[Zhihu] Cưng Chiều

Chương 2



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

03

Nửa tháng trôi qua như thế, mỗi ngày Tống Kỳ đều đến phụ đạo cho tôi rất đúng giờ, hoàn toàn trị được căn bệnh ngủ muộn dậy muộn của tôi. Chuyện này khiến bố tôi mừng lắm.

Cuối cùng thì, có một lần Tống Kỳ đến nhà tôi song lại quên mang tài liệu, cậu ấy thở dài, hỏi tôi phải làm sao.

“Hay là bọn mình giải trí đi.” Tôi thăm dò

Không ngờ rằng Tống Kỳ vậy mà lại vui vẻ đồng ý.

Nhưng… tôi đoán sai rồi. Cậu ấy dẫn tôi đến thư viện 

“Giải trí? Cái này gọi là giải trí á hả?” Tôi đứng trước cửa thư viện, ngây ngốc nhìn.

“Mình thấy hình như cậu rất có hứng thú với văn học, cái này không tính là giải trí hay sao?”

Tống Kỳ xoa xoa gáy

“.......” Được được được, vào một lúc cũng được.

Càng trùng hợp là, chúng tôi gặp bạn cùng lớp của cậu ấy tại nơi này. Bọn họ vây quanh nhìn tôi đánh giá.

“Tống Kỳ, đây là ai?” Một bạn nam trong số đó hỏi

Tôi trộm nhìn cậu, nói thật lòng, tôi rất mong chờ câu trả lời của cậu ấy, đây có lẽ cũng là cơ hội để tôi kết thúc quãng thời gian yêu thầm này.

“Một người bạn.” Tống Kỳ cười

Nói không thất vọng là giả, tôi thu hồi tầm mắt, chuyển hướng sang đám bạn của cậu.

Khi tầm mắt vừa rơi xuống một bạn nữ, tôi có thể nhìn ra, mặt cậu ta biến sắc.

Eii~ Cậu ta cũng thích Tống Kỳ a~

Quả thật, cậu được quá nhiều người yêu thích.

Cái cảm giác chua xót của một người yêu thầm lại một lần nữa dâng lên. Tuy rằng hiện tại, nhìn tôi và Tống Kỳ có vẻ rất thân thiết, song giữa chúng tôi tồn tại một khoảng cách mà không sao bước qua được.

Lần đầu tiên gặp Tống Kỳ, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ thích cậu như vậy. Hồi cấp hai, Tống Kỳ là một nhân vật nổi tiếng trong trường, ngoại hình đẹp, dáng người cao, thành tích nổi trội, thường được nêu gương trên bảng vàng.

Mà việc tôi có thể thi đỗ vào cùng một trường cấp ba của cậu ấy chỉ đơn thuần là việc ngoài ý muốn: Thành tích môn Văn của tôi gánh các môn còn lại còng lưng.

“Ngây ra làm gì thế?” Bất tri bất giác tôi cứ thế đơ ra, Tống Kỳ thấy vậy bèn vỗ vỗ lên lưng tôi mấy cái.

“À à, không có gì.” Tôi miễn cưỡng nở nụ cười giả trân

“Bọn tao đi nhé.” Tống Kỳ chào hỏi bạn cậu, sau đó định kéo tôi đi.

“Hai cậu vẫn còn muốn đi riêng sao?” Bạn nữ kia đột nhiên lên tiếng

“Không phải chứ? Mình còn tưởng cậu sẽ đi cùng bọn mình, dù sao thì….”

“Dù sao thì cậu với bạn kia cũng là “cô nam quả nữ”, có chút không phù hợp lắm.”

Bạn nữ kia liếc tôi một cái. Ủa alo, chúng tôi mới chỉ cùng nhau ra ngoài một chút đã bị nghĩ thành thế này? Vậy sau này mỗi ngày tôi đều đem đồ ăn sáng cho Tống Kỳ, chắc bạn nữ này sẽ đau lắm nhỉ?

Nghe kì cục chế.t đi được.

Tống Kỳ cau mày quay đầu nhìn bạn nữ kia, trong mắt cậu có chút chán ghét: “Việc này liên quan gì đến cậu? Các cậu tự mình chơi vui là được.”

“Đi thôi Hứa Tư.”

Nói xong, Tống Kỳ đưa tay ra nắm lấy cổ tay tôi kéo đi. Mẹ ơi, cậu ấy nắm cổ tay tôi???!!!

Thôi xong rồi, tôi càng khó bình tĩnh lại rồi! Đúng vậy, tôi chính là con nhỏ không có tiền đồ, chỉ vì mỗi chuyện nhỏ tí tẹo này mà kích động như thế đấy. Nhưng mà, tôi thật sự quá hạnh phúc rồi.

“Này, Tống Kỳ.” Tôi đi sau cậu, dò xét hỏi: “Cậu không thích bạn nữ kia à?”

“Ừ, không có thiện cảm lắm.” Tống Kỳ đáp

“A~ Tại sao?”

“Cậu thấy rồi đó, cứ thích lo chuyện bao đồng, phiền chế.t đi được.”

“Cậu không thích bị người khác quản sao?”

“Ừ”

Thì ra là thế. Thôi thì sau này tôi cẩn thận chút, nhỡ may nói sai một câu thôi mà trở thành người cậu ghét thì toi mất công sức tôi gây dựng một tháng nay.

Tôi không muốn việc sắp thành mà lại bị đổ bể đâu.

“Gặp bọn họ thế này mình đột nhiên chả có tâm tư đọc sách nữa, hay là bọn mình đổi địa điểm nhé?” Tống Kỳ hỏi tôi.

“Đi đâu?”

“Cậu muốn đi đâu?”

“Mình muốn đi công viên Hải Thiên.” Nghe tới việc có thể tự chọn địa điểm, tôi lập tức vui mừng đến mức nhảy cẫng lên

“? Công viên mới mở dành cho trẻ em?”

“Chỗ đó có trò xe qua núi đó.”

“.........”

“Sao thế. Cậu sợ độ cao?”

“Không hề.”

“Đi không?”

“Đi thôi.”

04

Ngược vài chuyến xe. tôi và Tống Kỳ cuối cùng cũng đến nơi.

Công viên không phải quá to, nhưng lại vô cùng náo nhiệt. Vừa mới mở mà đã thu hút được nhiều khách đến chơi như vậy, hình như còn toàn là khách quen. Tôi với Tống Kỳ đứng đây nhìn thế nào cũng thấy thật xa lạ.

Mấy đứa trẻ tràn đầy năng lượng chạy qua trước mắt tôi. Trong đó, tôi bị thu hút bởi một cô bé buộc tóc hai bên, cô bé chạy qua khu đài phun nước, mẹ cô bé đang đứng ở tiệm cà phê không xa để chụp ảnh.

Nếu như tôi và Tống Kỳ cũng có một đứa bé thì sẽ thế nào? Cậu ấy đẹp trai như thế, chắc là đứa nhỏ cũng sẽ đẹp nhỉ? Mắt to này, sống mũi cao, làn da trắng….

“Tống Kỳ.” Tôi kéo kéo góc áo cậu

“Ừ?” Có lẽ do cậu ấy quá cao, hoặc cũng có thể do ở đây quá ồn, Tống Kỳ cúi người xuống, “Sao thế?”

“Bé gái kia đáng yêu nhỉ.” Tôi chỉ vào bé gái cách đó không xa

“Cậu thích trẻ con à?”

“Ừ.” Tôi gật gật đầu, “Sau này mình nhất định sẽ sinh mấy đứa nhóc, tốt nhất là con gái.”

Tôi sẽ trang điểm làm đẹp cho con gái của mình, sẽ mua cho nó những bộ váy xinh đẹp, sẽ ghim lên tóc nó mấy cái ghim đáng yêu.

Sau đó Tống Kỳ cũng không nói gì nữa, cả hai rơi vào trầm mặc.

“Đi thôi, chơi xe qua núi.” Lâu sau, tôi nghĩ cứ thế này mãi thì không ổn, bèn kéo Tống Kỳ vào trong.

Tống Kỳ vậy mà lại đứng bất động nửa ngày: “Thật sự muốn chơi trò này? Hứa Tư, cậu không sợ à?”

“Mình?” Tôi đứng thẳng người, cuối cùng thì cũng có thể tự tin mà nhìn vào mắt Tống Kỳ rồi.

“Mình - Hứa Tư mà phải sợ trò này? Có khi nào cậu mới là người sợ không?”

“..........” Tống Kỳ lúc này mới di chuyển, có thể nói là còn tích cực hơn cả tôi, kéo tôi đi vào khu chơi trò xe qua núi.

Một hồi lâu sau, tôi chơi mãi vẫn chưa chán, còn Tống Kỳ bám vào lan can mãi không định thần lại.

“ y da, cậu sợ thật…” Tôi nhướng mày, nhẹ nhẹ đỡ lấy cậu. Có vài khoảnh khắc tôi đột nhiên cảm thấy, chàng trai cao lớn trước mắt thật giống một đứa trẻ.

“Không hề.” Tống Kỳ không phục, “Mình- Tống Kỳ mà phải sợ ư?”

Ei, câu này nghe quen tai phết.

Tôi nhìn bộ dạng vờ như không có gì xảy ra ấy của cậu, trong đầu nảy lên suy nghĩ xấu, muốn trêu cậu: “Chơi thêm một lần nữa đi, mình vẫn còn chơi chưa đã!”

Tôi vừa muốn đi, không ngờ Tống Kỳ trực tiếp tóm lấy tay tôi: “Hứa Tư, mình đói rồi, hay là bọn mình ăn chút gì trước đã?”

“Ơ, cũng được.” Tôi cố làm ra vẻ thất vọng rồi đi cùng cậu đến quán ăn.

Ai mà ngờ được ở đây chúng tôi lại bắt gặp bạn học của tôi đến đây làm thêm.

Đây là nhà hàng của cậu cô ấy, do nhân lực không đủ, bèn gọi cô ấy đến đây làm, không ngờ lại vừa khéo gặp tôi cùng Tống Kỳ.

“Hai người…?” Cô ấy dò xét nhìn chúng tôi, chắc chắn là lại nghĩ linh tinh rồi.

“Hai đứa mình chỉ là trùng hợp gặp nhau ở đây thôi.” Tôi vội vã thanh minh. Tôi không muốn vừa đi học đã bị đám con gái vây quanh hỏi chuyện chút nào.

May sao bạn học không biết chuyện tôi thích Tống Kỳ. Cô ấy chuyển mắt nhìn Tống Kỳ, lại không nhận được câu trả lời mà bản thân mong đợi, thế là bèn thất vọng bỏ đi.

Ăn trưa xong, tôi lại kéo Tống Kỳ đi chơi nhà ma.

Kì lạ thật, công viên cho trẻ em mà cũng có nhà ma?

Tôi và Tống Kỳ vừa tiến vào, liền liên tục bị NPC dọa cho giật mình. Bọn họ hóa trang không đáng sợ lắm, chẳng qua là do đèn tối quá, nhìn không rõ.

Tống Kỳ trông vậy mà nhát gan lắm, cậu ấy cứ kéo góc áo tôi suốt.

Tầm 10 phút sau, cuối cùng hai đứa cũng ra khỏi nhà ma. Tôi quay đầu lại nhìn, thấy mặt Tống Kỳ trắng bệch.

“......” Tôi nhìn cậu ấy, tự nhiên có chút đau lòng: “Cậu không chơi được thì phải nói chứ.”

“Ai không chơi được chứ.” Chắc là cậu ấy không muốn bị tôi coi thường đây mà

Hai đứa chơi hết mình cả buổi chiều, tôi lại xin xỏ cậu chụp cùng tôi mấy tấm ảnh. Không thể không nói, nhan sắc của Tống Kỳ thực sự quá đỉnh.

Lúc về nhà, tôi ngồi trên xe buýt ngủ mất, đến khi Tống Kỳ gọi dậy, đầu tôi vẫn còn nặng trĩu.

Tôi sờ sờ khóe miệng, cứ thấy ươn ướt.

Đến khi nhìn vào mắt Tống Kỳ, cảm nhận được sá.t khí, tôi mới cúi đầu nhìn áo sơ mi của cậu ấy.

Haizzz, cả một khoảng trên vai trái của cậu ấy đều là nước miếng của tôi. 

(Hết phần 2)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.