Kim Jaejoong từ chỗ Chu Công về.
Kim Jaejoong tựa hồ đã tỉnh, nhưng lại dùng hai tay che kín mặt, chỉ lộ ra một khe hở nhỏ cho đôi mắt to tròn vụng trộm nhìn Jung Yunho: “Jaejoong ngượng ngượng…”
Jung Yunho bật cười, vỗ vỗ mông cậu: “Sao giờ Jaejoong lại thẹn thùng thế này, lúc muốn hôn hôn Yunho có thấy xấu hổ đâu!”
Kim Jaejoong càng thêm ngại ngùng, dùng chăn bọc kín mình, lăn qua lăn lại trên giường: “Ô ô… Jaejoong không muốn nhìn thấy Yunho, Jaejoong thật mất mặt…”
“Có cái gì mất mặt đâu.” Jung Yunho dùng tay ngăn cậu lại, cười nói, “Người khác đâu có biết, mà chẳng lẽ, Yunho cũng không được nhìn sao?”
“Nhưng mà, nó rất kỳ quái…” Kim Jaejoong dừng lại nghiêm túc nhìn Jung Yunho, “Yunho, vì sao lại làm việc đó với Jaejoong?”
Jung Yunho đảo tròn mắt, thần bí nói: “Bởi vì Yunho yêu Jaejoong nha… Đối xử với Jaejoong giống như đối xử với vợ mình đó.”
“Nhưng mà… Lần trước, Tố ma ma nói với Jaejoong, vợ Yunho là Hoàng hậu… Jaejoong có thể làm Hoàng hậu sao?” Kim Jaejoong chân thành nhìn Jung Yunho, cậu biết rõ Jung Yunho yêu cậu, nhưng cậu không biết tình yêu của hắn có đủ để đưa cậu lên ngôi Hoàng hậu không.
Jung Yunho hiển nhiên không ngờ cậu lại hỏi như vậy, ngẩn người một lúc mới khẽ nói: “Tại sao phải là Hoàng Hậu… Yunho có thể không làm Hoàng Thượng mà…”
Kim Jaejoong giật mình, sao hắn có thể không làm Hoàng Thượng? Khắp thiên hạ này nào có ai thíchh hợp với vị trí này hơn hắn! Cậu liền nói ngay: “Yunho là Hoàng thượng, là Hoàng thượng mà!”
Jung Yunho cười cười: “Đúng đúng đúng, Yunho là Hoàng thượng, cho nên Yunho bảo cái gì thì mọi thứ phải đúng như thế, Jaejoong cũng có thể là Hoàng Hậu nha!”
“Thật sao?” Kim Jaejoong mở to hai mắt nhìn Jung Yunho.
“Đúng.” Jung Yunho trịnh trọng gật đầu, “Nhưng mà ngươi không được nói cho người khác biết, đợi Yunho xử lý một số chuyện xong, chúng ta mới nói cho mọi người, Jae Jae, được không?”
Kim Jaejoong cũng trịnh trọng gật đầu, đôi mắt giảo hoạt lóe lên tia sáng nhưng rồi lại vụt tắt ngay.
Giờ ngọ ngày hôm sau.
Jung Yunho cùng Kim Jaejoong đang dùng ngọ thiện, Thái Hậu đột nhiên cử người tới, là công công Vương Minh Nghĩa hầu hạ Thái Hậu Park:
“Nô tài tham kiến Hoàng thượng, Cửu Nhuận Vương, khởi bẩm Hoàng thượng, Thái Hậu nương nương cho mời Hoàng Thượng đến Phong Thanh Cung.”
Jung Yunho xưa nay không thích người khác quấy rầy lúc hắn và Kim Jaejoong ở bên cạnh nhau, cho dù là mẫu hậu của chính hắn cũng không ngoại lệ, lãnh đạm nói: “Chuyện gì?”
“Cái này…” Vương Minh Nghĩa có chút do dự, “Hoàng thượng đến sẽ biết, Thái Hậu nương nương chỉ nói là nhớ Hoàng thượng.”
“Làm càn!” Jung Yunho trừng mắt, “Cái gì gọi là trẫm đến sẽ biết, chẳng lẽ giờ trẫm cũng không có quyền lợi được biết sao? Không thấy trẫm với Cửu Hoàng thúc đang dùng ngọ thiện à?!
“Nô tài đáng chết, nô tài vụng về, mạo phạm Hoàng thượng, thỉnh Hoàng thượng giáng tội!” Vương Minh Nghĩa thức thời dập đầu nhận lỗi.
Vệ Tẫn Trung đứng bên cạnh vội vàng giải vây: “Hoàng thượng, có lẽ thật sự có việc gì đó quan trọng, nếu không cũng sẽ không tới thỉnh Hoàng thượng lúc Hoàng thượng đang dùng ngọ thiện. Vương công công thoạt nhìn cũng rất sốt ruột…”
“Thôi được rồi. Trẫm sẽ qua đấy.” Jung Yunho nghiêng đầu nhìn Kim Jaejoong, Kim Jaejoong vội vàng nói:
“Ta cũng đi, ta cũng đi!”
Jung Yunho biết rõ, trong hoàng cung này, nơi Kim Jaejoong không muốn đi nhất là Phong Thanh cung, mẫu hậu hắn đối xử với cậu thật sự rất hà khắc, cho nên hắn cũng gắng sức không để cậu đến, nhưng giờ thấy cậu nôn nóng như vậy, không đi không được rồi. “Cũng tốt, Hoàng thúc phụ cùng đi đi. Vệ Tẫn Trung, mang áo choàng của Hoàng thúc phụ tới đây, trẫm thấy ngoài trời lạnh lắm.”
Kim Jaejoong ăn mặc chỉnh tề, rất ngoan ngoãn tuân theo quy củ, đi bên trái Jung Yunho, cũng không dám để hắn cõng.
Hai người vừa đến Phong Thanh cung đã thấy ở hậu viện có một đám oanh oanh yến yến Hoàn phì Yến sầu đủ cả, hối hả náo nhiệt. Jung Yunho thấy cảnh này thì khẽ nhíu mày.
“Tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, tham kiến Cửu Nhuận Vương, Cửu Nhuận Vương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.” Các cô gái thấy hai người vừa đến liền ồn ào, giả bộ dịu dàng quỳ xuống đất.
“Tất cả đứng lên.” Giọng Jung Yunho không mang theo chút độ ấm nào.
“Hoàng nhi, ngươi đã đến rồi.” Thái hậu Park đứng xa xa nhìn thấy, khuôn mặt lạnh lùng nay nhìn con mình mà lộ ra bao yêu thương. “Bổn cung đợi ngươi tới từ lâu rồi.”
“Nhi thần tham kiến mẫu hậu, mẫu hậu phúc thọ an khang.” Jung Yunho kéo Kim Jaejoong hành lễ, Kim Jaejoong cũng không dám lỗ mãng, quỳ gối hành lễ theo quy định:
“Thần đệ tham kiến Hoàng tẩu.”
“Tất cả đứng lên đi.” Park thị vẫn cảm thấy con mình quá xa cách mình, còn không thân cận bằng Hoàng thái hậu. “Hoàng nhi, Phong Thanh cung của mẫu hậu từ trước đến nay vẫn rất quạnh hiu, thật sự không nhịn được nên gọi vài nữ quyến tới cho đông vui. Cho nên cũng mời Hoàng thượng tới góp vui, cho mẫu hậu đỡ cô đơn.”
Người sáng suốt đều biết Thái hậu đang tuyển hậu phi cho Jung Yunho, Jung Yunho cũng hiểu rõ suy nghĩ của mẫu thân mình nhưng không thể cãi lời, chỉ nói: “Hết thảy nghe theo mẫu hậu.”
Park thị thấy Jung Yunho không phản đối, miệng cười càng tươi, đẩy một cô gái đứng bên cạnh lên phía trước: “Hoàng nhi, đây là biểu muội của ngươi, Su Ryeo, lúc ngươi nhìn thấy nàng, nàng mới có sáu tuổi, nhoáng một cái giờ đã thành cô nương trưởng thành rồi, ngươi nhìn xem, càng lớn càng xinh đẹp, ra đây, Su Ryeo, gặp biểu ca của ngươi đi.”
Cô gái kia là tiểu nữ của huynh trưởng Park thị Park Hyun, tên là Park Su Ryeo. Vừa thấy Jung Yunho diện mạo bất phàm, cao lớn anh tuấn liền xấu hổ đỏ bừng cả mặt, quỳ gối hành lễ: “Su Ryeo bái kiến biểu ca.”
Jung Yunho quay mặt đi nơi khác, bình thản nói: “Không cần đa lễ.” Ý tứ mẫu hậu mình, hắn nào có thể không biết? Nàng muốn hắn vừa ý Park Su Ryeo, để cho nàng tiến cung, đương nhiên tiến cung rồi thì vị trí Hoàng Hậu khẳng định là chạy không thoát khỏi tay nàng rồi.
Kim Jaejoong vểnh miệng cao cao, đôi mắt to thỉnh thoảng quét qua người Park Su Ryeo mấy cái, sau đó cậu cười rất vô hại, thật thà nói: “Su Ryeo cô nương lớn lên xinh đẹp như vậy, Yunnie nhất định phải chọn cho nàng một người chồng tốt đấy!”
Lời này vừa nói ra, Jung Yunho gần như nhịn không được muốn bật cười. Chỉ là mặt Park thị cùng Park Su Ryeo thoáng cái hết trắng rồi đỏ, đỏ rồi lại trắng, rất bối rối.
Park thị rất tức giận nhưng cố nén lại, nghiêm nghị nói: “Hoàng thúc vào hậu cung có phải là không được phù hợp cho lắm không? Nhất lại là nơi tụ tập nữ quyến?”
Park thị nghẹn lời không nói được điều gì, nhìn chằm chằm Kim Jaejoong, nở nụ cười: “Hoàng thượng mặc triều phục gì vậy? Chẳng lẽ phòng may đồ trong cung hiện tại lú lẫn rồi sao? Từ khi nào mà trên vai Thân vương lại đổi thành Kim Phượng ngũ sắc vậy? Chẳng lẽ Hoàng thúc muốn làm Hoàng hậu sao?!”
Đôi con ngươi đen lúng liếng của của Kim Jaejoong nhìn nhìn đầu vai mình, lại nhìn Park thị, rất ủy khuất cúi đầu.
Jung Yunho nghe xong lời này thì đáy lòng vô cùng sốt ruột, vừa rồi đã nói với Kim Jaejoong hắn sẽ để cậu làm Hoàng hậu, hiện tại mẫu hậu lại dùng ngữ khí này, đừng tưởng rằng Kim Jaejoong nghe không hiểu, cậu ngoài mặt thì nhìn như thể cái gì cũng không hiểu, kỳ thật trong nội tâm đều hiểu rõ, hiện tại trong lòng cậu nhất định rất ủy khuất, nhưng hắn lại vướng mắc với thân phận, không thể đứng ra. Đang lúc Jung Yunho sốt ruột, Park thị cười đắc ý thì đằng sau truyền đến một giọng nói mang theo chút tức giận:
“Cái áo choàng này là ai gia làm cho Jae Jae, chẳng lẽ giờ ngay cả việc ai gia thêu cái gì, Thái Hậu cũng muốn soi xét sao?!”
Mọi người quay đầu lại, hóa ra là Thái Hoàng Thái Hậu Kim thị đã đến, vội vàng hành lễ: “Tham kiến Thái Hoàng Thái Hậu, Thái Hoàng Thái Hậu vạn thọ vô cương.”
Park thị cũng vẻ mặt xấu hổ hành lễ.
“Đứng lên đi, ai gia hiện tại tựa hồ đã thực sự trở thành ai gia rồi!” Kim thị nói như có như không, liếc xéo Park thị.
(Ai gia còn có nghĩa là bi thương, đau xót, đau thương)
Park thị vội vàng cười, giải thích: “Mẫu hậu chớ trách, vừa rồi chỉ là hiểu lầm…”
“Hiểu lầm?” Kim thị nhận trà Chu Tri Hiếu trình lên, nhấp một ngụm, chậm rãi nói: “Thái hậu, ngươi niên kỷ chưa phải cao, chưởng quản hậu cung quan trọng, quan tâm đến trượng phu của mình cũng rất quan trọng. Ai gia rõ ràng cũng làm cho Jae Myung một chiếc áo choàng màu vàng, đầu vai cũng thêu Kim Phượng ngũ sắc, ngươi làm thê tử sao lại không biết?”
“Dạ, thần thiếp biết sai, thần thiếp tạ ơn mẫu hậu dạy bảo.” Park thị rất ảo não, trước mặt mọi người bị giáo huấn, lại không được phản bác, đành phải nhịn xuống.
Kim thị không quan tâm nàng, gọi Kim Jaejoong tới: “Jae Jae, đến ngồi đây với mẫu hậu. Hôm nay Yunnie của con phải tìm phi tử, chúng ta chọn giúp.”
Mọi người vốn tưởng vứt hi vọng này, nay Kim thị lại nhắc đến liền nhao nhao lên, thẹn thùng rồi thì cao hứng.
Chỉ có một mình Jung Yunho ảo não, lời này của Hoàng tổ mẫu rõ ràng là trào phúng hắn, muốn buộc hắn tỏ rõ thái độ. Điều này cũng không thể trách nàng, nàng là một mẫu thân, mẫu thân sẽ bảo vệ nhi tử của mình. Cho nên Jung Yunho ở đây nói gì cũng không ổn.
Đang lúc hắn khó xử thì mèo mù vớ được cá rán —— Đổng Lễ Đổng công công tới: “Khởi bẩm Hoàng thượng, Ngạc Châu cấp báo về tình hình thiên tai, Hộ bộ Tề đại nhân đang ở Phong Dân điện chờ truyền triệu.”
“Trẫm sẽ đi ngay!” Jung Yunho xoay người hành lễ với Kim thị cùng Park thị: “Nhi thần có việc, xin được cáo lui trước.” Vừa nói xong, hắn nhìn thoáng qua Kim Jaejoong phía đối diện rồi vội vã đi ngay, không biết là rất gấp hay giả bộ.