Z Nhật Ký Sự Kiện

Chương 14



Thẩm Hàn Lạc ôm con thỏ đi về phía trước, thời gian khoảng chừng một nén nhang liền nghe thấy cách đó không xa truyền tới tiếng thổi sáo, là một bản sáo rất dễ chịu.

Nơi có tiếng sáo chắc chắn có người, vì thế hắn định đi nhanh tới hỏi đường.

Lại đi được khoảng nửa nén nhang nữa, Thẩm Hàn Lạc phát hiện mình đã đi tới cuối dòng suối, nhưng ngay cả một bóng người cũng không thấy.

Lúc hắn thật vọng không biết nên đi thế nào thì tiếng sáo lại lần nữa vang lên.

Sau đó Thẩm Hàn Lạc nhìn thấy bờ bên kia dòng suối có một căn nhà tranh, ở mảnh đất trống không phía trước nhà tranh có một người con gái mặc đồ cổ trang màu trắng đang vui vẻ nhảy múa, tiếng sáo là do người con trai trẻ tuổi đang nhìn cô nhảy múa thổi lên.

Hai người phối hợp vô cùng hài hoà, nhưng cũng không biết là người con gái kia nhảy múa theo tiếng sáo của người đàn ông? Hay là ngược lại?

Thẩm Hàn Lạc tuy rằng không thấy rõ được khuôn mặt của người con gái đưa lưng về phía mình, nhưng hắn lại thấy rất rõ dáng vẻ đẹp trai của người đàn ông kia.

“Hoá trang thật ghê, cũng không biết bọn họ đang quay phim cổ trang gì?” Thẩm Hàn Lạc nhìn hai người phía đối diện mà lẩm bẩm.

Một người một thỏ cứ như vậy đứng yên tại chỗ nhìn phía đối diện, ngay lúc Thẩm Hàn Lạc đang suy đoán trong lòng đoan làm phim đang núp ở đâu để quay phim thì người con gái kia ngừng múa, sau đó từ từ xoay người lại.

(Truyện của Lại Trùng Cung)

“Tiếu Mịch Cầm?” Sau khi thấy rõ diện mạo của đối phương Thẩm Hàn Lạc giật mình la lên, tuy rằng hiện tại người kia bây giờ đang hoá trang nhìn không giống trước kia, nhưng hắn liếc mắt một cái vẫn có thể nhận ra.

Thấy người quen thì dễ rồi, hắn có thể theo tổ quay phim rời khỏi nơi này.

Thẩm Hàn Lạc nghĩ thế xong định vẫy vẫy tay kêu đối phương: “Tiếu…”

Nhưng vừa mới hét lên một tiếng thì miệng lập tức bị người che lại.

“Đừng lên tiếng…” Doãn Tỉ Nguyệt không biết từ đâu xuất hiện phía sau Thẩm Hàn Lạc: “Nơi này không phải hiện thực, đừng tiếp xúc với người trong ảo cảnh.”

Lúc Thẩm Hàn Lạc cảm thấy mắt bị ánh sáng chói mặt chiếu vào làm cho không thể mở nổi hai mắt, lại nhìn thấy khuôn mặt phóng lớn của Kỳ Thanh.

“Má, Kỳ Thanh cậu đang làm gì đó?” Thẩm Hàn Lạc lấy tay đẩy người trước mặt ra, sau đó ngồi dậy, liền nhìn thấy Tưởng Vũ cùng Kha Manh đang vây quanh hắn: “Mấy người vây quanh tôi làm gì?” Hắn hỏi một cách kỳ lạ.

“Sếp anh khỏe không?” Mặt Tưởng Vũ lo lắng nhìn hắn hỏi.

“Ô ô~~ Sếp anh rốt cuộc cũng tỉnh rồi, dọa tôi sợ chết mất…” Kha Manh mặt mếu máo đầy khổ sở.

“Tiểu Manh cô mà rớt vài giọt nước mắt thì mới trông thật hơn nữa.” Thẩm Hàn Lạc không chút lưu tình chọc thủng khuôn mặt đang cố diễn của Kha Manh.

“Gì chứ!” Thấy kỹ thuật diễn của mình không lừa được Thẩm Hàn Lạc, Kha Manh có chút nhụt chí bĩu môi hờn dỗi: “Lãng phí biểu tình của tôi quá mà!”

“Sếp anh có cảm thấy nơi nào không thoải mái không?” Kỳ Thanh vừa tắt đèn pin vừa nhìn Thẩm Hàn Lạc dò hỏi.

Thẩm Hàn Lạc lại lắc lắc đầu, hai tay chống đỡ hai bên của cơ thể, nhíu mày: “Kỳ Thanh à sự quan tâm của cậu thật sự khiến tôi cảm động, tuy nhiên có thể thương lượng chuyện này với cậu không?”

“Chuyện gì?” Kỳ Thanh nghiêm túc hỏi.

Thẩm Hàn Lạc bất đắc dĩ thở dài nói: “Làm phiền cậu lần sau đừng có đặt tôi trên bàn mổ thi thể của cậu có được không?”

Kỳ Thanh: “…”

Nhìn thấy Thẩm Hàn Lạc nhảy xuống bàn giải phẫu đi ra ngoài Kha Manh lập tức đuổi theo: “Sếp anh còn chưa nói vì sao lại té xỉu đâu?”

“Kỳ Thanh hai tụi mình có phải anh em không nhỉ?” Thấy Thẩm Hàn Lạc cùng Kha Manh vừa rời khỏi Tưởng Vũ choàng tay qua vai Tưởng Vũ nghiêm túc hỏi.

Kỳ Thanh: “…” Vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn.

Tưởng Vũ cười cười tới gần cậu ta nhỏ giọng nói: “Cậu nói thật cho tôi có phải vừa rồi cậu cố tình đặt sếp ở trên đó đi?” Rõ ràng phòng nghỉ của bọn họ có giường đệm, nhưng cậu ta lại cố tình lựa chọn bàn giải phẫu.

“Tôi có thể không nói được không?” Kỳ Thanh cũng bắt chước nhỏ giọng hỏi.

“Có thể.” Tưởng Vũ gật đầu.

“Vậy tôi không nói nữa.” Kỳ Thanh trả lời, giây tiếp theo trong tay hắn vậy mà lại xuất hiện giấy bút.

“Vậy cậu viết đi, tôi cũng không ngại đâu.” Tưởng Vũ ra vẻ săn sóc nhìn cậu ta.

Kỳ Thanh: “…”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.