Trời tối hẳn, hầu hết đèn điện trong nơi trú ẩn đều đã tắt.
Để tiết kiệm điện, thang máy cũng dừng hoạt động.
Vì vậy để leo lên tầng cao nhất với tình hình này quả thật không phải là việc dễ dàng.Rạp chiếu phim trên tầng cao nhất chiếm hầu hết không gian, nên không có nhiều cửa hàng ở đây.
Hầu hết mọi người đã ngủ nên rất yên tĩnh.Tôi mở cửa hiệu sách.Đèn vẫn sáng, giáo sư Phùng đang quay lưng về phía tôi, đang viết vẽ trên chiếc bảng đen nhỏ.
Trên bảng toàn là những công thức khó hiểu."Đến rồi à?"Nghe thấy tiếng động, ông quay lại chào tôi, mái tóc bạc phản chiếu dưới ánh đèn.Tôi hỏi thẳng: "Ngài bảo tôi một mình tới đây, có chuyện gì muốn nói vậy?"Tờ giấy mà giáo sư Phùng đưa cho tôi lúc trước không có gì cả, chỉ bảo tôi buổi tối đến gặp ông ấy, hơn nữa còn không được báo cho ai.Rốt cuộc là muốn nói gì, sao phải thần bí như vậy …Thái độ Giáo sư Phùng ôn hòa, kéo ghế tựa, "Ngồi xuống rồi nói."Tôi lặng lẽ ngồi xuống, chờ ông nói.Giáo sư Phùng rót một cốc nước rồi đẩy đến trước mặt tôi."Tôi biết cậu rất tò mò về Viện Nghiên cứu Quốc gia, nhưng tình hình này, càng ít người biết càng tốt.""Đó là khoảng hai tuần sau khi xảy ra chuyện.
Chúng tôi đã liên lạc được với Viện Nghiên cứu Quốc gia...!Lúc đó, chỉ có ba người tại hiện trường.
Dùng nguồn điện dự phòng mới kết nối được, tần số truyền tín hiệu bị sai lệch.
Ngoài “lão sư” và tôi, thì còn một thanh niên nữa, là một nhân tài trong lĩnh vực cơ điện tử, nhờ cậu ta mà tháp tín hiệu có thể kết nối và sử dụng được.
Lúc ấy bất ngờ liên hệ được với Viện Nghiên cứu Quốc gia nhưng bị “lão sư” chột dạ nên ép cắt cuộc gọi”.Giáo sư Phùng thở dài, nói với vẻ tiếc nuối, "Sau đó có thử lại mấy lần thì đều thất bại."Tôi có chút đăm chiêu.Liên lạc với Viện Nghiên cứu Quốc gia, bản thân chuyện này sẽ không đến mức khiến người đó cảm thấy chột dạ, chỉ có thể là thông tin quan trọng đã bị lộ ra trong quá trình kết nối.Tôi suy nghĩ một lúc rồi đặt một câu hỏi, "Tại sao sau đó lại không thành công?""Sau đó cậu thanh niên đó đã đi làm nhiệm vụ cùng đội tìm kiếm cứu nạn một lần, nhưng không quay lại được ..."Trong cơn hoạn nạn, không tránh khỏi phát sinh chuyện ngoài ý muốn, nhưng nỗi ân hận vẫn không thể nguôi ngoai.Giáo sư Phùng tiếp tục: “Nội dung cuộc gọi lúc đó khiến tôi rất sốc.
Tôi vốn nghĩ rằng sự biến đổi đó xảy ra đột ngột.
Tại một thời điểm, một chất nào đó xuất hiện trong không khí ngoài trời, khiến những người bên ngoài nhiễm bệnh và đột biến.
Đánh giá từ thái độ của Viện nghiên cứu quốc gia, dường như sự việc này đã sớm được báo hiệu trước.”Lòng tôi chấn động, nhớ lại tin nhắn cảnh báo mà tôi nhận được trước khi tai họa xảy ra.Đúng vậy, nhất định là có điềm báo trước, nếu không, làm sao người cảnh báo tôi biết được chuyện đó.Và làm thế nào để giải thích được hành vi kỳ lạ của cô chủ.Hay ...!người nhắc nhở tôi là người của Viện Nghiên cứu Quốc gia?Cô chủ phát hiện ra và bắt đầu chuẩn bị từ khi nào? Dù sao bức thư ấy chắc chắn phải được viết trước khi cô ấy rời khỏi siêu thị.
Mà thời điểm cô ấy rời đi cũng là hai tháng trước khi tai họa xảy ra.Rốt cuộc thân phận của cô chủ là gì?Tôi lật lại tất cả những suy đoán ban đầu của mình, cau mày suy nghĩ.Giáo sư Phùng không biết vướng mắc của tôi, chỉ nghĩ là tôi bất ngờ trước tin này."Sau cuộc gọi đó, chúng tôi cũng tiến hành lấy mẫu môi trường, tiến hành các thí nghiệm kiểm tra ở mức độ nhất định về chất lượng không khí và nước, thậm chí cả ánh mặt trời.
Nhưng tất cả đều không có kết quả nên càng kỳ lạ hơn.
Dấu hiệu theo như lời viện nghiên cứu quốc gia, rốt cuộc là từ đâu mà gây ra sự biến đổi."Tôi không rõ về tình hình nghiên cứu.Nhưng bởi vì lời giáo sư Phùng đầy nhiệt huyết, nên tôi liền sinh ra một phỏng đoán không tưởng, hỏi: "Chẳng lẽ, nhà nghiên cứu nói chuyện với giáo sư là một phụ nữ?"Giáo sư Phùng hơi kinh ngạc gật đầu, "Sao cậu biết, người nói chuyện với chúng tôi lúc ấy là một nhà nghiên cứu, nghe giọng thì khoảng 45 tuổi, còn là một phụ nữ nhiều kinh nghiệm..."Bốn mươi lăm tuổi, vậy chắc chắn không phải cô chủ.Tôi hơi thất vọng nhưng cũng thấy thích thú với suy đoán điên rồ của mình.
Cũng phải, một người mở siêu thị nhỏ ở thành phố S sao có thể liên quan với Viện Nghiên cứu Quốc gia.Tôi nguôi ngoai cảm xúc."Nhưng nội dung cuộc gọi hẳn là không chỉ dừng lại ở đó.
Hơn nữa ngài gọi tôi tới đây, không phải chỉ để kể chuyện cũ, mà là có chuyện gì muốn tôi làm."Giáo sư Phùng cười khổ, "Người trẻ tuổi thật nhanh nhạy.""Quả thật không chỉ có vậy.
Cô Vu không thể tiết lộ tình trạng nghiên cứu hiện tại về zombie, nhưng Viện Nghiên cứu Quốc gia đang đẩy mạnh nghiên cứu và đã tìm ra manh mối.
Biết được chúng tôi thành lập nơi trú ẩn, thu nhận nhiều người.
Để mở rộng cơ sở nghiên cứu, cô Vu đã ủy nhiệm cho chúng tôi tiến hành lấy mẫu và phân tích gen, đồng thời gửi đến một kết quả nghiên cứu chỉnh thể.
"Tôi trầm ngâm: "Nhưng người đó đã ngắt kết nối, sau đó lại không liên lạc được với viện nghiên cứu, nên kết quả lấy mẫu không thể truyền đi.""Đúng."Vẻ mặt Giáo sư Phùng cứng lại."Mấy ngày trước Tiểu Bàn đã sửa thiết bị phát điện.
Tôi cũng thấy có chút hy vọng.
Tưởng rằng từ đó có thể liên lạc lại với viện nghiên cứu, nhưng như cậu biết đấy, thiết bị bị hư hỏng nghiêm trọng không thể sửa chữa."Sau lần đầu “lão sư” liên lạc với Viện nghiên cứu quốc gia, ông ta cố ý làm hỏng thiết bị liên lạc, thiết bị đã bị hỏng hoàn toàn.
Vì thiếu các linh kiện chính xác, ngay cả Tiểu Bàn cũng không thể sửa được.Tôi nghĩ đến mà cau mày.Hắn kiêng kị Viện nghiên cứu quốc gia như vậy, vậy cái chết của nhà nghiên cứu cơ điện trẻ tuổi khi làm nhiệm vụ cùng đội tìm kiếm cứu nạn, có thực sự là một vụ tai nạn?Tôi không nói ra suy đoán của mình.Giáo sư Phùng lấy một chiếc USB ra, lắp vào máy tính xách tay trước mặt, dữ liệu dày đặc chuyển động."Đây là tập hợp dữ liệu lấy mẫu gen từ nơi trú ẩn.
Mặc dù tôi không biết quy trình nghiên cứu cụ thể của viện nhưng tôi đoán họ đang cố gắng tìm ra các kháng thể, là những gen trơ có thể chống lại sự đột biến này và miễn nhiễm với virus zombie."Các gen trơ rất hiếm nên càng tìm kiếm nhiều mẫu thì khả năng tìm thấy chúng càng cao.Những người sống sót của thành phố S hiện đều đang tập trung lại, tuy không rõ tình hình ở những nơi khác nhưng có thể đoán được rằng trên cả nước rất hiếm những nơi trú ẩn quy mô lớn như vậy.Bằng cách này, tôi hiểu dữ liệu trong tay giáo sư Phùng quan trọng như thế nào.Tôi cẩn thận liếc nhìn màn hình máy tính hỏi: "Cho nên ngài hy vọng có ai đó đích thân đến viện nghiên cứu và gửi số liệu?"Giáo sư Phùng gật đầu và đặt chiếc USB vào tay tôi.…..Số người đến nơi trú ẩn tăng lên không ngừng làm tiêu hao lương thực nhanh chóng, nhưng cũng mang lại nhiều nhân lực hơn.Tốc độ xây dựng vượt sự mong đợi của tôi.Bức tường ngăn cách được xây bằng ván gỗ để ngăn chặn zombie tiếp cận, giúp mở rộng đáng kể phạm vi mà mọi người có thể đi bộ.Khu thương mại có rất nhiều nhà cao tầng, cho dù nền đất bằng phẳng được lát bằng nhiều loại gạch lát nền khác nhau, cũng không dễ để chăm bón và trồng trọt.Giáo sư Phùng đưa trợ lý đi kiểm tra chất lượng đất từ sớm, sau đó chọn một khoảng đất trống rộng lớn phía sau nơi trú ẩn.Tất cả gạch lát nền được nâng lên, lật lại, điều chỉnh độ pH và cải thiện chất lượng đất..